Cẩm Đường Quy Yến

Chương 327: - Chương 327CHỈ CÓ THỂ LÀ CỦA TA



Lão Thái Quân làm gì ngờ được Bàng Kiêu lại muốn đánh mình? Bà ta đã tuổi cao thế này, nếu thật sự bị đánh ở Vương phủ, đi ra ngoài còn mặt mũi nào gặp người ta?



“Ngươi không thể đánh ta!” Lão Thái Quân mở mắt trừng trừng vào những người hầu trong tiền sảnh, ngoài mạnh trong yếu, rống to, “Ta là lão Phong quân của phủ An Bình Hầu! Ta xem ai dám đánh ta?”



Tiếng tuy rống rất to, nhưng hành động liên tiếp lùi về sau đã tỏ rõ sự bối rối và sợ hãi.



Nhị phu nhân cũng vô cùng lo sợ, giang hai tay che chở lão Thái Quân ở sau mình, ánh mắt nhìn Tần Nghi Ninh cầu xin.



Tần Nghi Ninh cau mày, không lập tức mở miệng.



Vừa rồi Từ Vị Chi đã được nghe từ Tạ Nhạc về tính cách của lão Thái Quân, cực kỳ không thích loại người chỉ nhìn thấy lợi ích này, châm chọc nói: “An Bình Hầu? Tới nay cũng chưa từng được nghe, không biết là tước Hầu của triều nào?”



“Ngươi!” Lão Thái Quân nghẹn lời, thiếu chút nữa tắt thở.



Nhưng sợ hãi trong lòng lại càng sâu.



Đúng vậy, Đại Yên đã mất, đứa con tiền đồ nhất của bà ta nay không rõ sống chết, bà ta đã không thể vênh váo lên mặt trước Trung Thuận thân vương.



Lão Thái Quân hơi hối hận, vừa rồi không nên vì sảng khoái nhất thời mà không khách sáo với Tần Nghi Ninh như vậy, nếu không cũng sẽ không khiến tình cảnh khó giải quyết thế này.



“Còn chờ gì nữa, kéo ra ngoài.” Bàng Kiêu mất kiên nhẫn phẩy tay.



Lúc này, Từ Vị Chi và Tạ Nhạc đều có chút do dự.



Thân phận và tình thế của Bàng Kiêu bây giờ, quả thực không tiện đối đầu chính diện với lão Thái Quân. Chỉ là giờ Vương gia đang bực, bọn họ khuyên vào chỉ càng khiến người ta cười chê, ngược lại còn khiến trông như họ sợ một bà lão.



Đang lúc hai người do dự, đã có người tiến lên, một trái một phải kéo lão Thái Quân ra bên ngoài.



“Không, không được!” Lão Thái Quân hoảng sợ cùng cực. Không chỉ sợ đau, cái bà ta sợ nhất chính là mất mặt. Cái chuyện vả miệng này, xưa nay đều là bà ta đánh người ta, nào có chuyện để người ta phạt mình? Đã cả mớ tuổi rồi, nếu thật vì xúc phạm quyền quý mà bị lôi ra vả miệng, vậy thể diện cả đời coi như mấ thết.



Nhìn dáng vẻ sợ hãi của lão Thái Quân, Tần Nghi Ninh thở dài một tiếng bất đắc dĩ.



Tuy nàng căm ghét lão Thái Quân đến cực điểm, nhưng đứng ở góc độ của Bàng Kiêu, xử phạt lão Thái Quân vào lúc này tuyệt không phải cử chỉ sáng suốt.



Lý Khải Thiên có ý mời chào hàng thần Đại Yên rất rõ nàng, nếu Bàng Kiêu vì nàng mà ra mặt đánh lão Thái Quân, thì với tính lão Thái Quân, nhất định khi về sẽ đồn ầm việc này lên, cuối cùng vẫn là Bàng Kiêu khó xử.



Nàng cảm kích tấm lòng của Bàng Kiêu, nhưng không thể để hắn vì mình mà đắc tội Lý Khải Thiên thêm lần nữa.



