Cẩm Đường Quy Yến

Chương 211: - Chương 211TRÍ PHAN AN



Ninh Vương quay đầu lại xua tay với Thế tử, ra hiệu hắn không cần theo tới, rồi liền bước xuống thềm son, đi về phía trước, thuận miệng hỏi quản sự: “Có bao nhiêu người biết hắn tới?”



“Bẩm Vương gia, An Bình Hầu cải trang, tới từ cửa hông, cũng không ai thấy, hôm nay chỉ có ngài, Thế tử và lão nô biết. Dù người bên ngoài nhìn thấy hắn thì cũng không nhận ra. Lão nô đã đưa người vào tiểu thư phòng của ngài ở ngoại viện, lúc này đang dùng trà.”



“Rất tốt.” Bóng lưng Ninh Vương và quản sự mất hút ở chỗ rẽ.



Thế tử của Ninh Vương biết mình không thể nhúng tay vào chuyện này, mình chỉ cần ngậm miệng là được.



Trước đây, quan hệ giữa Tần Hòe Viễn và Ninh Vương cũng không thân cận, chỉ là mạnh ai nấy làm mà thôi. Do đó, lần này là lần đầu tiên Tần Hòe Viễn chủ động bái kiến.



Khi Ninh Vương tới thư phòng, Tần Hòe Viễn đã ngồi trên ghế bành uống nửa chén trà rồi.



Thấy Ninh Vương tới, Tần Hòe Viễn đứng lên hành lễ, nói: “Tham kiến Vương gia.”



“Miễn lễ.” Ninh Vương đảo mắt, nhìn thấy hộp lễ vật tinh xảo trên bàn, trên mặt đất còn đặt một gốc san hô cao nửa người, màu sắc sặc sỡ.



Tiện tay mở nắp hộp, bên trong là bản in chữ mẫu của Nhan Chân Khanh!



Cho tới bây giờ, loại bút tích này thật sự là nghìn vàng khó mua, vậy mà Tần Hòe Viễn không tiếc tiền mua tặng!



Trong lòng Ninh Vương bùng lên một ngọn lửa giận, khinh thường liếc nhìn Tần Hòe Viễn, ngồi thẳng người ở vị trí thủ vị, lãnh đạm nói: “Mấy thứ này của An Bình Hầu có phần quá quý trọng rồi.”



Tần Hòe Viễn nhìn ra sự khinh bỉ của Ninh Vương, nhưng không giận, chỉ mỉm cười nói: “Ngài xem bản in chữ viết của Nhan Chân Khanh này có tốt không? San hô vẫn sáng lóng lánh?”



Sự khinh thường trong lòng Ninh Vương càng tăng, Ninh Vương thầm nghĩ Tần Hòe Viễn mang lễ vật quý giá như vậy tới đây, là tới dàn xếp chuyện của con gái hắn, có lẽ là không muốn tăng cường quan hệ với mình, lại càng không muốn vì dính dáng tới mình sẽ đắc tội với Hoàng hậu.



Thế này cũng gọi là đàn ông?



Bị Tào gia bắt nạt đến mức tàn tệ như vậy rồi, mà còn sợ hãi không dám chống lại!



Về công, Tào gia là loại cặn bã hại nước hại dân.



Về tư, Tào Quốc trượng hãm hại Tần gia, yêu hậu còn từng muốn ăn thịt con gái của Tần gia.



Thâm cừu đại hận như vậy mà còn có thể chịu đựng, còn có thể ưỡn ngực, vênh mặt tới tặng lễ vật để tạo sự xa cách với mình?



Như bị đổ thêm dầu, lửa giận trong lòng Ninh Vương bỗng chốc bùng phát, bàn tay to vỗ xuống bàn, giận dữ đứng dậy, cả giận nói: “An Bình Hầu là rường cột trong triều, trước kia bản Vương còn tưởng ngươi cũng là một nhân vật anh hùng, không ngờ ngươi lại nhát gan như vậy, vì sống tạm bợ mà bợ đỡ! Tào gia kia là cái thứ tốt đẹp gì chứ? Đã giẫm nát ngươi dưới lòng bàn chân, ngươi còn nghĩ mình có thể bình an vô sự sao? Thế nào, sợ bản Vương liên lụy tới ngươi? Gọi tỳ nữ bên người con gái của ngươi tới xem bệnh cho Vương phi đã khiến người sợ run người rồi? Tần Mông, ngươi là một người đàn ông sao? Ta thấy ngươi hoàn toàn là một kẻ chết nhát!”



