Cẩm Đường Quy Yến

Chương 343: - Chương 343CỐ TÌNH LÀM VẬY



"Lại có nhiều như vậy?” Tần Nghi Ninh ngạc nhiên hỏi, “Ta nhớ là tuy lúc đầu chúng ta bỏ ra không ít bạc, nhưng được như thế thì đúng là khó mà tin nổi.”



“Đúng vậy, khi chúng ta thu mua ruộng đất, giá cả thậm chí không bằng một phần ba ngày thường. Chẳng ai nghĩ nổi khi Đại Chu tiếp quản Đại Yên lại yên bình như vậy, không có đốt giết cướp bóc, cũng không tàn sát dân thành như mọi người từng tưởng. Chúng ta là nhờ quan hệ với Trung Thuận thân vương nên mới có thể đoán được đại khái, nhưng dân chúng thì lại không biết.”



Nói đến đây, Chung Đại chưởng quỹ không khỏi bật cười: “Không chỉ chỗ đất chúng ta mua phát tài mà ngay những cửa hàng đem thế chấp cho Vương gia trước kia cũng vậy, hôm nay Vương gia cũng tự nhiên có thêm một khoản lớn rồi.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh vuốt cằm có vẻ trầm tư.



Hiện giờ nàng cảm giác thấy hơi có lỗi, cảm giác mình làm giàu trên tai họa đất nước, thực sự không phải với người dân.



Trông sắc mặt Tần Nghi Ninh, Chung Đại chưởng quỹ đã đoán được phần nào ý nàng, không khỏi thở dài bảo: “Chủ nhân, người đúng là nhân hậu quá rồi. Lúc đầu, gặp tình hình ấy, người người đều đang đói bụng, thảm trạng nước mất nhà tan đã ở ngay trước mắt, dự tính ban đầu khi người mua đất không phải cũng là để dân chúng có thêm ít tiền ít bạc để chạy trốn hay sao?”



“Tuy nói thì nói như thế, nhưng đến cùng vẫn là bọn họ bán rẻ. Ta luôn cảm thấy mình đã chiếm hời của họ.”



“Không phải thế. Cũng đâu phải chủ nhân ép bọn họ bán đất bán nhà, đó là do bọn họ muốn chạy trốn nên tự nguyện bán với giá thấp. Trong tình hình ấy, nếu chủ nhân không mua, có lẽ bọn họ sẽ không lấy được một đồng cắc nào, cứ thế bỏ nhà chạy trốn. Mà sau khi Đại Chu tiếp quản, đất đai vô chủ sẽ tịch thu, vậy khi họ quay về cố hương thì làm gì trồng trọt được nữa. Đất trong tay ta, ta có thể thuê bọn họ, cho bọn họ một công việc.”



Tần Nghi Ninh chớp chớp mắt, không thể không thừa nhận những lời Chung Đại chưởng quỹ nói đều rất đúng.



Chung Đại chưởng quỹ lại nói: “Hiện đa số các bách tính không chết đều đã trở lại kinh thành rồi. Không nhà cửa không việc làm, ta đã làm chủ thuê rất nhiều bách tích làm ruộng cho chúng ta, cũng đã tính cho họ một con đường sống.”



Tần Nghi Ninh thở ra một hơi, kế đó thản nhiên cười: “Chuyện đã qua rồi, bây giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng, chẳng bằng năm nay chúng ta cho thuê chỉ lấy bảy phần lúa thôi, cho bọn họ giữ lại ba phần, cũng là để họ được nghỉ ngơi lấy lại sức.”



Chung đại chưởng quỹ ngạc nhiên nói: “Chủ nhân, mỗi hộ ba phần, cộng lại cũng không phải số lượng nhỏ đâu.”



