Cẩm Đường Quy Yến

Chương 390: - Chương 390NGHĨ CÁCH CỨU VIỆN (2)



Thấy Chung Đại chưởng quỹ, Tần Nghi Ninh lập tức bảo ông dùng bồ câu đưa tin chuyển một lá thư mật về kinh thành Đại Yên, giao cho người tin cậy trong kinh thành.



Còn về nội dung trong thư, nàng sát vào bên tai Chung Đại chưởng quỹ, nhỏ giọng dặn dò mấy câu.



Nghe xong, Chung Đại chưởng quỹ kinh ngạc trừng to mắt: “Chủ nhân, người làm vậy sẽ dẫn tới họa sát thân đấy! Người không biết chứ, người Đại Chu làm sao…”



Tần Nghi Ninh khẽ vươn tay, chặn lại những lời Chung Đại chưởng quỹ còn chưa nói hết.



Nàng cười cười trấn an, bảo: “Đại chưởng quỹ yên tâm, trong lòng ta tự hiểu rõ, chưởng quỹ chỉ cần làm theo lời ta nói là được. Hãy lập tức cho bồ câu đưa thư đi đi, càng nhanh càng tốt.”



Vốn Chung Đại chưởng quỹ còn có hơi lăn tăn, nhưng thấy Tần Nghi Ninh chắc nịch như vậy thì cũng không do dự nữa mà trịnh trọng gật đầu, nói: “Tiểu thư yên tâm, nhất định ta sẽ sớm làm xong.”



“Vậy làm phiền chưởng quỹ. Việc này liên quan tới mạng người, chưởng quỹ nhất định phải cẩn thận.”



“Dạ.”



Tần Nghi Ninh không giữ Chung Đại chưởng quỹ ở lâu, nói rõ ràng xong liền lập tức xuống xe.



Chung Đại chưởng quỹ lập tức cho phu xe giơ rơi, vội vàng rời khỏi Tần gia.



Tần Nghi Ninh liền dẫn tỳ nữ trở về phòng.



Vừa bước tới trước cửa đã thấy Tào Vũ Tình chắp tay đứng lặng, đang cau mày chờ nàng, hình như tới không có ý tốt.



Tần Nghi Ninh đã biết nàng ta sẽ đến, liền mỉm cười hỏi: “Phu nhân tới rồi, vào uống ly trà chứ?”



“Được.” Tào Vũ Tình vô cùng bội phục sự điềm tĩnh của nàng, cộng thêm khuôn mặt tương tự như khuôn mặt thời trẻ của Tần Hòe Viễn, cơn uất giận trong lòng cũng đã tiêu tán rất nhiều sau khi thấy Tần Nghi Ninh.



Hai người vào nhà, ngồi xuống ghế đôn thêu bọc đệm mềm bên cái bàn bát tiên, đám Băng Đường dâng trà bánh lên xong liền lui xuống.



Tào Vũ Tình là người hào sảng, lập tức đi thẳng vào vấn đều: “Tại sao cô nương lại bảo tất cả mật thám mặt nạ bạc ghi nhớ sự việc hoang đường như vậy? Việc đó vốn dĩ không tồn tại.”



“Tất nhiên ta biết không hề có chuyện ấy.” Tần Nghi Ninh thoáng cười, nói: “Những việc này cũng chỉ vì muốn cứu mạng Kinh Trập nên mới tạm thời bịa ra. Tào phu nhân, chẳng lẽ phu nhân không biết quan hệ lợi hại trong này? Ta nghe nói Thánh thượng đã cho một nhóm người tới Đại Yên tìm kiếm, hòng tìm kho báu Thái Thượng hoàng để lại rồi.”



Tào Vũ Tình nhăn mày đáp: “Đúng là có chuyện ấy, hiện giờ quốc khố Đại Chu trống rỗng, đúng là lúc đang thiếu tiền, tất nhiên Thánh thượng để tâm tới số bạc ấy. Nhưng việc này thì có liên quan gì tới mật thám mặt nạ bạc?”



“Chắc phu nhân phải biết, nếu Thánh thượng tìm tung tích kho báu mà không có kết quả, trong tình thế cấp bách sẽ nghĩ tới cách gì?”



Tào Vũ Tình bỗng chốc chìm trong trầm tư.



Đúng rồi, không tìm được số bạc kia, đương nhiên Lý Khải Thiên sẽ muốn bắt kẻ thân cận nhất bên Thái Thượng hoàng tới thăm hỏi.



Hiện Uất Trì Yến đang ở kinh đô, đã trong lòng bàn tay Thánh thượng, không chừng đã điều tra rõ ràng, và chắc chắn là không tìm được tung tích kho báu.



Mà sự tồn tại của mật thám mặt nạ bạc thì về cơ bản vốn chẳng phải bí mật gì. Tần Hòe Viễn thu nhận những mật thám này, vốn cũng là việc chưa từng giấu giếm.



Nếu Lý Khải Thiên nóng nảy, tự nhiên cũng sẽ hỏi tới những mật thám ấy.



Mật thám mặt nạ bạc là đội ngũ do nàng ta tự tay đào tạo dẫn dắt, lẽ tất nhiên phải có tình cảm. Đương nhiên nàng ta không muốn họ phải bỏ mạng vì những hành động của hôn quân xưa kia.



Nghĩ tới đây, Tào Vũ Tình nói: “Nhưng nếu tiểu thư làm vậy, thật sự có thể giữ được Kinh Trập?”



“Phu nhân yên tâm.” Tần Nghi Ninh tự tin cười: “Chẳng những giữ được Kinh Trập, mà ta còn muốn diệt trừ hậu họa ngày sau cho mật thám mặt nạ bạc. Hiện giờ mật thám mặt nạ bạc còn bao nhiêu người ở trong kinh thành?”



