Cẩm Đường Quy Yến

Chương 263: - Chương 263TÌNH CẢNH CỦA BÀNG KIÊU (2)



Bàng Kiêu được người ta khen ngợi như vậy, trong lòng Tần Nghi Ninh tất cũng thấy tự hào. Chẳng qua là ngoài niềm vui, nàng cũng có thêm phần lo lắng.



“Trước kia ta đã đoán được Bàng Chi Hi tuy bề ngoài vẻ vang, thật ra bên trong chưa chắc đã sung sướng.”



Tần Nghi Ninh đứng dậy, buồn phiền đi tới đi lui: “Hắn là tiên phong công phá Bắc Ký năm xưa, lại vì báo thù mà dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết một số quan viên Bắc Ký. Vốn ta đã nghĩ, những quan viên cũ của Bắc Ký đầu hàng trong Chu triều hôm nay, nhất định sẽ đứng ở phía đối lập với Bàng Chi Hi. Thêm hắn có uy vọng cao trong quân, nhất định Chu đế sẽ mang lòng phòng bị. Chỉ mới dựa trên hai nguyên nhân này, hậu quả tạo thành đã khó thể tưởng tượng nổi. Nếu lại thêm một lý do công tử nói, sợ Chu đế nhất định sẽ không để hắn còn sống được trên đời.”



Tần Nghi Ninh nhíu mày chậm rãi dừng bước, tay nắm chặt phần vịn tay ghế, khớp xương bàn tay chuyển sang trắng bệch.



Nghe lời phân tích của nàng, Mục Tĩnh Hồ cũng cảm thấy tình cảnh của Bàng Kiêu quả thật nguy hiểm, sắc mặt đã tái đi vì lo sợ.



“Cô nương nói như vậy, thế lần này hắn trở về chẳng phải sẽ nguy rồi?”



Tần Nghi Ninh lắc đầu, đáp: “Những người này muốn công kích hắn, e cũng chỉ có thể làm những việc thêm dầu vào lửa. Hoàng đế Chu triều thì tạm thời sẽ không động tới hắn, dù sao tạm thời vẫn cần hắn cầm quân xâm chiếm Đại Yên. Hổ Bí quân hiện là chủ lực của đại quân Bình Nam, lâm trận đổi chủ soát chính là đại kỵ, tạm thời hắn sẽ không có chuyện gì.”



Nghe vậy, Mục Tĩnh Hồ thở dài một hơi, nói: “May là như vậy.”



Nhưng đổi sang một cách nghĩ khác, hắn nói những điều này chẳng qua chỉ vì để Tần Nghi Ninh biết Bàng Kiêu cũng có nhiều khó khăn bên ngoài, không ngờ trong lòng nàng lại còn rõ ràng hơn cả hắn, cuối cùng lại thành hắn là người được trấn an.



Mục Tĩnh Hồ gãi đầu một cái, nói: “Nếu cô nương đã biết hết, vậy thì tốt rồi.”



“Ta còn phải đa tạ công tử.”



Mục Tĩnh Hồ hỏi làm lạ: “Cám ơn ta cái gì?”



“Cám ơn công tử đã có lòng với Bàng Chi Hi. Có thể có được một bằng hữu như công tử chính là phúc của Bàng Chi Hi.” Mục Tĩnh Hồ nghe nàng khen mà mặt đỏ bừng, không biết nên đáp lại những lời khen ngợi này thế nào, chỉ đành ngại ngùng khụ khụ mấy tiếng, bảo: “Không có gì, vậy ta đi trước.”



Đối với con người chân thực lại không giỏi ăn nói này, Tần Nghi Ninh cười một tiếng như là đáp lại, đoạn khách sáo tiễn người ra cửa.



Nhìn hắn đi xa, Tần Nghi Ninh mới quay đầu, xoay người lên lầu.



Tối qua vẫn còn hắn ở ngay bên người, tuy ngủ cách một cái bàn nhỏ, song nói sao vẫn là hai người cùng ngủ trên một cái giường, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Cho dù đang ngủ, nàng vẫn có thể cảm giác được sự tồn tại không thể bỏ qua của hắn.



