Cẩm Đường Quy Yến

Chương 217: - Chương 217BÁO THÙ (3)



Hôm sau thức dậy, Tần Nghi Ninh mời Mục Tĩnh Hồ tới Thạc Nhân Trai nói chuyện.



Mục Tĩnh Hồ đã thay một chiếc áo sa bằng vải bông mịn, tóc dùng khăn lưới búi lên, thoạt nhìn như một người đọc sách bình thường.



Bộ quần áo này do chính Tần Nghi Ninh bảo Ký Vân đưa cho hắn, ép hắn mặc, nhưng hắn vẫn tiếc bộ quần áo đầy mụn vá kia, không vứt đi mà đem cất ở đáy hòm.



“Mục công tử, mời ngồi.” Tần Nghi Ninh tiếp hắn trong thư phòng tầng một của Thạc Nhân Trai.



Mục Tĩnh Hồ ngồi xuống ghế bành, hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh nghĩ, vị công tử này đúng như Ký Vân nói, thật sự là không rành thế sự. Có nam nhân nào lại nhìn chằm chằm vào một nữ tử như vậy?



Tuy nhiên ánh mắt của Mục Tĩnh Hồ rất trong trẻo, Tần Nghi Ninh nhìn ra, hắn chỉ thuần túy là hiếu kỳ, cũng không có ý tứ gì khác, điều này khiến người khác không cảm thấy ghét hắn.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Là Bàng tiểu Vương gia phái ngươi tới sao?”



Nghe vậy, Mục Tĩnh Hồ không vui nói: “Tên hồ ly kia làm sao có tư cách phái ta đi làm việc gì.”



Tên hồ ly kia…



Câu này sao nghe ra còn hàm chứa sự ai oán.



Nhớ tới tính tình xảo quyệt thất thường của Bàng Kiêu, lại nhìn vị công tử có phần ngốc nghếch và ngây thơ trước mặt, Tần Nghi Ninh nghĩ mình đã nhìn ra chân tướng.



Không chừng vị này từng bị Bàng Kiêu lừa gạt.



“À, xin công tử thứ lỗi mạo phạm. Như vậy ngài được Bàng Chi Hi mời tới?”



Mục Tĩnh Hồ gật đầu nói: “Trước kia ta đánh cuộc thua hắn, thiếu nợ hắn, nhưng mấy năm nay, hắn cũng không đòi, ta còn tưởng hắn quên rồi. Mấy ngày trước, hắn đột nhiên tìm ta, bảo ta tới bảo vệ cho vợ tương lai của hắn.”



Nói đoạn, hắn lại nhìn Tần Nghi Ninh, nói: “Ngươi cũng suy nghĩ không thoáng chút nào, sao lại đồng ý gả cho một tên hồ ly như vậy!”



Tần Nghi Ninh…



Nàng có thể nói, nàng không có lời nào mà chống đỡ.



Chính nàng cũng không biết là làm sao mà từng bước từng bước, quan hệ giữa nàng và Bàng Kiêu lại trở nên như vậy. Nói như vậy, như thể nàng không cẩn thận, từng bước rơi vào bẫy của Bàng Kiêu, bây giờ muốn thoát ra, cũng không nỡ thoát ra.



Tần Nghi Ninh ho khan, hơi xấu hổ nói: “Có thể được một đại hiệp võ nghệ cao cường như Mục công tử bảo vệ cho, tiểu nữ vô cùng cảm kích.”



“Ngươi chưa từng nhìn thấy ta động thủ, ngày đó ngươi vẫn hôn mê, làm sao biết ta có võ nghệ cao cường?”



Tần Nghi Ninh đã dần dần lần ra tính tình của Mục Tĩnh Hồ, nàng biết hắn nói như vậy không phải là châm chọc, cũng không có ý gì khác, mà là bởi vì tính tình hắn thẳng thắn, có nghi vấn liền nêu lên nghi vấn, nàng liền cười nói: “Bởi vì Ký Vân nhìn thấy năng lực của công tử. Mặc dù ta không hiểu được những thứ này, Ký Vân lại nói, ngài chỉ vung tay vài cái là chế ngự được ba người kia.”



