Cẩm Đường Quy Yến

Chương 359: - Chương 359ĐỐI SÁCH (1)



"Trời ơi, chàng… chàng còn không đi mau đi?” Tần Nghi Ninh giống như một con thỏ nhỏ hoảng sợ, lập tức đứng bật dậy, hai tay đẩy Bàng Kiêu ra: “Nếu để phụ thân ta nhìn thấy chàng trong phòng ta giờ này, dù ta có ngàn cái miệng cũng không giải thích rõ được.”



Bị nàng đẩy ra, suýt nữa Bàng Kiêu bị rơi khỏi giường, hắn cũng không biết nha đầu kia lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, bất đắc dĩ xỏ chân vào ủng, trước khi đi còn không quên vuốt má Tần Nghi Ninh một cái.



Tần Nghi Ninh vội vàng nằm xuống giường sưởi, đắp chăn mỏng lên, thấy bóng Bàng Kiêu đã biến mất ở phía sau cửa thì nhắm mắt lại, đợi tiếng chân của Tần Hòe Viễn đã bước vào cửa mới ngồi dậy như mới vừa tỉnh ngủ.



Lúc này Tiêm Vân đã thắp đèn lên.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Phụ thân, sao người còn tới giờ này?”



“Nghe Ký Vân nói con ngủ, sao ngủ sớm vậy? Có phải là bị bệnh không?” Tần Hòe Viễn ngồi xuống ghế bành do Ký Vân và Tiêm Vân mang tới, rồi nhận lấy chén trà nóng do Băng Đường bưng lên.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Con đâu dễ bị bệnh như vậy? Nhưng thời tiết ở kinh thành khác hẳn với Đại Yên chúng ta, thật sự là quá lạnh. Con cũng không muốn rời giường sưởi, nằm trong chăn đọc sách, nhìn như là đang ngủ.”



“Buổi tối đọc sách không tốt cho mắt đâu con.” Tần Hòe Viễn hớp một ngụm trà, khoát tay áo.



Tiêm Vân, Ký Vân và Băng Đường liền cùng lui ra.



Tần Nghi Ninh ngồi thẳng người lên, nói: “Phụ thân tìm con có việc?”



“Ừ.” Tần Hòe Viễn nói: “Yên Quận vương phi tìm con, có phải là muốn con làm trắc phi của Yên Quận vương không?



“Quả là chuyện gì cũng không giấu được phụ thân. Đúng vậy đó phụ thân, Yên Quận vương phi dùng mọi lời lẽ và cả tình cảm để thuyết phục con hết sức thành khẩn, thế nhưng trong lòng con muốn gì thì hẳn là phụ thân đã rõ ràng rồi, con sẽ không nhận lời bọn họ đâu.”



“Đương nhiên ta biết.” Tần Hòe Viễn cười nói: “Chuyện của con và Trung Thuận thân vương, trước kia ta đã nói là ta sẽ không phản đối, chẳng qua là tìm con xác nhận một chút thôi. Con đã quyết định không muốn có quan hệ với Yên Quận vương, tại triều đình, vi phụ cũng biết nên làm thế nào.”



Phụ thân là quan nhị phẩm đương triều, sau này sẽ nhập các, một vị quan lớn như vậy, nhưng làm việc gì cũng luôn nghĩ đến cảm nhận của con gái mình, điều này thực sự khiến Tần Nghi Ninh xúc động.



Tần Nghi Ninh nói: “Dù thế nào phụ thân không nên vì chỉ lo cho con mà bó tay bó chân, phụ thân hãy cứ lấy bản thân mình làm trọng.”



Nghe nàng nói vậy, Tần Hòe Viễn mỉm cười: “Nha đầu ngốc, con vẫn chưa hiểu rõ. Mục đích làm quan của vi phụ là gì? Không những vì con đường hoạn lộ của mình, mà càng quan trọng hơn, chính là hạnh phúc của toàn gia chúng ta. Nếu vì một số chuyện không quan trọng mà để người nhà phải hy sinh, vậy thì chẳng phải là đầu đuôi lẫn lộn, cái được không bù đắp đủ cho cái mất sao?”



Tần Nghi Ninh càng thêm kính trọng Tần Hòe Viễn.



Tần Hòe Viễn rất thông minh. Thế nhưng, trong thiên hạ chưa hẳn không có người thông minh hơn ông. Những người làm quan sừng sững trong triều nhiều năm, có ai không phải là người tinh khôn?



Sở dĩ Tần Hòe Viễn nổi tiếng hơn những người đó chính là vì sức thu hút về nhân cách của ông, cho tới bây giờ trong lòng ông đều có một ranh giới không thể vượt qua, cũng sẽ không vì một chút việc rối loạn mà ảnh hưởng tới quyết định của mình.



Lúc còn ở Đại Yên theo phò tá hôn quân, ông cũng không quên đi chủ định của mình, sau đó bất luận là theo Uất Trì Yến hay là hiện tại theo Lý Khải Thiên, Tần Hòe Viễn luôn có thể trấn định vững vàng, ung dung trước tất cả mọi việc.



Từ tận đáy lòng, Tần Nghi Ninh rất bội phục phụ thân của mình, hình như tất cả khó khăn của thiên hạ, ông đều có năng lực để giải quyết, chuyện có lớn cỡ nào, cũng không lay chuyển được ông. Tần Hòe Viễn có thể luôn vững vàng xử lý tất cả mọi chuyện, lựa chọn con đường chính xác cho gia tộc.



“Phụ thân, con hiểu ý của người.” Tần Nghi Ninh cười nói: “Chỉ mong sau này con có thể trở thành người như phụ thân vậy.”



