Cẩm Đường Quy Yến

Chương 318: - Chương 318SẮC BÉN



Tiểu nội thị vâng dạ, chạy chậm tới gõ cửa.



Không bao lâu sau, liền có gã sai vặt lên tiếng trả lời, mở cửa thấy rõ người, vội bước tới phía trước lễ độ hành lễ: “Tiểu nhân thỉnh an Trưởng Công chúa.”



Lý Hạ Lan hơi ngẩng lên, đôi mắt dài và hẹp hơi nheo lại, nhìn tấm biển thiếp vàng trên cửa phủ Trung Thuận thân vương không chớp mắt, rồi nhẹ nhàng nói: “Vào báo cho Vương gia các ngươi, nói bản cung tới.”



Gã sai vặt hành lễ nói: “Bẩm Trưởng Công chúa, Vương gia chúng tôi không có trong phủ.”



“Không có?” giọng Lý Hạ Lan không nhanh không chậm, khiến người khác không nhận thấy sự hỉ nộ trong đó, nhưng khí thế uy nghiêm thì không ai dám xem thường.



Gã sai vặt cúi đầu, quỳ xuống đất, nói: “Vương gia nói đi đến nơi hẹn, sáng sớm đã ra khỏi cửa rồi.”



“Có hẹn? Là hẹn với ai?” Lý Hạ Lan liếc nhìn gã sai vặt.



Gã sai vặt nói: “Chuyện đó thì tiểu nhân không biết được ạ!”



Khóe môi Lý Hạ Lan hơi nhếch lên, nói: “Thế thì bản cung vào phủ thăm thái phu nhân và lão phu nhân vậy.” Nói đoạn, nàng ta liền bước vào trong.



Gã sai vặt làm sao dám ngăn cản, chỉ thầm kêu khổ, vội vã đuổi theo.



Lúc này, Từ Vị Chi đã biết chuyện, suy nghĩ một chút rồi dứt khoát bước ra hành lễ với Lý Hạ Lan: “Tham kiến Trưởng Công chúa.”



Lý Hạ Lan thấy người ngăn mình là một người lớn tuổi, dáng vẻ nho nhã lễ độ, phỏng đoán người này có lẽ là quản gia trong Vương phủ, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta nặn ra một nụ cười, giọng ôn hòa nói: “Miễn lễ. Nghe nói Vương gia nhà ngươi không ở trong phủ? Bản cung tới hai lần rồi mà cũng không gặp được, hôm nay không thể làm gì khác hơn là quấy rầy trưởng bối của quý phủ.”



Từ Vị Chi kín đáo quan sát vẻ mặt của Lý Hạ Lan, rồi liền rất nhanh cụp mắt xuống, nói: “Dạ, hôm nay thực sự là rất không đúng dịp, không những Vương gia có hẹn với bằng hữu ở bên ngoài, mà cả lão thái gia, thái phu nhân và lão phu nhân, mấy ngày nay cũng đều nói oi bức khó chịu, sáng sớm liền ra ngoài đi dạo, chủ tử đều không có trong phủ.”



Từ lúc tin tức về hôn sự của Trưởng Công chúa An Dương và Quý Trạch Vũ truyền ra, nàng ta đã tới Vương phủ hai lần, liên hệ với tình cảm An Dương dành cho Bàng Kiêu, không cần nghĩ nhiều cũng đoán được nàng ta đến vì lý do gì.



Vương gia đã tránh mặt nàng ta, thì càng không để nàng ta gặp trưởng bối của hắn.



Trưởng Công chúa thân phận cao quý, lão thái gia, thái phu nhân và lão phu nhân gặp nàng ta chẳng lẽ còn phải dập đầu xin được giáo huấn? Từ Vị Chi cũng không dám để lão nhân gia khó xử, thế thì thà không gặp.



Lý Hạ Lan nghe vậy, mặt đỏ bừng.



“Không ở nhà? Lại cũng không ở nhà? Là thật sự không ở nhà, hay là tránh bản cung?”



Tử Vị Chi tươi cười lễ độ hành lễ: “Trưởng Công chúa thứ tội, thực sự là không biết hôm nay ngài tới, vừa vặn gặp lúc các chủ tử không có ở nhà.” Ông ta ám chỉ Trưởng Công chúa đến nhà thăm, cũng không biết gửi thiếp báo trước, cứ tùy tiện đến cửa, không theo phép tắc quy củ gì cả.



