Cẩm Đường Quy Yến

Chương 378: - Chương 378NHỔ CỎ (3)



Khóe môi Tần Nghi Ninh hơi cong lên, mỉm cười đầy ý vị sâu xa, quay đầu lại nhìn về phía Kinh Trập.



Kinh Trập lập tức hội ý, rồi dẫn theo ba mật thám còn lại canh giữ ở cửa thang lầu tầng hai.



Tần Nghi Ninh tiếp tục nhìn xuống dưới lầu, nhìn thấy Lục phu nhân ăn mặc lộng lẫy đang được tỳ nữ đỡ xuống xe ngựa, mặt mày cau có dẫn theo hai, ba mươi thủ hạ xông vào Túy Tiên Lâu.



Chưởng quỹ và tiểu nhị đều sợ hãi, vội vàng đi ra hỏi tình huống, lại bị hộ vệ bên cạnh Lục phu nhân đẩy ra.



“Đừng cản đường! Chuyện Lục gia chúng ta muốn làm, các ngươi xen vào nổi sao?”



Giọng của Lục phu nhân tràn ngập giận dữ, đôi mày liễu dựng ngược, ánh mắt dữ tợn, như thể ai cản đường là nàng ta có thể sai người lấy mạng người đó ngay tại chỗ.



Vừa nghe nói là người của Lục gia, chưởng quỹ không dám ngăn trở nữa.



Lục phu nhân thấy chưởng quỹ có ý e ngại, liền nói: “Hôm nay có người họ Tần tới không? Có ở trên lầu không?”



Trong cơn phẫn nộ, Lục phu nhân không đợi chưởng quỹ trả lời, liền sai khiến thủ hạ: “Các ngươi lên lầu, thấy tên làm thủ tục bán nhà cho Tần gia thì đánh chết tại chỗ cho ta! Đánh chết sẽ có trọng thưởng! Các ngươi không cần phải sợ, xảy ra sự cố gì, đã có Lục gia ta chịu trách nhiệm!”



“Dạ!” Bọn thủ hạ hô vang, cả đám cầm theo gậy gộc hùng hổ xông lên bậc thang, khiến cầu thang bằng gỗ rung lên kẽo kẹt.



Lúc này các thực khách ở tầng một đều đã lui qua một bên, châu đầu ghé tai, rướn cổ nhìn lên lầu xem náo nhiệt. Cũng có một số người tự thấy không dám đắc tội với Lục gia liền vội vàng tính tiền rồi rời khỏi nơi thị phi này.



Lục phu nhân mím môi cười nhạt một tiếng.



Cọp không ra oai, thì Tần gia tưởng là mèo bệnh chắc!



Tên Lục Đức Hàm kia không biết tốt xấu, lẽ nào Tần gia cũng không biết tốt xấu?



Không, con nha đầu chết tiệt của Tần gia cũng không biết tốt xấu!



Ngày hôm nay nàng ta phải cho nha đầu kia hiểu rõ, rốt cuộc ai là người định đoạt ở kinh thành này!



“Các ngươi là ai?”



Lúc này, bốn người Kinh Trập, Tiểu Mãn, Tiểu Tuyết và Đại Hàn chặn ở cửa thang lầu.



Đám tay chân Lục gia hùng hổ xông lên, thấy người chặn đường là bốn gã sai vặt tầm thường, hoàn toàn không coi vào đâu, liền đẩy bọn họ ra, nói: “Các ngươi bớt can thiệp đi!”



Lại có người quay đầu lại hỏi Lục phu nhân: “Phu nhân, chúng ta lên lầu mấy?”



Lục phu nhân lạnh lùng nhìn chưởng quỹ, nói: “Tần gia hẹn người nói chuyện ở lầu mấy?”



Chưởng quỹ ngẫm nghĩ, tầng hai do một cô nương bao rồi, tầng ba là Tần gia bao. Ông ta cũng rất muốn không trả lời, bởi vì ông ta cũng sợ đắc tội với Tần gia, thế nhưng cho dù ông ta không nói, thì Lục gia cũng sẽ nhanh chóng tìm được người, mà ông ta vẫn sẽ đắc tội với một gia tộc lớn như vậy.



Nghĩ vậy, chưởng quỹ quyết định tránh voi chẳng xấu mặt nào, liền nói: “Ở… ở lầu ba.”



Lục phu nhân nghe được câu trả lời, liền nói: “Ở lầu ba, các ngươi xông lên, bắt được con tiện tỳ họ Tần kia thì đánh một trận nhừ tử cho ta!”



“Dạ!”



Đám tay chân của Lục gia đẩy mấy người Kinh Trập ra, vượt qua lầu hai, xông thẳng một lèo lên lầu ba, Lục phu nhân cũng theo ở phía sau cùng, đi tới lầu hai.



Giữa lúc này, từ lầu ba bỗng vọng xuống một giọng nam nhân tao nhã và cuốn hút.



“Lục Nhị gia, đây là ý gì? Chẳng lẽ những người này đều là tay chân của Lục gia, cố ý tới kiếm chuyện với lão phu?”



Lục Nhị gia?



Lục phu nhân kinh ngạc đứng tại chỗ, vẻ mặt biến đổi liên tục, trong lúc nhất thời đầu óc hơi rối loạn.



Mà đám tay chân kia đã bất chấp tất cả, xông lên lầu ba, gầm lên: “Phu nhân nhà ta có lệnh, họ Tần ngươi còn chưa cúi đầu chịu chết đi!”