Nghĩ tới đây, Tần Nghi Ninh nhìn Bàng Kiêu chăm chú, hai người trao đổi ánh mắt, đoạn Tần Nghi Ninh vén váy nhanh nhẹn quỳ xuống, hành lễ nói: “Xin Vương gia bớt giận.”



Vừa thấy Tần Nghi Ninh lên tiếng xin tha, lão Thái Quân và Nhị phu nhân cùng thở ra một hơi dài.



Từ Vị Chi và Tạ Nhạc đứng bên cũng cùng nhìn Tần Nghi Ninh một cái thật sâu, hiểu được ý nàng, trong bụng âm thầm tán thưởng. May nhờ Tần Nghi Ninh là một người sáng suốt, nếu không, lỡ để Vương gia giận dữ đánh người thật thì ngày sau sẽ còn nhiều phiền toái.



Người ngoài cũng hiểu được, sao Bàng Kiêu lại không hiểu ý nàng.



Chẳng qua là, thân là nam nhân, khi nữ tử mình yêu chịu uất ức mà không thể đứng ra chống lưng cho nàng, cảm giác này thật sự quá khó chịu. Hắn không phải kẻ hèn yếu chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân, một người quen nắm toàn cục trong tay mà giờ lại bị thực tế kềm hãm như vậy, cảm giác thực sự khó chịu cùng cực.



Bàng Kiêu trầm mặt, thực sự chỉ muốn kéo Tần Nghi Ninh vào ngực dỗ dành, hiềm nỗi trước mặt người ngoài vẫn cần diễn tiếp. Diễn kịch phải diễn hết cả vở, hắn chỉ đành trầm mặt, vừa lạnh lùng vừa căm ghét nói: “Ngươi có thân phận gì? Tự thân cũng khó bảo toàn, có tư cách gì mà cầu tình?”



Tần Nghi Ninh cúi đầu không nói.



Bóng lưng gầy yếu kia, cùng với xiêm áo không thể gọi là đắt tiền trên người nàng, từng lần lại từng lần nhắc nhở lão Thái Quân và Nhị phu nhân. Tần Nghi Ninh đã thất sủng, Bàng Kiêu đã không thể tiếp tục sủng ái nàng như trước.



Nhưng nàng chịu cầu xin cho lão Thái Quân, đồng thời cũng bị Bàng Kiêu khiển trách với sắc mặt không thân thiện, điều này khiến trong lòng lão Thái Quân thoải mái hơn rất nhiều, oán hận với nàng không còn sâu đậm thế nữa.



Bàng Kiêu gọi Từ Vị Chi tới, nhỏ giọng nói vào tai hắn mấy câu. Từ Vi Chi thoáng sửng sốt, đoạn gật đầu, quay sang nói với Hổ Tử mấy câu. Hổ Tử nghe thì mắt bừng sáng, vội vàng lui ra.



Rồi Bàng Kiêu vẫn lạnh giọng lệnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Các ngươi điếc hết rồi hả? Còn không kéo lão yêu bà dám vũ nhục bản vương này ra ngoài vả miệng?”



“Dạ!” Từ Vị Chi lập tức gọi người hầu tiến lên, tách lão Thái Quân và Nhị phu nhân ra, đẩy cả ra sảnh trước.



Lần này lão Thái Quân đã sợ thật, luôn miệng van vỉ xin tha, nhưng Bàng Kiêu hoàn toàn thờ ơ. Trong lúc cấp bách, lão Thái Quân lại lần nữa trào dũng khí, cao giọng sỉ vả Bàng Kiêu, hỏi thăm hết lượt tổ tiên Bàng gia, đặc biệt là các nữ trưởng bối của Bàng gia, ngôn ngữ tục tĩu khiến mấy hầu nữ đang kéo lão Thái Quân đi cũng không nhịn được âm thầm cấu véo.



Từ Vị Chi và Tạ Nhạc đi đằng sau cùng, càng nghe càng căm giận, một cô nương tốt thông minh, có tri thức hiểu lễ nghĩa như Tần nghi Ninh, tại sao lại có một tổ mẫu chua ngoa đanh đá như vậy? Chẳng lẽ đây chính là đạo lý “trúc xấu mọc măng ngon”?