Lý Hạ Lan vừa thẹn vừa giận, thiếu chút nữa tức giận quay đầu lại bỏ đi.



Thật ra nàng ta có nghĩ tới việc gởi thiếp báo, nhưng nàng ta biết, với tính tình của Bàng Kiêu, một khi hắn nhìn thấy thiếp báo thì sẽ càng tránh nàng thật xa! Nàng ta đành phải tới đột ngột thế này để có thể gặp được người!



Chẳng lẽ Bàng Kiêu không nể mặt nàng ta? Hắn nghĩ nàng ta sắp gả cho Quý Trạch Vũ, cho nên không muốn khơi lại quá khứ của hai người?



Phân tích tính cách của Bàng Kiêu, Lý Hạ Lan cảm thấy việc này rất có thể là như vậy.



Thế nhưng Bàng Kiêu càng trốn tránh nàng ta, nàng ta càng muốn gặp hắn! Không có lý nào, đường đường là một Trưởng Công chúa như nàng ta lại hết lần này tới lần khác bị chặn ở ngoài cửa không cho vào!



Huống hồ, nếu thực sự như nàng ta phân tích thì cũng không hẳn là mấy người lão thái gia, thái phu nhân không ở trong phủ, chỉ có điều họ không muốn gặp nàng ta mà thôi.



Lý Hạ Lan hít sâu một hơi, kiềm chế tức giận, giọng nói vẫn như cũ, không cao không thấp, không nhanh không chậm, ôn hòa nói: “Nói cũng đúng, bản cung tới hơi đột ngột, nếu như chủ tử của quý phủ đi vắng, thì bản cung đi gặp một người tôi tớ vậy. Nghe nói nữ tử mà hôm ấy Vương gia cướp về vẫn đang ở tại quý phủ? Gọi nàng ấy ra đi, ta muốn gặp một lần.”



Vừa nói, Lý Hạ Lan vừa chậm rãi đi về phía đại sảnh, tự do như thể nơi này là cung điện của mình vậy.



Từ Vị Chi cúi đầu đi theo phía sau, đôi mày giần giật.



Tục ngữ có câu, sự bất quá tam, Trưởng Công chúa đã đến hai lần, đều bị từ chối, lần này thật sự ông ta khó mở miệng đuổi khéo. Hơn nữa, hôm nay nàng ta tới, đã không gặp được Vương gia, cũng không gặp thái nhu nhân và lão phu nhân, nếu ngay cả Tần cô nương mà cũng không để nàng ta gặp một lần, thì tám phần là vị Trưởng Công chúa này sẽ nổi trận lôi đình tại chỗ. Đến lúc đó, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, làm thế nào giải quyết, mà chuyện này lan truyền ra ngoài, cũng không hay ho gì.



Từ Vị Chi nghĩ tới sự túc trí đa mưu của vị Tần cô nương kia, không hiểu sao có thêm vài phần tin tưởng, hẳn là với trí tuệ đó, nàng sẽ không bị thua thiệt.



Nghĩ vậy, Từ Vị Chi liền cười nói: “Dạ, tiểu nhân lập tức sai người đi mời Tần cô nương tới.”



Lý Hạ Lan ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ nhà, đưa tay nhận lấy chén trà người hầu bưng tới, cánh tay hơi khựng lại.



Nàng dùng từ “gọi tới”, nhưng Từ Vị Chi lại nói “mời tới”, chẳng lẽ địa vị của nữ tử kia trong phủ rất cao?



Lý Hạ Lan nghĩ như vậy, liền hỏi thẳng.



Từ Vị Chi vội hành lễ nói: “Bẩm Trưởng Công chúa, mấy ngày trước vị Tần tiểu thư bị Vương gia cấm túc ở Tố Tuyết Viên, không cho ra ngoài, cũng không cho bất cứ ai tiếp xúc với nàng ta. Tiểu nhân đoán rằng, có lẽ là Vương gia có suy nghĩ riêng của mình.”



Lý Hạ Lan hiểu ra, liền gật đầu, trong lòng một trận chua xót.



Xem ra tin tức Hà Hương tìm hiểu được là thật: vị Tần tiểu thư này có dung mao như thiên tiên, khiến đầu óc Bàng Kiêu bị mê hoặc, muốn nàng ta là nữ nhân của mình. Thế nhưng nàng kia lại là con gái của kẻ thù giết cha hắn, dù yêu thương nàng ta, nhưng Bàng Kiêu không quên được thù hận, mà giết đi thì lại không nỡ. Thực sự là hắn vừa yêu vừa hận, vừa sủng vừa ngược, tình cảm rất phức tạp.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Nhưng tình cảm mãnh liệt và phức tạp kia, lại không phải dành cho mình!