Hôm nay Ninh Vương vốn tức giận tràn trề, bây giờ trông thấy hai loại lễ vật quý giá như vậy, lại thấy dáng vẻ nho nhã của của Tần Hòe Viễn khi bị mắng, hắn càng nổi cơn thịnh nộ, liền tiếp tục mắng cho một trận dữ dội, chỉ vào mặt Tần Hòe Viễn mà trách mắng, thậm chí lôi cả tên tục của mẹ, cô, dì Tần Hòe Viễn ra mà mắng nhiếc, mắng cả tổ tông của Tần gia, chỉ thiếu điều đánh Tần Hòe Viễn văng ra ngoài.



Tần Hòe Viễn tao nhã ngồi trên ghế bành nhìn Ninh Vương nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt như thể đang nhìn một đứa trẻ bị kích động.



Cho tới lúc Ninh Vương mắng chửi miệng mồm khô khốc, Tần Hòe Viễn mới mang một chén trà tới rất đúng lúc.



Ninh Vương tức giận đến nổi suýt nữa hất đổ chén trà.



“Vương gia, xin bớt giận.” Tần Hòe Viễn mỉm cười.



Ninh Vương có cảm giác như vừa đấm vào một khối bông, sao mình gặp phải một tên lưu manh như thế!



Tần Hòe Viễn ôn tồn nói: “Vương gia bớt giận, nghỉ ngơi một chút, cũng nghe ta nói một chút. Hai món lễ vật kia, không phải để tặng cho ngài!”



Ninh Vương nghe vậy, tay run lên, thiếu chút nữa làm rơi chén trà, mặt thoáng cái đỏ bừng, gượng gạo hỏi: “Không phải tặng cho bản Vương? Chẳng lẽ không phải ngươi đến hòa giải cho con gái ngươi sao?”



“Vương gia hiểu lầm rồi.” Tần Hòe Viễn mỉm cười, lật bản chữ in mẫu quý giá lên: “Chẳng lẽ Vương gia đã quên, Tào Quốc trượng thích cái gì rồi?”



Ninh Vương sực nhớ, lẩm bẩm nói: “Lão già kia thích thư pháp, chữ viết coi như không tệ.”



“Đúng vậy.” Tần Hòe Viễn cười nói: “Hai món đồ này, đều là đón ý hùa theo, ta mang theo tới cho Vương gia, là muốn Vương gia mang tới nhận lỗi với Tào Quốc trượng.”



Ninh Vương vừa nghe, trong lòng lại bực bội.



Nhưng đã có bài học vừa rồi, ông ta không lập tức nổi giận, mà nghiêm nghị hỏi: “Ý An Bình Hầu là sao?”



“Vương gia cũng biết, hôm nay ba lộ đại quân cộng thêm Ngũ quân doanh, Tam thiên doanh, Thần Cơ doanh và binh mã đại doanh kinh đô và vùng lân cận, tổng cộng là ba mươi lăm vạn tướng sĩ tụ tập ngoài thành như rắn mất đầu, soái ấn không người nắm giữ. Mười vạn Hổ Bí quân của Bàng Kiêu chiếm giữ thành Hề Hoa, hình thành thế giáp công từ hai phía đối với kinh thành. Binh mã nhiều như vậy, đương nhiên không thể tự mình chiến đấu. Muốn phòng thủ kinh đô, phải có một thống soái cầm đầu, nhưng Hoàng thượng lại chậm chạp không chọn người nắm giữ soái ấn.”



Ninh Vương cười nhạt: “Chẳng phải Hoàng huynh trông cậy vào Tác - ta xuất binh sao?”



“Vấn đề là hiện giờ không thể trông cậy vào Tác - ta rồi. Theo ta được biết, công chúa Tác - ta phù trợ em trai nhỏ lên làm tân Khả Hãn, còn mình và phò mã làm nhiếp chính, cùng thống trị Tác - ta. Cựu thần của Tác - ta không phục, những người ủng hộ tiểu Khả Hãn cũng không phục sự thống trị của nàng ta, đất nước của họ đang rối ren, hoàn toàn không thể xuất binh. Hơn nữa, núi cao đường xa, bọn họ xuất binh thì có tác dụng gì? Sớm muộn gì Hoàng thượng cũng sẽ nhận thấy điểm này.”