“Dám tranh bất động sản với phu nhân nhà ta, họ Tần các ngươi không muốn sống yên ở kinh thành này rồi!”







Để lấy lòng Lục phu nhân, đương nhiên đám tôi tớ bất chấp thủ đoạn tồi tệ nào, có rất nhiều người trong số bọn họ cũng không biết rõ ràng tình huống, chỉ biết là Lục phu nhân sai bọn họ tới đánh một cô nương họ Tần liền cũng hùa theo chửi bậy.



Mặt Tần Hòe Viễn trầm như nước, nói: “Xem ra cuộc hẹn hôm nay, Lục nhị gia đã có chuẩn bị trước.”



Mặt Lục Hành tái mét, vội nói: “Tần đại nhân đừng hiểu lầm, vì sao những người này tới đây, ta cũng không rõ lắm.”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Lúc này, Lục phu nhân nghe tiếng của Lục Hành, rốt cuộc đã nhận ra tình thế.



Nàng ta mơ hồ nghĩ mình trúng kế rồi, liền vội vàng bước nhanh lên lầu ba.



“Nhị đường ca, là ta!”



Lục Hành đứng ở đầu cầu thang lầu ba nhìn xuống, thấy Lục phu nhân nhìn mình cười gượng gạo.



“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hôm nay ta hẹn Tần đại nhân uống rượu ở chỗ này, ngươi lại kéo theo nhiều người như vậy tới đây đòi đánh đòi giết, ngươi muốn cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn hành hung người trên đường phố hay sao?”



“Nhị đường ca, ta…” Lục phu nhân quýnh quáng đến nỗi trán đổ mồ hôi: “Không phải, nhị đường ca đừng hiểu lầm, ta sao dám hành hung người trên đường phố, chỉ là ta nghe nói… nghe nói…”



Nàng ta muốn nói, mình vì đối nghịch với Tần Nghi Ninh mà đến nơi này cố ý phá hỏng việc Tần Nghi Ninh mua nhà.



Nhưng nói nửa chừng, nàng ta mới nhớ ra, người gặp mặt Nhị đường ca là Tần đại nhân, chứ không phải là nha đầu Tần Nghi Ninh khốn kiếp kia!



Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng là nàng nghe nói Tần Nghi Ninh bàn chuyện mua bán nhà ở lầu ba, vì sao bây giờ lại biến thành Nhị đường ca nhà mình và Tần đại nhân đối ẩm rồi!



Lục phu nhân nhận ra, mình bị người lừa gạt rồi.



Nàng ta xấu hổ đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.



Lục Hành rất hiếm khi lộ ra hỉ nộ, hôm nay cũng tức giận đến mức suýt nữa mắng chửi Lục phu nhân tại chỗ.



Tần Hòe Viễn đứng chắp tay sau lưng, mặt trầm như nước, nói: “Xem ra kết giao với Lục gia, là lão phu trèo cao rồi.”



“Đâu phải như vậy! Tần đại nhân bớt giận, dù thế nào thì cũng không nên chấp nhặt với một nữ tử.”



“Vị nữ tử này chẳng lẽ không phải người của Lục gia? Muốn lão phu không chấp nhặt, thì ít nhất nàng ta cũng không nên có thái độ thù địch như vậy với gia tộc ta chứ?”



Nhìn về phía Lục Hành, Tần Hòe Viễn nói: “Không biết Lục Nhị gia có nghe nói, có người của Lục gia tuyên bố, muốn cho Tần gia chúng ta không thể sống yên lành ở kinh thành không? Hôm nay vị Lục phu nhân này có thể dẫn người tới gây sự, chẳng phải là sau này cũng dám giết người trên đường?”



Ánh mắt sắc bén của Tần Hòe Viễn lướt qua gương mặt tái nhợt như không còn chút máu của Lục phu nhân, ông cười nhạt, nói: “Xem ra, chúng ta thật sự phải cẩn thận một chút. Nhưng mà, đối với phương thức Lục gia dạy con, ta không dám tùy tiện tán thành.”



Mặt Lục Hành đỏ lên, trong lòng chỉ muốn lột da xẻo thịt Lục phu nhân.



Hắn vốn định nhân cơ hội hôm nay, làm cho Thánh thượng nghĩ rằng Lục gia giao hảo với Tần gia, như vậy có thể khiến quan hệ giữa Thánh thượng và hàng thần Đại Yên sẽ có phần xa cách.



Ít ra thì phải làm cho Thánh thượng không tín nhiệm Tần gia, như vậy thế gia bọn họ mới có lợi nhất.



Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, chuyện giao hảo giữa Lục gia và Tần gia, lại biến thành gây hấn trả thù!



Chuyện này nếu tới tai Thánh thượng, thì Thánh thượng sẽ nghĩ như thế nào?



Ít nhất, toàn bộ kế hoạch của hắn tan thành bọt nước!



Nhưng rồi, Lục Hành lại nghĩ, cho dù Lục phu nhân có ngu xuẩn đến mấy cũng không đến mức nghe nói hắn gặp người ở chỗ này, mà nàng ta vẫn kéo người tới gây sự.



Trong chuyện này nhất định có vấn đề!



Giữa lúc tình cảnh đang giằng co, Tần Nghi Ninh dẫn theo tỳ nữ và hộ vệ chậm rãi đi tới phía sau Lục phu nhân, nói: “Lục gia tỷ tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.