“Ta biết.” Tần Nghi Ninh thở dài nói, “Bạc của thiên hạ kiếm mãi cũng không hết được, ta có lấy nhiều bạc hơn nữa thì chẳng phải cũng chỉ là một con số trong tay thôi hay sao? Cho mỗi hộ thuê đất ba phần, với ta thì không thể ảnh hưởng gì đến căn cơ, nhưng với mọi người lại có thể giúp họ giảm bớt rất nhiều gánh nặng. Dù gì trước kia cũng đều là người Đại Yên, cứ coi như ta dốc một phần sức lực cho dân chúng.”



Chung Đại chưởng quỹ nhìn Tần Nghi Ninh, hồi lâu mới nói: “Chủ nhân lương thiện, lão hủ khâm phục không thể nói hết.” Vừa nói vừa đứng dậy, thi lễ một lần với Tần Nghi Ninh.



“Làm gì có chứ, bất kể ta làm gì, trong đó cũng không thể thiếu công sức của chưởng quỹ.” Tần Nghi Ninh đứng dậy đáp lễ, lại bảo, “Thật ra thì trong kinh thành, vẫn cò một nơi ta cần dùng tới bạc.”



“Chủ nhân xin cứ nói.” Chung Đại chưởng quỹ đã ngồi thẳng người.



Tần Nghi Ninh liền cười bảo: “Chuyện bọn ta gặp phải trên đường đi, hẳn Đại chưởng quỹ đã nghe được chút ít. Đám lão Thái Quân nhà ta, bạc mang theo đã ném cả trên đường rồi, tuy Tam thúc ta có kinh doanh, nhưng núi cao đường xa, thêm nữa là lợi nhuận kinh doanh của thúc ấy cũng không quá lớn.”



“Bởi vậy, ta định âm thầm mua một căn nhà, bề ngoài thì làm như nó không liên quan gì tới ta, đợi sau khi phụ thân ta về kinh sẽ chuyển tay bán lại, cũng không tới nỗi khiến người nhà không có chỗ đặt chân. Việc nhà cửa ta đã nhờ Vương gia hỗ trợ tìm giúp mấy chỗ, chỉ là dạo gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, ta vẫn chưa kịp tới để chọn.”



“Chủ nhân yên tâm, việc này ta sẽ làm cho người.” Im lặng một chốc, Chung Đại chưởng quỹ mới nói: “Bên ngoài đồn là, người và Vương gia…”



“Chưởng quỹ yên tâm. Ta và Vương gia vẫn như trước, chỉ là một số việc cũng không còn cách nào, về sau chưởng quỹ có thể tin tưởng Vương gia.”



Bấy giờ mối lo của Chung Đại chưởng quỹ mới được thả lỏng, thở dài nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”



Ông tận mắt nhìn Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu dần tới với nhau, đôi nam nữ trẻ tuổi này thật sự rất ân ái xứng đôi, nếu lại vì một số nguyên nhân thực tế mà buộc phải chia tách thì quả khiến lòng người chua xót.



Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, đoạn có một nữ hầu tới truyền lời, nói là thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi.



Tần Nghi Ninh liền ăn một bữa cơm với người nhà họ Chung, Lục Đức Hàm và Lưu Cửu Nhi. Sau khi ăn xong thì rảnh rỗi trò chuyện mấy câu, bảo Chung Đại chưởng quỹ có thể tự tới Vương phủ tìm Tạ Nhạc hoặc Từ Vị Chi, thông qua họ để truyền tin tới Bàng Kiêu, bấy giờ mới trở về dịch quán.



Ngày hôm sau, Chung Đại chưởng quỹ lập tức tới Vương phủ.



Bàng Kiêu giới thiệu Tạ Nhạc và Từ Vị Chi với Chung Đại chưởng quỹ.



“Vị này là Đại chưởng quỹ Chung Ngọc Thành, người của Nghi tỷ nhi.”



Tạ Nhạc và Từ Vị Chi đều hết sức khách sáo hành lễ với Chung Đại chưởng quỹ, thái độ vô cùng thận trọng.