“Cộng cả Kinh Trập là mười sáu người, còn lại đều làm việc ở bên ngoài. Nhưng những mật thám này là nhóm cuối cùng ta đào tạo ra, nếu lại có thương vong thì sẽ không còn ai để thay thế nữa.”



Tần Nghi Ninh cười gật đầu, “Trời đất bao la, tính mạng là lớn nhất, vốn cứ như vậy cũng không phải cách tốt gì. Có thể khiến họ được sống sót, chẳng lẽ lại không tốt hơn ư?”



Nghe vậy, Tào Vũ Tình có vẻ xúc động, hàng mi dài rủ xuống.



“Chuyện này, tiểu thư có nắm chắc vạn toàn không?”



“Có chừng chín phần. Một phần còn lại không thể loại trừ các yếu tố bất ngờ.” Tần Nghi Ninh đưa một phỏng đoán bảo thủ.



Nghĩ một hồi, Tào Vũ Tình liền cười nói: “Được rồi, ta đã hiểu. Tiểu thư yên tâm, mật thám bọn ta cũng là người được huấn luyện tra tấn đặc biệt. Một khi sa lưới, chắc chắn sẽ không tiết lộ tin tức của chủ nhân cho kẻ nào, mấy việc này vẫn chưa thể làm khó được bọn ta, ta sẽ ra lệnh xuống.”



Tần Nghi Ninh gật đầu cười, nói: “Làm phiền phu nhân.”



“Nói gì vậy, nếu thật sự có thể giữ được mạng cho họ, ta còn phải cám ơn tiểu thư.”



Tào Vũ Tình vỗ vai Tần Nghi Ninh, đoạn rảo bước nhanh ra ngoài.



Tần Nghi Ninh rất lo, ngày nào cũng cho người đi dò hỏi tin tức của Kinh Trập.



Cứ qua sáu ngày như thế, Lý Khải Thiên đang ở ngự thư phòng đã nhận được một lá thư gấp tám trăm dặm đến từ cố đô của Đại Yên.



Sau khi xem xong, Lý Khải Thiên đập mạnh long án đứng bậy dậy, “Đúng là đi mòn giày sắt không tìm thấy, lúc có được lại chẳng tốn công! Mau, Lệ Quan Văn, lập tức cho người đi Tần gia, mời hết thị vệ bên cạnh Tần Mông và con gái hắn vào cung cho trẫm! Đúng rồi, còn cả ả họ Tào, cái ả vốn từng làm thiếp cho Tần Mông kia cũng gọi cả tới cho trẫm! Đi nhanh, nhanh lên!”



“Dạ dạ dạ, nô tài đi ngay!” Lệ Quan Văn bị lời thúc giục của Lý Khải Thiên làm cho choáng váng, suýt nữa đã ngã lăn ra đất, lảo đảo chạy ra ngoài.



Lý Khải Thiên nhìn lại lá thư cấp báo tám trăm dặm trong tay, trong mắt chứa đầy niềm vui và nhẹ nhõm.



Nội dung trong thư nói rất rõ ràng, trong kinh đô cũ của Đại Yên có một lời đồn, rằng những mật thám mặt nạ bạc bên cạnh Thái Thượng hoàng Đại Yên năm xưa là vũ khí sắc bén và thân cận nhất của Thái Thượng hoàng, rất có thể những người này biết tung tích của kho báu kia.



Mà những mật thám mặt nạ bạc này, chẳng phải đang ở cả tại Tần gia đấy ư?



Xem ra, Tần Hòe Viễn thật đúng là phúc tinh của trẫm!

Vietwriter.vn

Lý Khải Thiên vui vẻ đi qua đi lại tại chỗ, trong lòng không ngừng tính toán xem nên tra hỏi những tên mật thám mặt nạ bạc đó thế nào, lại nên xử trí bọn chúng ra sao.



Còn bên này, hiện Tần Nghi Ninh đang ngồi dạy Liên Tiểu Chúc thêu thùa trong phòng, bỗng bên ngoài có tiếng bẩm đầy lo lắng của một tiểu nha đầu: “Cô nương, cô nương! Người trong cung đến! Nói là muốn dẫn hết hộ vệ nhà chúng ta đi!”



Cây kim trên tay Tần Nghi Ninh thiếu chút nữa đâm rách đầu ngón tay, vội đứng lên, bước nhanh ra ngoài.



Hiện đang là buổi chiều, Tần Hòe Viễn cũng rảnh rỗi ở nhà, đang nói chuyện với Lệ Quan Văn ngoài tiền viện.



Trong lúc cấp bách, Lệ Quan Văn nói chuyện vô cùng khách sáo: “Tần Thượng thư chớ nên lo lắng, chỉ là Thánh thương muốn mời những thị vị bên cạnh đại nhân và Tần tiểu thư vào cung hỏi mấy câu thôi.”



Lòng Tần Hòe Viễn tràn đầy nghi vấn, nhưng vẫn thản nhiên gật đầu, “Thánh thượng có lời muốn hỏi, vậy đương nhiên là được. Người đâu.”



Tần Hòe Viễn liền lệnh hạ nhân đi gọi người đến.



Lệ Quan Văn lại vội bổ sung: “Đúng rồi, Thánh thượng còn chỉ đích danh, nói muốn gặp Tào phu nhân của quý phủ một lần.”



Trong lòng Tần Hòe Viễn lại căng thẳng, đã có thể xác định Thánh thượng muốn làm gì. Nhưng vẫn gật đầu hòa nhã, lại bảo người cho gọi cả Tào Vũ Tình tới.



Cuối cùng, những mật thám mặt nạ bạc đi theo Lệ Quan Văn vào cung, tính cả Tào Vũ Tình thì tổng cộng có mười lăm người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.