Một lão Thái Quân khó giải quyết thế này, cũng không biết nhạc phụ đại nhân tương lai của Vương gia sẽ ra sao?



Tiếng chửi rủa của lão Thái Quân vẫn mãi kéo dài từ sảnh trước đến tận ngoài cửa phủ.



Khi Từ Vị Chi và Tạ Nhạc cho người ném thẳng lão Thái Quân và Nhị phu nhân ra cửa, lão Thái Quân hãy còn chưa kịp phản ứng?



Chẳng lẽ Bàng Kiêu định vả miệng mình ngay trước cổng phủ?



Vừa nghĩ vậy, đã thấy Từ Vị Chi và Tạ Nhạc xoay người lại.



Lão Thái Quân lập tức đắc ý, hung hăng mắng to: “Đồ nít ranh hôi sữa! Ta đã biết ngươi chỉ mạnh miệng vậy thôi, có bản lĩnh thì thử động đến ta thật xem, đợi khi con ta trở về nhất định sẽ dâng sớ hạch tội ngươi!”



“Lão Thái Quân, lão Thái Quân…” Nhị phu nhân đứng bên kéo tay lão Thái Quân, định kéo người rời đi.



Chuyện đến như bây giờ, không thể thoát được nguyên do từ thái độ của lão Thái Quân. Đến lời cần nói cho Tần Nghi Ninh họ cũng chưa nói được đã bị đuổi ra ngoài, may mà Trung Thuận thân vương chỉ hù dọa lão Thái Quân, bây giờ thì nên thấy đủ thì dừng, chứ cứ khóc lóc om sòm trước cửa Vương phủ vậy thì còn thân phận gì nữa?



Đang nghĩ vậy, hai người bỗng nghe thấy một tiếng chó sủa trầm trầm.



Liền đó chỉ thấy một cái bóng màu đen xông ra từ cửa bên của Vương phủ, theo tiếng sủa nhìn lại, thấy lại là một con chó đen lớn cường tráng, màu lông bóng mượt. Con chó kia đang nhìn chăm chăm vào hai người họ, luôn miệng sủa điên cuồng, cái miệng to há rộng còn không ngừng rõ dãi, tựa như đã bỏ đói tận mấy hôm.



Lão Thái Quân và Nhị phu nhân đều sợ tới cứng người.



Con chó đen không để ý đến hai người đang kinh hoảng, gầm rú lao tới.



“A! Cứu mạng!” Lão Thái Quân không để ý đến gì khác nữa, tức khắc xoay gót bỏ chạy.



Nhị phu nhân cũng guồng chân lao đi, kéo tay lão Thái Quân, hai nữ nhân chân ngắn dốc hết hơi sức chạy tới bên xe ngựa, leo lên xe, chưa kịp ngồi vững đã nhanh nhanh chóng chóng thúc giục phu xe đi luôn.



Tiếng chó sủa vẫn inh ỏi bên tai, tận khi đuổi theo họ hết cả con đường, hình như đã mệt, con chó mới xoay người bỏ đi.



Hổ Tử đứng trước cửa Vương phủ, thấy Đại Hắc trở lại thì vội vàng cho mấy miếng thịt khô, khen ngợi: “Đại Hắc, làm tuyệt lắm, bà già kia phách lối như vậy, chính là thiếu dạy dỗ!”



Đợi khi Đại Hắc thỏa mãn xơi hết thịt khô, Hổ Tử mới cười vỗ vỗ đầu nói, bảo: “Đi, chúng ta về thôi.”



Đại Hắc kêu mấy tiếng, đoạn theo Hổ Tử đi về sảnh trước.



Tần Nghi Ninh đang ôm Đại Bạch, nét mặt buồn rầu vuốt lông Tiểu Bạch. Hình như có thể nhận ra tâm trạng Tần Nghi Ninh đang không vui, Đại Bạch cứ thế ngoan ngoãn vùi trong khuỷu tay nàng, chỉ chừa cái đuôi vẫy vẫy.