Lý Hạ Lan nhấp một ngụm trà, miệng mỉm cười, nhìn chén trà trong tay, trong lòng chuẩn bị sẵn sàng đón tình địch.



***



Khi biết Trưởng Công chúa An Dương tới, nhưng Bàng Kiêu không ở nhà, lại chỉ đích danh đòi gặp nàng, Tần Nghi Ninh lập tức dặn bảo Tiêm Vân: “Ngươi lập tức sai người nhanh tới Tùng Hạc Đường báo cho lão thái gia, thái phu nhân và lão phu nhân, dù thế nào cũng phải tránh mặt đừng đi ra, kẻo gặp Trưởng Công chúa sẽ rất khó xử.”



“Vừa rồi Từ tiên sinh đã sai người tới Tùng Hạc Đường báo tin rồi ạ. Lúc này cửa viện của Tùng Hạc Đường đã đóng chặt, ngay cả Đại Hắc và Đại Bạch cũng đã bị nhốt lại.” Tiêm Vân rất bội phục Tần Nghi Ninh.



“Vậy thì tốt rồi.” Tần Nghi Ninh vừa gỡ trang sức trên tóc, vừa nói: “May mà trong phủ có Từ tiên sinh và Tạ tiên sinh túc trí đa mưu, khi Vương gia đi vắng, còn có người có thể tọa trấn.”



“Dạ đúng vậy. Tuy nhiên sau này cô nương vào cửa, người tọa trấn cho Vương phủ phải là cô nương rồi.” Tiêm Vân thấy Tần Nghi Ninh rũ tóc ra, liền cầm lược chải đầu cho nàng.



Bị nàng ta trêu, Tần Nghi Ninh đỏ mặt, bảo: “Cho người đi tìm bộ quần áo không mới không cũ lúc ta tới, mang lại đây. Tóc của ta cũng cần giản dị một chút, không nên cài trang sức. Áo choàng cũng là chiếc ta mặc lúc mới tới.”



Tiêm Vân là người thông minh, hiểu là Tần Nghi Ninh sợ gây chú ý trước mặt Trưởng Công chúa An Dương, lập tức sai người đi làm.



Tần Nghi Ninh lại chải đầu, mặc bộ quần áo giản dị, khoác áo choàng vài bông, cổ lông chồn bạc, tóc vấn lên kiểu tùy vân kế, không đeo bất cứ trang sức nào, cũng không trang điểm, liền đi ra cửa.



Tiêm Vân muốn đi theo, Tần Nghi Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ ngươi không nên đi cùng, có thể bị người khác nhận ra. Ngươi tìm hai bà vú cao to trung thành và tận tâm đi cùng ta là được.”



“Vẫn là cô nương suy nghĩ chu đáo, không thể không có người ra vẻ “giám thị” cô nương.” Nói rồi, Tiêm Vân gọi hai người đàn bà vóc dáng rắn chắc, tuổi ngoài bốn mươi tới.



Hai người đàn bà kia liền đi theo sau Tần Nghi Ninh, giống như áp giải phạm nhân tới tiền thính.



Lúc này Lý Hạ Lan đã uống chén trà, đang nhìn ra cửa sẵn sàng nghênh đón tình địch.



Nghe những tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, Lý Hạ Lan liền không kiềm chế được, ngồi thẳng người lên.



Có người ở ngoài cửa vén rèm cửa độn bông lên, rồi một bà già mặc áo choàng đỏ sẫm liền bước vào, rồi nghiêng người đỡ rèm cửa độn bông rất nặng cho người phía sau.



Đập vào mắt là chéo áo và vạt váy màu lục nhạt, sau đó liền thấy một một mỹ nhân mặc áo lông trắng như tuyết, không trang điểm phấn son, chậm rãi vào cửa.



Con ngươi Lý Hạ Lan co rút.



Nàng ta tự cho rằng mình có dung mạo xinh đẹp, hôm nay mới biết mình thua kém!