Từ miệng Tần Nghi Ninh, Chung Đại chưởng quỹ được biết hai người này là hai mưu sĩ được Bàng Kiêu tin tưởng nhất. Giờ thấy thái độ của họ với mình, tức khắc biết địa vị của Tần Nghi Ninh trong lòng hai người e không hề thấp.



Chung Đại chưởng quỹ cũng khách sáo đáp lễ.



Mấy ngày sau, Chung Đại chưởng quỹ liền cùng Tạ Nhạc đi xem nhà cửa, trong ba căn thì chọn một căn nhà hai cổng vào ở phía đông thành, hơn nữa người đứng tên trên danh nghĩa của còn là Lục Đức Hàm.



Tần Nghi Ninh lấy cớ đi mua kim chỉ tới đó xem một lần, cảm thấy vị trí nhà không tệ, đại khái chỉ cần tu sửa sơ là có thể vào ở, liền bảo thợ mộc sửa lại công trình ở bên trong trước, đợi đến mùa xuân sang năm mới chỉnh sửa phía ngoài.



Thời gian dần trôi, Tần Hòe Viễn, Tôn thị và Tào Vũ Tình vẫn không có tin tức.



Tần Nghi Ninh cũng ngày càng lo âu.



Nàng quấy nhiễu chuyện tuyển tú, không biết kẻ bắt cóc phụ thân có làm gì bất lợi với người không.



Mà năm đội ngũ hàng thần của Đại Yên thì hôm nay đã đều an toàn tới kinh thành.



Lập tức dịch quán và những căn nhà xung quanh đều chật ních bởi hàng thần triều Yên và gia quyến, quả thật là đâu đâu cũng kín người.



Nhưng Lý Khải Thiên cũng chỉ bảo bộ Lễ đối đãi cẩn thận với những người này, ai muốn tự đi mua nhà thì có thể đi mua, nếu không mua nhà, lại không chê chỗ ở đây chật hẹp thì cũng có thể chen chúc trong dịch quán, đương nhiên, nếu không thiếu bạc muốn tự đi tìm khách điếm ở cũng được tất.



Trong kinh thành có thêm những người này, việc làm ăn của cả tửu lâu và khách điếm đều tốt hơn. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Nhưng Lý Khải Thiên cũng không lập tức phong thưởng quan chức, tất cả mọi người đều đang giương mắt mong chờ.



Đến hôm 23 tháng Chạp, Tần Nghi Ninh thực sự đã quá lo cho Tần Hòe Viễn, khóe miệng đã nổi cả bong bóng nóng trong, miệng đầy mụn nhọt, uống miếng nước cũng thấy đau.



Hơn nửa đêm, Bàng Kiêu nhân lúc không người trèo cửa sổ vào gặp Tần Nghi Ninh, thấy nàng chống cằm ngẩn người nhìn ngọn đèn quyên, gương mặt khó khăn lắm mới nuôi ra được tí thịt đã gầy lộ cả cằm nhọn, không khỏi đau lòng sao: “Sao lại gầy thế này rồi? Mấy hôm nay nàng không ăn cơm đấy hả?”



Tần Nghi Ninh bị giọng nói vang lên bất thần dọa cho giật thót, ngước mắt lườm hắn một cái, lại lấy cái chụp đèn tắt ánh sáng đi, tránh để người bên ngoài trông thấy bóng người, bấy giờ mới thấp giọng nói:



“Mấy hôm nay ta không ăn cơm nổi. Cứ lo lắng cho phụ thân mẫu thân mãi. Hôm qua mơ gặp ác mộng, còn thấy cả hai bị người ta bắt cóc giết mất. Ta bật tỉnh dậy, sau đó thì không ngủ tiếp được nữa.”



Bàng Kiêu nghe rồi thở dài, nói: “Nàng đừng lo nữa, nhạc phụ nhất định sẽ không sao đâu. Hơn nữa ta cũng có thể đoán chắc ông không rơi vào tay bắt cóc gì, sở dĩ chưa về chỉ là vì cố tình muốn thế thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.