Cẩm Đường Quy Yến

Chương 214: - Chương 214SAU ĐÓ



Tuy Ký Vân không biết môn phái của Mục Tĩnh Hồ, sư phụ của Mục Tĩnh Hồ, nhưng nàng ta đã tận mắt thấy bản lĩnh chế ngự thích khách trong chớp mắt của hắn, hơn nữa, lúc ở bên Bàng Kiêu trước đó, nàng ta đã từng gặp người này, liền xác định có thể tin tưởng ở hắn, nên lập tức đứng dậy nói: “Đa tạ công tử, làm phiền công tử chờ ta ở cửa một lát, ta muốn bẩm báo Hầu gia của chúng ta trước.”



Mặc dù Mục Tĩnh Hồ hơi ngờ nghệch một chút, không tiếp xúc nhiều với thế sự, nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, nghĩ rằng nam nữ khác biệt, quả thật là mình nên ra cửa chờ, liền nắm lấy cổ áo hai thích khách, giống như xách hai thanh gỗ, đi ra sân, rồi quay lại, lại xách người còn lại xếp chồng lên thành một hàng với hai người kia, sau đó chắp tay đứng trước cửa thư phòng.



Ký Vân thấy hắn như vậy, cảm kích mỉm cười, cầm túi thuốc đi tìm Tần Hòe Viễn.



Tần Hòe Viễn vừa mới tiễn Ngũ Thành Binh Mã ty, lúc này nhìn thấy mới vừa rồi Ký Vân còn bình thường khỏe mạnh, bây giờ lại thương tích đầy mình thì sợ tái mặt bước ra đón: “Sao vậy? Chẳng phải ta đã bảo ngươi chăm sóc kỹ càng cho tiểu thư sao?”



Ký Vân hành lễ rồi kéo Tần Hòe Viễn qua một bên, thấp giọng nói: “Vừa rồi có ba thích khách lẻn vào, võ công cao hơn nhiều so với đám thích khách lúc trước, ta không nổi, mới bị thương. May mà kiếm khách do tiểu Vương gia phái tới bảo vệ cô nương đã chạy tới đúng lúc, chế ngự ba người kia rồi. Đây là thuốc trị thương do kiếm khách kia đưa, lão gia mời đại phu xem có thể dùng được không.”



Tần Hòe Viễn nhận thuốc trong tay, người có đầu óc thông tuệ như ông, sao còn không rõ điểm then chốt trong đó?



Xem ra đám người kia đã có mưu tính trước, trước tiên chúng bố trí một số đông người tới ra sức diệt môn, lại bố trí người đánh nghi binh Hoàng cung, khiến người của Ngũ Thành Binh Mã ty không kịp cứu viện. Nếu thực sự đều không thành công, thì cũng có thể xác định được mục tiêu, rồi nhân lúc Tần gia buông lỏng đề phòng, mới âm thầm ra tay hạ thủ Tần Nghi Ninh.



Mà những người này, tất nhiên là do Hoàng đế Đại Chu phái tới.



Dù sao người leo lên tới vị trí cao đều có sự tin tưởng nhất định ở thiên mệnh.



Giống như Hoàng đế Đại Yên, bất kể có tin sự tồn tại của Tần Nghi Ninh có thể đảm bảo cho giang sơn Đại Yên vững chắc hay không thì cũng không động vào Tần Nghi Ninh để tránh rủi ro.



Hoàng đế Chu triều cũng nghĩ bất kể là Tần Nghi Ninh có tác dụng hay không, trước hết cứ tiêu diệt “lá bùa hộ mệnh” này rồi tính sau.



Tần Hòe Viễn cắn chặt răng, quay đầu lại gọi một thái y tới, xem qua loại thuốc kia.



Thái y kiểm tra kỹ càng loại thuốc kia một lượt, chặc lưỡi lấy làm lạ: “Hầu gia, thuốc này rất tốt, mặc dù lão phu không rõ cách phối chế phương thuốc, nhưng cũng biết đây là phương pháp rất cao minh.”