Quả đúng như Hà Hương dò la, con tiện nhân kia là một nữ tử rất xinh đẹp. Nếu muốn tìm ra một nữ tử xinh đẹp như nàng ở triều đại này, có lẽ trong dân gian cũng có, nhưng thường ngày Lý Hạ Lan tham gia những cuộc họp mặt của giới quyền quý, vẫn chưa gặp được người nào đẹp như thế này. Còn nếu tính cả đàn ông trong triều và chỉ xét đơn thuần về vẻ đẹp của đường nét khuôn mặt, thì chỉ Quý Trạch Vũ mới có thể so sánh được với nàng.



Đó là một nữ tử khiến người khác không cầm lòng được phải nhìn lâu một chút, luyến tiếc không muốn rời mắt, cử chỉ của nàng đặc biệt nhã nhặn lịch sự, nhưng quyến rũ trời sinh.



Sự đố kỵ trong lòng Lý Hạ Lan suýt nữa không kiềm chế được mà bùng nổ, hai tay nàng ta vịn trên ghế bành cũng dần dần nắm chặt, chỉ là khuôn mặt tươi cười vẫn dịu dàng và thân thiết, đôi mi dài chớp chớp, lộ ra ba phần thăm dò, bảy phần ngạc nhiên và hâm mộ, dáng vẻ kiềm chế chừng mực như thế thật sự là khiến người ta cảm thấy dễ chịu.



Tần Nghi Ninh tới gần Lý Hạ Lan hành lễ, cung kính dập đầu nói: “Tiểu nữ tham kiến An Dương Trưởng Công chúa, công chúa vạn phúc.”



Lý Hạ Lan vội bước tới, hai tay nâng Tần Nghi Ninh lên, nắm tay nàng cười nói: “Không cần đa lễ như vậy. Tần cô nương quả thật là rất xinh đẹp. Hôm nọ ở trước cửa thành có rất nhiều người nhìn thấy ngươi, đều nói ngươi như thiên tiên, bản cung nghe xong liền sinh lòng hâm mộ, lâu nay đã muốn kết giao với ngươi, hôm nay gặp được đúng là cơ hội hiếm có. Ái chà, dáng vẻ thật đẹp, thật sự là so với ngươi, bản cung trở thành kẻ xấu xí rồi.”



“Trưởng Công chúa quá khen rồi.” Tần Nghi Ninh kinh sợ khom người quỳ gối, mềm mỏng nhẹ nhàng nói: “Trưởng Công chúa là kim chi ngọc diệp, là trăng sáng trên trời, tiểu nữ chỉ là một thân cỏ dại ven đường, thân phận nghèo hèn, nào dám so sánh với ánh hào quang của ngài?”



Lý Hạ Lan thấy dáng vẻ Tần Nghi Ninh dịu dàng, nhu mì, nàng cúi đầu xuống, dáng vẻ sợ sệt, giọng nói lại nhỏ nhẹ, thoạt nhìn là một tiểu thư khuê các được dạy dỗ rất nghiêm, hơn nữa tính tình e rằng cũng hết sức mềm yếu.



Người có tính tình như thế này mà cũng được Bàng Kiêu yêu thích ư?



Lý Hạ Lan thầm cười khinh miệt, nhưng ngoài mặt càng lộ vẻ thân thiết.



“Dù thế nào cũng không nên nói như vậy. Nếu nói là kim chi ngọc diệp, chẳng phải Tần tiểu thư cũng vậy sao? Sau này phụ thân ngươi đến kinh thành làm quan, hoàng huynh ta sẽ rất trong dụng đây.”



Tần Nghi Ninh vội cuống quýt hành lễ: “Đa tạ Trưởng Công chúa, đa tạ Thánh thượng.”



Một kẻ nhu nhược vô dụng như vậy, thật sự là đồ bị thịt!



Lý Hạ Lan mỉm cười, tháo một tua cờ có đáo hoa bằng vàng, cắm nghiêng trên búi tóc tùy vân kế của Tần Nghi Ninh: “Trang phục của Tần tiểu thư cũng quá đơn sơ mộc mạc, đây là một chút tâm ý của bản cung, Tần tiểu thư đừng chê.”



“Dạ tiểu nữ… tiểu nữ không dám.” Tần Nghi Ninh rụt rè đưa tay sờ lên tua cờ bằng vàng kia, hành lễ cảm kích nói: “Đa tạ Trưởng Công chúa ban cho, tiểu nữ đang bị Vương gia phạt cấm túc, do đó không dám trang điểm nhiểu. Tua cờ bằng vàng này, tiểu nữ nhất định sẽ cất kỹ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.