Ninh Vương thấy tin tức về Tác - ta của Tần Hòe Viễn cũng giống như của mình, liền gật đầu.



Tần Hòe Viễn nói: “Hoàng thượng chậm chạp không chịu lựa chọn thống soái, cũng là ở thế khó xử. Hiện giờ Tào Quốc trượng lại làm Thái sư, tuy rằng liên lạc với Tác - ta không thành, Hoàng thượng cũng không cần chần chừ do dự chọn Thái sư, sau khi Tào Quốc trượng được khôi phục đã tham dự rất nhiều vào việc triều chính. Do đó, Hoàng thượng nhất định sẽ không giao binh quyền vào tay Tào Quốc trượng.”



“Mà hiện nay, ngươi cũng không được Hoàng thượng tín nhiệm.” Ninh Vương nói.



“Đúng vậy, bởi vậy ấn soái cũng không giao cho ta. Hoàng thượng muốn chọn người, tất nhiên là sẽ chọn người mà Hoàng thượng có thể nắm trong tay, lại cũng có uy vọng để thống lĩnh ba mươi lăm vạn đại quân. Tuy nhiên chúng ta vẫn phải lưu tâm, tuy Tào Quốc trượng không có quyền lựa chọn người, nhưng có quyền phủ quyết. Nếu như Hoàng thượng chọn ai, Tào Quốc trượng một mực phản đối, thì nói không chừng Hoàng thượng cũng có thể thỏa hiệp.”



Đã nói rõ ràng như vậy, đoạn sau Tần Hòe Viễn không cần nói ra, Ninh Vương cũng hiểu.



“Bởi vậy cho nên ngươi muốn ta đi lấy lòng Tào Quốc trượng?”



“Cũng không phải là lấy lòng. Binh pháp quỷ đạo dã (Dụng binh đánh giặc là hành động dối trá – Binh pháp Tôn Tử). Vương gia là anh hùng trên chốn sa trường, đương nhiên không cần ta nhiều lời. Huống hồ, đại trượng phu co được giãn được, lúc này chẳng qua là tặng một chút lễ vật để Tào Quốc trượng buông lỏng cảnh giác đối với ngài, khiến lão nghĩ ngài là người mà lão có thể nắm trong tay, như vậy ấn hổ phù của ba mươi lăm vạn đại quân đều ở trong tay ngài.”



Nói tới đây, Tần Hòe Viễn đứng dậy, khom người thực hiện đại lễ với Ninh Vương, rồi trịnh trọng nói: “Vương gia, hiện nay nước sắp không còn, phóng tầm mắt khắp triều Đại Yên chúng ta, người có thể có năng lực thống lĩnh binh mã bảo vệ kinh đô, dồn toàn lực đánh một trận với Bàng Chi Hi, không phải ngài thì là ai? Nếu ấn soái rơi vào tay đám thủ hạ của Tào Quốc trượng, thì Đại Yên thật sự xong. Do vậy, dù là về công hay về tư, ta cũng thỉnh cầu Vương gia có thể xuất mã.”



Ninh Vương nhìn gương mặt chân thành của Tần Hòe Viễn, sự hiểu lầm trước đó đối với ông ta tiêu tan thành mây khói.



Người này đâu phải là một kẻ chết nhát?



Hắn thật sự là một nam nhân kiên cường!



Hơn nữa, hắn tính toán không lộ chút sơ hở nào, thật sự không hổ với danh hiệu “Trí Phan An”!



Nhớ tới vừa rồi mình lại chỉ vào mặt người ta mà mắng chửi tơi bời, thậm chí chửi cả tổ tông của người ta, Ninh Vương đỏ mặt xấu hổ, vô cùng mất mặt ho khan một tiếng, đứng dậy hoàn lễ, nói: “Vừa rồi là bản Vương lỗ mãng, An Bình Hầu đừng để trong lòng.”



“Ta có thể hiểu được sự phẫn nộ của Vương gia, nếu là ta, ta cũng sẽ phẫn nộ như vậy.” Tần Hòe Viễn mỉm cười.



