Cẩm Đường Quy Yến

Chương 381: - Chương 381NGỰA ĐIÊN (1)



Sau buổi đại triều hội hôm sau, một tin tức rung trời lở đất truyền khắp trên dưới triều đình.



Quý Trạch Vũ được bổ nhiệm làm thống soái mới của một trăm ngàn Hổ Bí quân, tạm thời đóng quân trong kinh.



Mà Bàng Kiêu, thống soái ban đầu của Hổ Bí quân, sau khi vào nội các thì lại được giao nhiệm vụ đến giám sát bộ Binh.



Hổ Bí quân chính là vũ khí mạnh mẽ để Lý Khải Thiên chấn nhiếp phương Nam, địa vị và danh tiếng của Bàng Kiêu trong quân cực cao, cộng thêm còn có một số người vô cùng sùng bái Bàng Kiêu, ngay cả Tinh Hổ Vệ do Bàng Kiêu đích thân bồi dưỡng cũng là người được rút ra từ Hổ Bí.



Tương tự như Hổ Bí quân, đối với Long Tương quân uy chấn phương Bắc của Quý Trạch Vũ, thì độ tin tưởng và sùng bái với Quý Trạch Vũ cũng không hề thua kém của Hổ Bí quân với Bàng Kiêu.



Nhưng chiêu này của Thánh thượng khiến Bàng Kiêu mất đi Hổ Bí quân, đồng thời cũng khiến Quý Trạch Vũ mất đi Long Tương quân.



Dù rằng hiện Quý Trạch Vũ phụ trách Hổ Bí quân cũng không thua kém gì Long Tương quân, nhưng vậy cũng không thể có khả năng thân thiết như ở quân cũ.



Thế mà Thánh thượng còn được thêm cái danh trọng dụng hai người này, bởi vì nhìn từ bề ngoài, đây chính là sự coi trọng của Thánh thương với họ.



Khi nhận được tin từ hạ nhân, Tần Nghi Ninh đang chải đầu cho Liên Tiểu Chúc.



Nghe vậy, tay nàng bỗng khựng lại, lát sau mới nói: “Xem ra Thánh thượng rất hài lòng với Quý Phò mã, cũng cân nhắc đến việc Quý Phò mã mới tân hôn, vậy nên không định cho hắn về lại phương Bắc.”



“Đúng vậy.” Băng Đường nói, “Thánh thượng làm thế là muốn giữ cả hai mãnh tướng ở lại bên cạnh để bảo vệ mình, thế thì mới cảm thấy an toàn.”



Nghe lời giải thích của Băng Đường, Tần Nghi Ninh không khỏi bật cười. Đương nhiên nàng biết lời Băng Đường một câu hai nghĩa, ý châm chọc chiếm phần đa, không khỏi dặn dò: “Lời này ra ngoài không thể nói.”



“Cô nương, ta không phải người ngu ngốc, chỉ có thể nói với người vậy đi, ai lại rêu rao ra để tự tìm rắc rối cho mình?”



Tần Nghi Ninh thắt dải dây màu xanh nhạt vào bím tóc tết đen bóng của Liên Tiểu Chúc, cẩn thận thắt thành nơ con bướm mới cười nói: “Đương nhiên rồi, Băng Đường cô nương nhà ta đương nhiên không ngốc, vậy nên mới tìm một con hổ đáng tin để dựa vào.”



Băng Đường nghe mà mặt thoắt chốc bừng đỏ, giậm chân nói: “Cô nương, người nói gì vậy!”



Thấy nàng thẹn thùng xấu hổ như vậy, Tần Nghi Ninh càng thích thú, cười nói: “Lời ta nói, chẳng lẽ muội không hiểu? Hổ Tử là người tốt, cơ trí lại trung thành.”



“Hắn có tốt hay không thì liên quan gì đến ta? Ta chẳng thèm để ý tới hắn!”



Tần Nghi Ninh kéo dài chữ “a”, tiếp: “Vậy lần sau gặp Vương gia, ta nhờ Vương gia giúp, để lần sau không cho Hổ Tử tới gặp muội nữa nhé, được không?”



Mặt Băng Đường đỏ ửng vì xấu hổ, trợn mắt trừng Tần Nghi Ninh một cái rồi liền xoay người bỏ ra ngoài: “Cô nương không phải người tốt! Ta không để ý tới người nữa!”



Tần Nghi Ninh bị phản ứng của Băng Đường chọc cho bật cười ha hả, vỗ vai Liên Tiểu Chúc nói: “Mau đi với Băng Đường tỷ tỷ của muội đi, Băng Đường xấu hổ rồi.”



Liên Tiểu Chúc nghiêm túc gật đầu, ôm nét mặt tươi cười đuổi theo.



Đợi khi Liên Tiểu Chúc cũng đi xa, Tần Nghi Ninh mới cảm khái: “Xem ra Băng Đường vẫn có ít hảo cảm với Hổ Tử, đấy xem, vừa đùa cái đã lòi đuôi ngay rồi.”



Ký Vân cười nói: “Cô nương đúng là lo nghĩ nhiều. Theo ta thấy, cho dù người không kết hợp, quan hệ của Băng Đường và Hổ Tử cũng đã không tệ. Hai người đó vừa thấy mặt đã khắc khẩu, cãi thắng thì hệt như được việc tốt gì ấy.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy cũng cười theo.



“Về sau có cơ hội, ta cũng tìm một nhà tốt cho hai người, tương lai về làm nương tử quản gia cho ta.”