Tần Hòe Viễn liền gật đầu, nói lời tạ ơn, liền sai đại phu xem vết thương cho Ký Vân, còn mình thì rảo bước đi tới thư phòng ngoại viện.



Ký Vân lo lắng cho Tần Nghi Ninh, chỉ nói lát nữa đắp chút thuốc là được, rồi cũng theo Tần Hòe Viễn đi ra.



Lúc này, phía chân trời đã hiện ra một màu trắng bạc, trong sân thư phòng ngoại viện, ba thích khách mặc đồ đen vẫn duy trì tư thế bị điểm huyệt, nằm xếp chồng lên nhau.



Một người đàn ông cao gầy mặc trường sam màu xám đầy mụn vá, chắp tay đứng ở hành lang, phía sau là cửa phòng đóng chặt và cửa sổ đã bị thủng một lỗ lớn.



Tần Hòe Viễn đi cùng Ký Vân vào sân viện, liền quan sát Mục Tĩnh Hồ.



Mục Tĩnh Hồ cũng nhìn về phía Tần Hòe Viễn ánh mắt bình tĩnh đờ đẫn, hồi lâu như suy nghĩ rõ ràng điều gì, rồi bước xuống thềm chắp tay chào: “Chào bá phụ!”



Tần Hòe Viễn kinh ngạc, cảm thấy dường như vị công tử này không rành thế sự. Cách xưng hô “bá phụ” này không thể dùng để gọi người mới gặp lần đầu tiên, khó tránh khỏi người khác nghĩ rằng hắn quen thuộc từ trước hoặc có ý đồ kết thân với người có địa vị.



Nhưng Tần Hòe Viễn vẫn nghiêm nghị hành lễ: “Hôm nay vị hiệp sĩ này cứu mạng tiểu nữ, lão phu không có gì để báo đáp, sau này bất cứ lúc nào ngài cần tới lão phu, lão phu nhất định sẽ cố gắng hết sức, để báo đại ân!”



“Xin bá phụ đừng đa lễ. Ta họ Mục, rất nhiều người gọi ta là Mộc Đầu, nếu bá phụ không chê, xin cũng gọi là Mộc Đầu thôi.” Mục Tĩnh Hồ luống cuống tay chân đỡ Tần Hòe Viễn lên. Hắn đưa mắt nhìn ba người nằm trên mặt đất, nói: “Hãy trói ba tên này lại trước đã. Có cần ta hỗ trợ thẩm vấn bọn họ không? Ta có thể khiến bọn họ sống không bằng chết, mà vẫn không mảy may bị thuơng ở da thịt.”



Nói rồi, dường như rất đắc ý, hắn lắc lắc ngón tay.



Tần Hòe Viễn cũng không có ác cảm đối với người thanh niên trẻ tuổi này, ngược lại, ông là người từng trải, bản lĩnh quan sát người thuộc loại hàng đầu, mặc dù trang phục của vị công tử này cũ nát, nhưng đều rất sạch sẽ. Hơn nữa, hắn có một đôi mắt trầm tĩnh và trong trẻo. Người có loại con mắt này, nhất định là người có tâm địa thuần thiện.



Có thể hắn là đệ tử của vị cao nhân ẩn sĩ nào đó, nên mới không rành thế sự như vậy.



“Đa tạ Mục công tử.” Tần Hòe Viễn quay lại bảo Ký Vân: “Cô nương đi tìm một sợi dây trói người lại giúp ta. Hôm nay trong nhà rối loạn, không đủ người, mong cô nương thứ lỗi.”



Ký Vân thụ sủng nhược kinh, liên tục nói: “Hầu gia quá khách khí, nô tỳ không dám.”



“Nói gì vậy. Ta còn phải tạ ơn cô nương cứu Nghi tỷ nhi.” Tần Hòe Viễn e ngại ba người trên mặt đất, không tiện hỏi tới Bàng Kiêu, nói: “Mục công tử đi sắp xếp chỗ ở trước chứ?”



“Dạ, cũng được. Nếu không thì cho ta nghỉ ngơi ở phụ cận đi. Ta đã nhận lời bảo vệ người chu toàn, nên cứ phải tận lực.”