Nghe vậy, Tần Hòe Viễn bật cười: “Giống ta thì có gì hay chứ!”



“Đương nhiên phụ thân có cái hay của mình rồi. Không phải thế thì vì sao có nhiều người sùng bái phụ thân như vậy?”



Tần Hòe Viễn lại bật cười: “Bớt tâng bốc ta đi, nghe nói tổ mẫu của con tức giận vì chuyện tòa nhà?”



“Dạ đúng vậy.” Tần Nghi Ninh thở dài nói: “Không ngờ phu nhân của Trung Dũng Hầu lại hành động ngạo mạn và quái gở như vậy, còn dám nói ra những lời ngông cuồng đến thế. Nếu nàng ta biết, người của con đã mua đứt tòa nhà kia lâu rồi, thủ tục chuyển nhượng với phụ thân chỉ là diễn thôi, thì không biết nàng ta sẽ nghĩ như thế nào.”



Tần Hòe Viễn đặt chén trà xuống, cười hỏi: “Vậy con nói xem, chuyện này con định sẽ giải quyết như thế nào?”



Suy nghĩ một chút, Tần Nghi Ninh nói: “Thật ra chuyện đó rất dễ. Chẳng phải nàng ta tuyên bố muốn mua tòa nhà chúng ta đang ở, còn muốn những người khác cũng không bán nó cho chúng ta, không được cho chúng ta thuê, khiến chúng ta không có nhà để ở sao? Con không biết người bên ngoài có nghe được lời nàng ta nói hay không, nhưng giờ chúng ta là chủ nhân của tòa nhà này, chúng ta không bán cho nàng ta đấy.” Vietwriter.vn



“Tạm thời cứ để nàng ta gây ra ầm ĩ, ầm ĩ đến mức mọi người đều biết càng tốt. Hiện giờ nàng ta thích gây huyên náo, người biết chuyện này sẽ càng nhiều, đến khi sau này nàng ta đưa ra bất cứ giá cao nào cũng không mua được tòa nhà này, thì sẽ không còn hung hãn nữa, mà càng bị cười nhạo.”



Nói tới đây, Tần Nghi Ninh không kìm được, cười nhạt một tiếng.



Nhớ tới ánh mắt thèm khát lộ liễu của Lục phu nhân khi nhìn thấy Bàng Kiêu, lại nghĩ nàng ta cũng xem nàng là loại người có thể trái ôm, phải ấp đàn ông xa lạ như nàng ta, Tần Nghi Ninh liền cảm thấy vừa phẫn nộ vừa nhục nhã.



Tần Hòe Viễn nghe vậy, nhẹ giọng nói: “Làm như vậy, đúng là có thể làm cho Trung Dũng Hầu phu nhân mất mặt, thế nhưng Nghi tỷ nhi, con đừng quên, đứng sau lưng Trung Dũng Hầu phu nhân là Lục gia. Điều mà một thế gia trăm năm như Lục gia quan tâm nhất là cái gì? Hiện tại bọn họ không thiếu vàng bạc và danh lợi, cái bọn họ quan tâm nhất, đó là thể diện gia tộc.”



“Con làm như vậy, đương nhiên là khiến cho Trung Dũng Hầu phu nhân tự nhận lấy hậu quả xấu, không thể ngẩng mặt làm người ở kinh thành. Thế nhưng, làm như vậy, cũng khiến Lục gia mất thể diện. Chúng ta vừa đến Đại Chu không lâu đã phải đối đầu không khoan nhượng với Lục gia, đó thực sự không phải là hành động sáng suốt.”



Mấy lời của Tần Hòe Viễn khiến Tần Nghi Ninh trầm ngâm suy nghĩ.



Thật vậy, cho dù Lục phu nhân xấu xa cỡ nào thì nàng ta vẫn là người trong một chi của Lục gia, một thế gia trăm năm như vậy, e rằng con chó họ nuôi cũng quý giá hơn người khác một chút, huống hồ là người một chi trong họ?



Nàng chưa tiếp xúc người nào khác của Lục gia, chỉ gặp một mình Lục phu nhân, đó chính là một người phụ nữ dâm loạn lại kiêu căng, ngạo mạn, tự coi mình là trung tâm vũ trụ.



Tần Nghi Ninh không thể khẳng định người của Lục gia đều là như thế.



Thế nhưng nàng cũng không thể đảm bảo những người còn lại của Lục gia sẽ có cách đối nhân xử thế chính trực, sẽ không chỉ nhìn vào ân oán, không phân biệt đúng sai mà đi đối phó Tần gia.



“Phụ thân nói rất đúng.” Tần Nghi Ninh cụp mi mắt, nói: “Đây là con suy nghĩ không đến nơi đến chốn.”



Tần Hòe Viễn cười nói: “Cũng không cần phải xin lỗi. Đụng phải loại người như vậy thì không tránh khỏi tức giận. Đừng nói là con, vi phụ nghe con kể lại chuyện ở đám tiệc cũng hận không thể thẳng mặt chất vấn nàng ta, huống hồ là chính con đích thân trải qua chứ?”



“Ta nghĩ, Lục gia tổ chức đám tiệc kia và mời con dự, cho thấy Lục gia vốn muốn giao hảo với nhà chúng ta. Bởi vì Trung Dũng Hầu phu nhân gả cho người chồng tốt thì nàng ta là nữ thân quyến của nhà quyền quý, muốn nói chuyện với một tiểu thư con nhà quan như con phải được Lục gia đồng ý mới có thể mở tiệc chiêu đãi.”



“Dạ đúng vậy. Con nghe nói, chiến công lúc sinh thời của Trung Dũng Hầu Mễ tướng quân cũng không kém Quý Phò mã và Bàng Chi Hi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.