Ninh Vương thấy Tần Hòe Viễn không để bụng thì cũng cảm thấy thoải mái, liền nhận lấy bản in chữ kia, gật đầu nói: “Tốt, bản Vương hiểu ý của ngươi rồi. Chỉ là, bản Vương còn có một vấn đề muốn hỏi.”



“Xin Vương gia cứ nói.” Tần Hòe Viễn nhướng mày nghi hoặc.



Ninh Vương nói: “Chuyện hôm nay là cái bẫy do ngươi và tiểu thư quý phủ bày ra để bản Vương chui vào, phải không?”



Nghe vậy, Tần Hòe Viễn bật cười, khoát tay nói: “Vương gia suy nghĩ nhiều rồi. Chẳng qua là ta nghe nói ngài mời Đường cô nương tới, mà Vương phi là bị Hoàng hậu hại, mới đột nhiên nảy ra ý nghĩ mang lễ vật tới.”



Ninh Vương cười gật đầu, cũng không tiếp tục truy cứu.



Chuyện đã đến nước này, rốt cuộc là Tần Hòe Viễn bày ra hay là trùng hợp, đối với ông ta cũng không quan trọng nữa.



Bởi vì Ninh Vương đã thấy được hy vọng.



Chỉ cần nắm binh quyền trong tay, ông ta sẽ không tiếp tục ngồi không, cũng có thể làm được nhiều việc, ít nhất cũng có thể làm được chút gì đó cho đất nước.



*** Nguồn : Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh cũng không biết Tần Hòe Viễn đã đến phủ Ninh Vương, Tần Hòe Viễn cũng không hỏi tới chuyện bên ngoài của nàng.



Băng Đường ở lại phủ Ninh Vương xem bệnh cho Vương phi, Tần Nghi Ninh chỉ cùng Ký Vân, Tùng Lan và Thu Lộ sống những ngày yên ổn.



Trông bề ngoài, thời gian này gió yên sóng lặng, nhưng Tần Nghi Ninh nghĩ, đây là sự yên lặng báo trước một trận phong ba, lòng nàng thấp thỏm, không biết rốt cuộc Tào gia sẽ có phản ứng như thế nào, có còn tiếp tục hãm hại Tần gia không? Nàng cũng không khẳng định được, mâu thuẫn giữa Ninh Vương và Tào gia rốt cuộc có thể khiến Ninh Vương ra tay trợ giúp Tần gia hay không.



Những gì có thể làm, nàng đều đã làm, hiện tại chỉ có thể mặc cho số phận.



Thế nhưng tối hôm sau, Chung đại chưởng quỹ phái người tới báo tin, Tần Nghi Ninh biết được Ninh Vương đã đến Tào gia nhận lỗi, nàng lập tức cảm thấy lòng nguội lạnh.



Xem ra, rốt cuộc Ninh Vương cũng e ngại thế lực của Hoàng thượng và Tào gia.



Điều mấu chốt là, đối chọi với Tào gia thật sự không phải là lựa chọn tốt, như vậy xem như Ninh Vương co được giãn được rồi.



Nhưng nhà nàng thì sao đây?



Đêm đó Tần Nghi Ninh trằn trọc không ngủ được, nằm trong màn cầm quạt lụa phe phẩy một chút, cũng không biết vì tâm trạng buồn bực hay là vì mùa hè quá oi bức, nàng lăn qua lăn lại tới giờ Tý, mới mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ.



Ngay khi nàng vừa chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng phèn la gõ vang.



Tần Nghi Ninh giật mình mở mắt, liền nghe có người hô to: “Cháy rồi! Cháy rồi!”



Tần Nghi Ninh hoảng hốt, vội vã xuống đất mang giày, đi ra ban công.



Lúc này các cô nương và bà vú ở Thạc Nhân Trai đều đã tỉnh giấc, tụ tập ở ban công và trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.



Chỉ thấy phía Hưng Ninh Viên, lửa đã cháy rực.



“Tứ tỷ, có chuyện gì thế? Mấy viện kia đều không có người ở, sao lại có hỏa hoạn?” Bát tiểu thư kéo tay Tần Nghi Ninh, nói với vẻ không thể tin được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.