Nhưng mới gặp nhau một lúc ngắn ngủi như thế, hắn đã phải vội vã trở về, lại còn phải đối mặt với lời chỉ trích “câu kết với địch” không biết từ ai, cho dù nàng đã phân tích biết được tạm thời Chu đế sẽ không động tới hắn thì nghĩ tới vẫn thấy khó xử thay cho hắn.



Trong đầu Tần Nghi Ninh chất đầy âu lo, đêm nay lại mất ngủ, đến khi sắc trời dần sáng mới tạm chợp mắt được một lát. Song chỉ ngủ được một canh giờ rưỡi đã lại đứng dậy không ngủ tiếp được.



Đừng nói là Tôn thị, ngay đến lão Thái Quân đã mắt mờ cũng có thể nhận ra được sự mệt mỏi của Tần Nghi Ninh, chỉ lo bệnh cũ của nàng tái phát, bèn vội bảo nàng đi nghỉ ngơi.



Trong lúc Tần Nghi Ninh ngủ bù, Bàng Kiêu và Hổ Tử đã về tới trong thành Hề Hoa.



Đối mặt với Đại thái giám Triệu Nguyệt Thủy cau mày quắc mắt, mặt như cái bánh màn thầu, Bàng Kiêu khẽ híp mắt, nói: “Quà gặp mặt của Triệu công công thật là đặc biệt, vừa gặp đã vu khống một tội danh lớn, câu kết với kịch? Phản quốc? Triệu công công, ông đang định tội bản vương đấy ư?”



Triệu Nguyệt Thủy là người được Chu đế đặc phái tới để giám sát việc quân, đặc biệt để ý tới động tĩnh của Bàng Kiêu ở ngoài tiền tuyến, có quyền bẩm tấu tin tức trực tiếp với Chu đế.



Vốn Triệu Nguyệt Thủy đã được Chu đế coi trọng, lại thêm hắn và quan thái giám chấp bút Tư lễ giám Lệ Quan Văn có quan hệ vừa là đồng hương lại vừa là cha con.



Trước khi tới đây, cha nuôi của Triệu Nguyệt Thủy, Lệ công công có âm thầm dặn dò hắn không ít, lại nghe thêm một vài tin đồn, trong lòng Triệu Nguyệt Thủy đã sẵn ít sự khinh thường. Huống hồ bất kể hắn có làm thế nào thì trong kinh cũng đã có cha nuôi hỗ trợ giúp đỡ, người thông minh ai dám bất kính với kẻ giám sát quân tình.

Vietwriter.vn

Triệu Nguyệt Thủy cười một tiếng đầy đắc ý, “Vương gia thật là biết đùa, bọn ta làm gì có cái quyền định tội Vương gia? Nhưng Vương gia thân là chủ soái, thế mà tự tiện rời cương vị, ngài làm vậy, chẳng lẽ không là phụ lòng tin tưởng của Hoàng thượng hay sao? Không phụ lòng Hoàng ân như bể hay sao?” Vừa nói còn vừa chắp tay hướng về phương Bắc, cao ngạo nâng cằm, trừng mắt nhìn Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu suy tư dựa vào chiếc gối sau lưng, thoải mái dựa trên chiếc ghế dài, đôi chân mặc chiếc quần bằng lụa đen gác thẳng trên mặt bàn, đáp chẳng hề lo lắng: “Địch quốc có chủ soái mới, một tháng thì tới ba mươi ngày trốn tránh không đánh, bản vương rảnh rỗi ngứa người, chẳng lẽ không được đi xem thử tình hình?”



“Quân địch không đánh, Vương gia phải nghĩ cách bắt bọn chúng phải đánh. Ngài đi lang thang như vậy, có từng nghĩ tới một ngày Hổ Bí quân phải tiêu phí bao nhiêu tiền của? Hoàng thượng tin tưởng ngài, cho ngài bạc, cho ngài lương thảo, ngài lại hồi báo Người như vậy sao?”



Lời Triệu Nguyệt Thủy hết sức cương trực, đôi mắt đen kịt như hai hạt đậu đen đính trên cái bánh màn thầu, “Hành động của Vương gia hôm nay, bọn ta không thể không trực tiếp bẩm báo lên Hoàng thượng.”