Bàng Kiêu thì mặt mày trầm nặng, chắp tay đứng bên cửa sổ, mãi lâu sau mới đè lại được cơn giận sắp bùng nổ trong lòng, nói: “Nàng quay về? Nàng có thể về được nơi đó? Về khách quán với cái đám không phải con người kia? Nàng cứ đừng để ý tới bọn chúng nữa, ta xem chúng dám gây ra chuyện gì? Tuyển tú? Trong nhà nhiều cô nương như vậy không đi, chẳng lẽ Tần gia chỉ còn một đứa con gái là nàng? Ta thấy đám người này đúng là không biết xấu hổ, không lợi dụng nàng đến chỉ còn cặn thì không chịu bỏ qua!”



“Sao có thể không để ý được? Trước kia ta yên tâm ở lại đây là vì người bên ngoài đều rõ ta bị bắt tới đây, ta không có lựa chọn nào khác. Nhưng hôm nay, lão Thái Quân tới nhắc tới chuyện tuyển tú, nếu ta còn tiếp tục ở lại thì chính là hại chàng.”



“Nàng không cần sợ, ta sẽ bảo vệ được cho nàng!” Bàng Kiêu đột nhiên xoay người, ngọn lửa cháy rực trong đôi mắt tựa có thể thiêu người ta thành tro.



Tần Nghi Ninh lắc lắc đầu, nói: “Đương nhiên ta biết chàng có thể bảo vệ ta, nhưng chàng nghĩ thử xem, hiện giờ bên ngoài có bao nhiêu người đang chờ bắt được điểm yếu của chàng? Sự nghi kị của Thánh thượng với chàng trước nay chưa từng thay đổi, chàng vì hắn tiêu diệt Đại Yên, thế mà đến một phong thưởng thiết thực cũng không có, còn không ngừng ly gián quan hệ của chàng và Định Bắc hầu. Bản thân chàng đã nguy ngập lắm rồi, sao ta có thể gây loạn thêm được nữa?”



“Cái khác không nói, chỉ nói việc chàng đã biết ta là tú nữ sắp được Tần gia đưa đi tuyển tú, nếu còn chiếm ta không thả thì có khác gì công khai phạm thượng? Bị người có lòng bắt được mang lên ngự tiền vạch tội, chàng tự nghĩ xem mình có thể thanh minh được mấy lời?”



Những lời Tần Nghi Ninh vừa nói, Bàng Kiêu đều hiểu cả.



Nhưng chính vì đã hiểu là trước mắt không có biện pháp giải quyết, Bàng Kiêu mới cảm thấy tức giận.



“Nàng… thật lòng định đi tuyển tú?” Bàng Kiêu sải bước đến trước mặt Tần Nghi Ninh, hai tay siết chặt đôi vai gầy của nàng, “Tần Nghi Ninh, ta không cho phép, nàng chỉ có thể là của ta, nghe chưa!”



Đây là lần đầu tiên Bàng Kiêu gọi tên nàng một cách nghiêm túc đến vậy, thậm chí có thể gọi là giận dữ. Trong đôi mắt hắn bập bùng ánh lửa, dường như muốn đốt trụi cả hai người trành tro.



Tần Nghi Ninh vỗ tay hắn trấn an, gật đầu bảo: “Ta đã là của chàng, sao có thể hầu hạ người khác được?” Vietwriter.vn



Sự dịu dàng tựa nước tưới tắt cơn giận của Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu thật sự không đủ tự tin. Bởi vì chìm trong cục diện rối ren, hắn không thể hứa chắc có thể cho Tần Nghi Ninh những ngày thái bình vinh hoa phú quý. Thứ hắn có thể đảm bảo, chỉ có tấm lòng chân thành này.



Phàm là nữ nhân thực tế một chút, vào thời khắc này sẽ không chọn người đang bị Thánh thượng kiêng kỵ như hắn làm phu quân. Mà hầu hạ Thánh giá, với năng lực của nàng, chắc chắn có thể một bước lên mây.



Nhưng nàng vẫn chỉ quyết theo hắn.



Bàng Kiêu bình tĩnh nhìn đôi mắt như hồ nước của nàng, bỗng chốc khó kiềm lòng hôn mạnh lên môi nàng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.