Mục Tĩnh Hồ liền gật đầu, nghiêm túc nói: “Võ nghệ của thật sự rất lợi hại, gã hồ ly kia bảo ta tới bảo vệ ngươi, chờ đến lúc hắn đánh hạ kinh đô của các ngươi, đánh hạ Đại Yên thì nợ nần giữa ta và hắn kết thúc. Bởi vậy ta nói trước với cô nương một tiếng, cô nương đừng tưởng ta có thể bảo vệ ngươi cả đời.”



Người bình thường có ai khoe khoang thẳng mặt như vậy? Nào có ai nói thẳng “đánh hạ Đại Yên” như vậy?



Xem ra vị công tử này là do không rành thế sự đến một mức nhất định. Có lẽ hắn là một người quen sống một mình trong thời gian dài, không cần giao tiếp với người khác, tính tình bản thân lại là người rất thẳng thắn và chất phác.



Tần Nghi Ninh rất thích giao tiếp với loại người như thế này, bởi vì nói chuyện với họ, nàng không phải cân nhắc lời lẽ sắc bén, không cần suy đoán hàm nghĩa sâu xa trong lời lẽ của đối phương, mà chỉ cần nghe ý tứ của mặt chữ, cứ nói chuyện thảng thắn là được.



Do vậy Tần Nghi Ninh nghiêm túc nói: “Vâng, lời công tử nói ta đều hiểu rõ. Chỉ là mấy ngày nay, ta có thể mời công tử cũng bảo vệ người nhà của ta một chút được chứ?” Suy nghĩ một chút, Tần Nghi Ninh lại bổ sung một câu: “Nhà của ta trải qua nạn này, đã không còn lại nhiều người lắm…”



Mục Tĩnh Hồ nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Nghi Ninh, nghĩ người Tần gia suy cho cùng là nhà nhạc phụ của “hồ ly”, liền gật đầu nói: “Được rồi, ai bảo ta với Hồ ly kia là bằng hữu làm gì. Ta nhân tiện bảo vệ các ngươi cũng được. Chẳng qua là vẫn một câu như trước, ta cũng sẽ không ở lâu. Chờ kinh thành của các ngươi bị công phá, ta liền trở về. Trên núi ta còn rất nhiều việc phải làm.”



Ký Vân đứng hầu một bên nghe vậy không nhịn được nhíu mày, nếu có người ở trước mặt nàng nói như vậy về Đại Chu, sợ là nàng đã nổi giận, chứ không tốt tính như Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh không mảy may tức giận, gật đầu nói: “Tốt, tính tình công tử ngay thẳng, nhất định là người coi lời hứa đáng giá nghìn vàng. Đã như vậy, những ngày sắp tới làm phiền công tử rồi. Mặc dù công tử đến vì có ước định, nhưng tiểu nữ cũng muốn ở đây trịnh trọng nói lời cảm tạ công tử.”



Tần Nghi Ninh nói đoạn đứng dậy hành lễ với Mục Tĩnh Hồ.



Mục Tĩnh Hồ thầm nghĩ, vợ của hồ ly đúng là lịch sự hơn hồ ly, liền cười hoàn lễ.



***



Tần Nghi Ninh mặc dù mất máu quá nhiều, rất suy yếu, nhưng hàng ngày nàng đều đến linh đường thắp hương cho người thân đã mất, mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng ở đó, nàng đều khổ sở khóc một hồi. Mấy ngày như vậy, trông nàng càng tiều tụy, vành mắt đã thâm đen.



Theo kế hoạch của họ triển khai, tin tức Tần gia ở kinh thành bị Hoàng đế Chu triều phái thích khách tàn sát, suýt nữa bị diệt môn đã truyền khắp nơi, mọi người đều biết.



Người đến phúng viếng liên tục không dứt, trong số đó có bằng hữu của Tần gia, có bạn đồng liêu trong triều, cũng có kẻ sĩ không quen biết nhưng ngưỡng mộ Tần Hòe Viễn.



Lại hai ngày như vậy trôi qua, tin tức Tần gia sẽ lăng trì ba tên thích khách vào ngày đưa tang, được cố ý thêu dệt một phen, một lần nữa khiến dư luận xôn xao.