Ký Vân và Tiêm Vân đều nghe mà mặt đỏ bừng, trừng Tần Nghi Ninh nói: “Băng Đường nói chẳng sai, cô nương đúng là xấu quá!”



Mắt thấy mỹ nhân bị mình bắt nạt tới má hiện ráng hồng, Tần Nghi Ninh càng cười sung sướng hơn.



Ngờ đâu đúng lúc này, phía ngoài bỗng truyền tới một chuỗi những tiếng bước chân dồn dập, một tiểu nha đầu cuống quýt chạy vào, gân giọng nói to: “Không xong, không xong rồi! Đại lão gia xảy ra chuyện rồi!”



Nụ cười của Tần Nghi Ninh ngưng bặt, tim đập hẫng một nhịp, sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng đứng dậy xông ra ngoài.



Cùng lúc đó, những người trong hậu viện cũng đẩy cửa chạy ra. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Lão Thái Quân cầm cả tẩu thuốc lảo đảo đi ra khỏi phòng chính, tóm chặt tay Tần ma ma sốt ruột hỏi: “Ngươi nói mau! Mông ca nhi thế nào rồi?”



“Đúng đấy, con nha đầu này, nói nhanh đi chứ!”



Tiểu nha đầu ý thức được lời mình nói đã mang tới khủng hoảng cho cả nhà, càng thêm sợ hãi, chân nhũn nhừ quỳ xuống, nói: “Là, là tin bên ngoài truyền tới, nói Đại lão gia xong việc ở nha môn trở về, trên đường về bị người ta thúc ngựa đụng phải, kiệu phu hốt hoảng đã làm lật kiệu.”



“Cái gì!”



Mọi người lo lắng kinh hô thành tiếng.



Lão Thái Quân bước nhanh tới mấy bước, chỉ thẳng tẩu thuốc vào tiểu nha đầu: “Nói mau! Mông ca nhi có bị gì không?”



Kiệu bị lật ngược, người bên trong nhất định ngã không nhẹ, tiểu nha đầu đoán như vậy, mọi người trong Tần gia cũng suy đoán thế. Hàn Nhị nãi nãi ôm cái bụng bầu hơn bảy tháng, cơ thể lảo đảo suýt nữa ngất đi, được Nhị phu nhân vội vàng cho người dìu về.



Tôn thị lo lắng hỏi: “Giờ lão gia đang ở đâu? Người đi theo lão gia đâu rồi?”



Tiểu nha đầu sợ hãi trả lời: “Chuyện này trong tin báo không nói, chỉ nói giờ lão gia đang ở nha môn Ngũ thành binh mã ti ở khu Đông.”



Ngũ thành binh mã ti?



Nếu là ở đây, vậy ít nhất nói rõ phụ thân không có nguy hiểm lớn gì, ít nhất không phải đưa tới y quán.



Cuối cùng Tần Nghi Ninh cũng thở ra một hơi dài.



Hiển nhiên, mọi người cũng đã nghĩ đến điểm này, ai nấy đều lau mồ hôi lạnh, chắp tay vái lạy mấy lần với trời cao.



Tần Nghi Ninh liền nói: “Giờ ta sẽ tới xem tình hình phụ thân thế nào trước.”



Giờ Nhị lão gia và Tam lão gia đều không có nhà, theo thói quen của Tần gia trước kia, phàm những khi trong nhà không có ai để đại diện, mọi người lại không hẹn mà cùng lệ thuộc vào quyết định của Tần Nghi Ninh.



Tôn thị gật đầu không chút do dự, nói: “Con đi chung với mấy đường huynh, cũng để có thêm người trợ giúp, không đến nỗi phải chịu thiệt.”



Lão Thái Quân cũng liên tục gật đầu, nói: “Xem tình hình thế nào rồi mau chóng về báo cho mọi người biết.”



“Vâng, lão Thái Quân.” Tần Nghi Ninh khuỵu gối hành lễ, đoạn về phòng lấy áo khoác phủ thêm, lại gọi Ký Vân đi theo rồi liền đi ra cho người chuẩn bị xe ngựa.



Tần Vũ và Tần Hàn cũng không lề mề, vội giục ngựa đi theo xe ngựa, chạy thẳng tới nha môn Ngũ thành binh mã ti ở khu Đông.



Tới cửa nói rõ mục đích tới, không ngờ người ở đấy lại không ngăn cản, biểu hiện khi dẫn đường còn vô cùng thân thiện khách sáo.



Tần Nghi Ninh liền bắt đầu suy đoán không biết người này là người của phe nào.



Trong triều hiện giờ chia làm mấy phái thế gia, Hoàng quyền, công thần, cựu thần, và các hàng thần Đại Yên, chính là thời điểm tốt để đục nước béo cò.



Tuy trong lòng không ngừng suy đoán, song Tần Nghi Ninh cũng không rối rắm quá nhiều, suốt đường chạy hết tốc lực theo các đường huynh tới phủ nha.



Lúc này, Chỉ huy sứ của khu Đông, Trịnh đại nhân đang đứng ngoài cửa dặn dò thuộc hạ vài chuyện, ngẩng đầu thấy Tần Nghi Ninh và Tần Vũ, Tần Hàn thì liền bước lên khách sáo nói: “Hóa ra là hai vị thiếu gia Tần gia và Tần tiểu thư.”



Cả ba đều không nhận ra Trịnh đại nhân, chỉ hành lễ theo phép tắc.



Tần Nghi Ninh lo lắng hỏi: “Đại nhân, giờ tình hình phụ thân ta thế nào rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.