“Cũng được. Xin công tử cứ tùy ý. Trong phủ gặp chuyện, trong nhà đang hỗn loạn, tiếp đãi không chu toàn, xin công tử thứ lỗi.” Tần Hòe Viễn khách khí nói.



Mục Tĩnh Hồ liên tục xua tay, cười nói: “Xin bá phụ đừng khách khí, đều là người một nhà mà.””



Tần Hòe Viễn lo lắng cho Tần Nghi Ninh, cũng không khách sáo với vị khách này, liền vào trong thăm Tần Nghi Ninh.



Nhà trong tuy rối loạn, nhưng chỗ bố trí cho Tần Nghi Ninh được giữ gìn rất tốt, trên đầu nàng đắp một chiếc khăn, do nàng bị sốt, từ lâu khăn lạnh đã biến thành khăn nóng.



Tần Hòe Viễn đem khăn nhúng nước lạnh, rồi lại đặt trên trán nàng, phiền muộn thở dài một tiếng.



Lúc này Ký Vân đã trói người xong, liền vào nhà, nói: “Hầu gia, để nô tỳ hầu hạ cô nương được rồi.”



“Cũng được. Chờ trời sáng, ta còn phải tìm cách điều người tới.”



Tần Hòe Viễn thật sự còn rất nhiều việc phải làm. Trong nhà rối loạn, ông còn phải đứng ra xử lý, phải tổ chức tang lễ cho người bị nạn, phải an ủi người nhà, phải đút lót phía quan phủ. Lúc này trời đã sáng, họ hàng bằng hữu cũng sẽ đến đây, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào một mình ông, tuy ông rất muốn chăm sóc nhiều hơn cho Tần Nghi Ninh, nhưng thực sự không có cách nào.



Tần Hòe Viễn lại sờ sờ đầu Tần Nghi Ninh, thở dài một tiếng, mới đứng dậy đi ra ngoài.



Tin tức Hoàng cung bị hỏa hoạn, Tần gia bị diệt môn trong cùng một đêm được lan truyền nhanh chóng.



Băng Đường vẫn đang trợ giúp chữa bệnh ở phủ Ninh Vương, khi nhận được tin, nàng vô cùng sợ hãi, không kịp chờ Ninh Vương cùng đi, liền vội vàng chạy trở về.



Ngồi trên lưng ngựa vòng qua góc đường, thấy cửa Tần gia mở rộng đầy vết máu, cùng với phòng ốc phía trong cháy đen, thiếu chút nữa Băng Đường ngất xỉu.



Băng Đường vội vã nhảy xuống ngựa, ôm theo rương thuốc lao vào trong phủ. Vì đi quá nhanh không nhìn rõ đường, nàng va phải Chung đại chưởng quỹ cũng đang chạy vào trong phủ.



“Đại chưởng quỹ?”



“Băng Đường cô nương! Đông gia không sao chứ?”



“Ta không biết, ta cũng mới từ Vương phủ trở về.”



“Ái chà! Thế này thì sao đây!”



Hai người nhắm mắt nhắm mũi lao vào trong phủ, đụng phải một gã sai vặt đeo thắt lưng tang trắng, lúc này mới hỏi rõ ràng tình hình trong phủ. w●ebtruy●enonlin●e●com



“Linh đường đặt ở chính sảnh.”



Vừa nghe tới linh đường, Băng Đường sợ hãi nắm lấy cánh tay gã sai vặt: “Rốt cuộc là ai mất?”



Gã sai vặt ôm mặt khóc òa: “Có rất nhiều người chết, ca ca cũng đã chết! Tam thái thái, Đại nãi nãi, Cửu gia, các vị tiểu thư, còn có rất nhiều tỷ tỷ và ma ma trong nhà, đều đã chết!”



“Tứ tiểu thư thì sao?” Chung đại chưởng quỹ gầm lên.



Gã sai vặt nghẹn ngào nói: “Tứ tiểu thư bị chém một đao, không biết có sống được không, hiện đang ở nhà trong.”



Băng Đường và Chung đại chưởng quỹ nghe vậy, liền vội vàng chạy về phía cửa thùy hoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.