Cứ như vậy, Hoàng đế và Tào Quốc trượng im lặng nhiều ngày rốt cuộc bị kinh động.



“Hoàng thượng, thần cho rằng Tần Mông làm chuyện này quá lỗ mãng, chung quy mất đi sự thận trọng thường ngày. Nếu lăng trì ba tên thích khách kia, sợ là sẽ khiến ý định trả thù của Đại Chu càng thêm mạnh mẽ. Hôm nay Hổ Bí quân chiếm giữ thành Hề Hoa, một khi chọc giận họ Bàng, sợ là thế tiến công của bọn họ càng nguy hiểm.” Tào Quốc trượng nhíu mày hành lễ.



Hoàng đế chắp tay sau lưng bước đi thong thả vai vòng, chợt phẫn nộ vung tay áo, nói: “Tần Mông kia cũng thực sự là hồ đồ rồi. Không ngờ hắn cũng có lúc liều lĩnh như thế này. Nhà hắn bị giết nhiều người như vậy, quả thật là đáng buồn, đáng tiếc, nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn không để ý tới hiện trạng của quốc gia! Phía chúng ta khẩn cấp liên lạc với Tác - ta, hắn không những không hỗ trợ, đã trì hoãn thời gian còn dám làm chuyện chọc giận Đại Chu như thế này! Thật sự là không quan tâm tới sự hưng suy của quốc gia, uổng công trẫm còn xem hắn là một trung thần!”



“Hoàng thượng bớt giận.” Tào Quốc trượng lo lắng nói: “Chỉ có Hoàng thượng tự thân xuất mã, mới có thể thuyết phục Tần Mông bỏ đi ý định này.”



Hoàng đế gật đầu, nhưng lần lữa không hạ chỉ.



Ông ta không muốn đến Tần gia. Tần gia xảy ra chuyện như vậy, ai có thể xác định nơi đó có thích khách rình rập hay không? Nếu ông ta tùy tiện đi vào, lại bị thích khách làm bị thương thì sao?



Do đó Hoàng đế suy nghĩ một lát, rồi bảo: “Triệu Tần Hòe Viễn vào cung.”



Thoáng cái, Tào Quốc trượng hiểu rõ sự lo lắng của Hoàng đế, bèn nói: “Thần nguyện đích thân đến đó, như vậy dọc đường cũng có thể vừa vặn khuyên bảo Tần Mông một phen.”



“Vậy thì rất tốt.” Hoàng đế gật đầu nói: “Như vậy ngươi lập tức đi thôi.”



“Tuân chỉ.” Tào Quốc trượng hành lễ rồi lui ra.



Đợi cho trong thư phòng không còn người ngoài, Hoàng đế quay lại phía sau gọi: “Cố ái khanh.”



“Thần ở đây.” Từ trong có một ông già râu tóc bạc trắng hành lễ với Hoàng đế.



Người này là đế sư Cố Thế Hùng, đã về hưu nhiều năm. Trước khi về hưu, ông ta từng làm Thái tử Thái sư, sau khi ông ta về hưu, Tào Quốc trượng mới nhậm chức Thái sư.



Bởi vì như vậy, Hoàng đế rất tín nhiệm Cố Thế Hùng, mấy năm nay tuy Cố gia không đến mức gọi là thanh thế cực thịnh, nhưng cũng là một trong tám gia tộc phú quý nhất kinh thành.



“Cố ái khanh, trẫm mệnh cho ngươi tìm người giỏi tay nghề, ngươi đã tìm kiếm ra sao rồi?”



“Bẩm Hoàng thượng, người đã tìm được đủ cả rồi, đã bắt đầu khởi công rồi. Chỉ là… Hoàng thượng, cựu thần cho rằng, hiện nay chiến sự đang loạn lạc, tài vật Hoàng thượng có được mấy ngày nay, chi bằng bỏ vào chiến sự thì thỏa đáng hơn.” Lúc nói, thân thể già nua của Cố Thế Hùng hơi run run.