“Chậc chậc.” Bàng Kiêu nghịch nghịch cây roi trong tay, “Thật là thú vị. Triệu Nguyệt Thủy, có phải ngươi đã quên đây là nơi nào rồi không?”



Giọng điệu Bàng Kiêu hết sức lười biếng, âm giọng bình hòa hệt như đang bàn luận về thời tiết.



Song Triệu Nguyệt Thủy lại cảm thấy toàn thân căng ra, ngoài cứng rắn mà lòng đã nhũn nhừ như bún: “Vương gia cũng đừng quên, thiên hạ này là đất của ai!”



“To gan!” Hổ Tử đã sẵn không ưa cái tên màn thầu béo ú này từ lâu, liền nhảy phốc lên giơ chân thụi cho Triệu Nguyệt Thụy một cú khiến hắn ta lùi lại mấy bước liền, đoạn đặt mông ngã ngồi trên đất.



“Trước mặt Vương gia bọn ta, há có chỗ cho ngươi càn rỡ!”



“Bàng Chi Hi, ngươi thật to gan! Lại dám đánh bọn ta!”



“Đánh?” Bàng Kiêu cười cười, một tay lười nhác chống lên trán, đôi mắt xếch khẽ nheo lại: “Đưa hết tội danh mua bán tin tức, biển thủ quân lương, cấu kết với danh sĩ tại địa phương của Triệu công công ra đây. Hắn tư thông với địch phản quốc, bị thị vệ của bản vương bắt ngay tại trận còn dám mở mắt nói bừa. Chuyển hết những thứ này lên cho Hoàng thượng.”



“Bản vương thân là thống soái trong quân, bên người không thể để lại một mầm họa như vậy, lập tức xử trảm tại chỗ. Lại thay bản vương soạn thảo tấu chương, dâng lên xin tội với Hoàng thượng, nhưng chuyện gấp phải quyết đoán ngay, trước việc quân không thể để có điều tiếng tồn tại.”



Nói đến đây, Bàng Kiêu liền nhắm mắt ngủ mất.



Hổ Tử nghe thì đáp dạ một tiếng, đoạn mắt sáng bừng, xách cổ áo Triệu Nguyệt Thủy lôi ra.



Triệu Nguyệt Thủy đã sợ tới mặt cắt không còn giọt máu, tức khắc són ướt cả quần, “Ngươi không thể như vậy, ngươi làm thế là ngậm máu phun người!”



“Ngậm máu phun người? Tự ngươi dùng giá cao bán tin tức quân cơ thì thôi không nói, lại còn dự định vu khống cho Vương gia chịu tội thay? Ta thấy ngươi rõ ràng là nhận lợi ích từ người ta, muốn trừ khử Vương gia, khiến Hoàng thượng mất đi một đại trung thần!” Hổ Tử đã đi theo Bàng Kiêu lâu, miệng lưỡi cũng trơn tru lanh lợi, trong lúc xách Triệu Nguyệt Thủy tới khu vực đất trống trong quân doanh còn không quên rêu rao tất tật chuyện ác hắn ta đã làm.



Tướng sĩ trong Hổ Bí quân đã ngứa mắt với một tên thái giám quơ tay múa chân trong quân từ lâu, hơn nữa Triệu Nguyệt Thủy lại còn khiến người ta hết sức không ưa. Nay nghe Hổ Tử nói hắn ta còn dám đổ vấy cho Bàng Kiêu, thân là người trung thành với Bàng Kiêu, phàm là người nghe được tin đều giận bốc khói đầu, tranh nhau muốn đem Triệu Nguyệt Thủy ra bằm thây vạn đoạn.



Nhất thời, khắp ngõ ngách quân danh đều đang nghị luận chuyện Triệu Nguyệt Thủy thông địch bán nước, ồn ào la hét muốn lấy mạng Triệu Nguyệt Thủy.



Chỉ mới vài khoảnh khắc, tình hình sự việc đã lên tới cao trào, nếu không giết Triệu Nguyệt Thủy, e sẽ còn dẫn tới binh biến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.