Hoàng đế nhíu mày nói: “Những tài vật này đều là trẫm bình thường có được, cũng là tâm ý của thương nhân và bách tính thiên hạ đối với trẫm. Huống hồ trẫm đã quyết định sử dụng số vàng bạc này như thế nào, Cố ái khanh chỉ cân làm tốt bổn phận của mình. Hay là Cố ái khanh cũng không tuân theo ý của trẫm?”



Gần đây Hoàng đế vừa tăng thêm mấy loại thuế, mạnh mẽ bóc lột thương nhân, lại vơ vét của dân chúng, hôm nay trong tay ông ta có một lượng vàng bạc rất lớn.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Chuyện này, Hoàng đế giao cho người tâm phúc đi làm, do đó người biết tới cũng không nhiều.



Cố Thế Hùng thấy Hoàng đế khăng khăng như vậy, liền nhanh trí hành lễ, nói: “Thần không dám. Vừa rồi thần nghĩ sai, Hoàng thượng thân là vua một nước, thì có quyền quyết định số bạc đó dùng làm gì, bất cứ ai khác đều không có quyền xen vào.”



“Ừm.” Hoàng đế hài lòng vuốt râu, lại nói chuyện một hồi với Cố Thế Hùng, mới ra lệnh cho tâm phúc bí mật tiễn ông ta rời đi.



Lúc này Tần Hòe Viễn cũng theo Tào Quốc trượng vào cung.



Xưa nay Tần Hòe Viễn rất hiểu tiến thối, bằng không, chỉ dựa sự tài hoa xuất chúng của ông cũng không đủ để khiến Hoàng đế tín nhiệm ông nhiều năm. Cho nên, hôm nay Hoàng đế triệu Tần Hòe Viễn tiến cung, có Tào Quốc trượng đi trước nói chuyện một phen, lại thêm uy nghiêm của bản thân, Hoàng đế rất tự tin Tần Hòe Viễn sẽ nghe theo sự an bài của mình.



Nào ngờ, Tần Hòe Viễn vào ngự thư phòng, quỳ xuống liền dập đầu khóc lóc kể lể, nói về thảm trạng của Tần gia.



“… Hoàng thượng phân phó vi thần chuyện gì, vi thần cũng không dám không tuân, chỉ là đám thích khách kia quá điên cuồng ngang ngược, kinh đô ở dưới chân thiên tử, ngay trước mặt Hoàng thượng, thích khách Đại Chu lại dám hoành hành như thế, không chỉ bố trí rất nhiều thích khách đến đây, mà còn giết sạch nhà thần! Đây rõ ràng là không coi uy nghiêm của Hoàng thượng vào đâu cả!”



“Hoàng thượng giàu có bốn biển, uy chấn thiên hạ, hiện nay Đại Chu và Đại Yên khai chiến, nếu là lúc này nhẹ nhàng với ba người kia, vậy thì khác nào nói cho thiên hạ biết, Hoàng thượng sợ Đại Chu! Thần lo lắng cho long uy của Hoàng thượng, mới quyết định phải xử tử ba người kia, xin Hoàng thượng minh giám!”



Hoàng đế nghe vậy, có phần dao động.



Tuy ông ta rất sợ chọc giận người Đại Chu, sẽ khiến thế tiến công của Đại Chu thêm mãnh liệt, nhưng cũng bận tâm đến thể diện của mình. Tin tức Tần gia muốn lăng trì thích khách đã được lan truyền, nếu ông ta công khai ngăn cản, sợ là sẽ bị dân chúng lên án sau lưng.



Thế nhưng nếu thật sự để Tần gia giết ba người kia, Hoàng đế còn hơi sợ.



Nghĩ đến đây, Hoàng đế nghĩ ra một biện pháp dung hòa, mỉm cười đỡ Tần Hòe Viễn đứng lên, nói: “Tần ái khanh, chuyện nhà các ngươi, trẫm đã biết, cũng có thể hiểu được, chỉ có điều việc lăng trì này quá máu tanh, tàn nhẫn. Ngày đưa tang, các ngươi có thể bắt ba người đó ra trước phần mộ, đánh roi một trận, răn đe cũng không sao. Về phần lăng trì, trẫm thấy nên miễn đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.