Cẩm Đường Quy Yến

Chương 392: - Chương 392MỜI (1)



Chương 392MỜI (1)

Thấy các mật thám yêu quý Tần Nghi Ninh như vậy, Tần Hòe Viễn chắp tay sau lưng đứng hành lang, không kìm được mỉm cười.



Ông cũng không trách Tần Nghi Ninh không bàn bạc với mình về việc này, trái lại cảm thấy mưu trí của con gái càng ngày càng phát huy thuần thục, một biện pháp nhất cử lưỡng tiện như vậy, không phải ai cũng có thể nghĩ ra được.



Tào Vũ Tình đứng ở bên cạnh Tần Hòe Viễn, nhìn gương mặt trông nghiêng đang mỉm cười của ông, cũng mỉm cười nói: “Tứ tiểu thư đúng là hậu sinh khả úy, sau này coi như đại nhân có người kế nghiệp.”



“Đúng vậy.” Tần Hòe Viễn khẽ gật đầu.



Mặc dù ông tiếc nuối mình không có con trai, nhưng hôm nay đã như thế này thì còn cưỡng cầu làm gì nữa?



Hơn nữa, con gái ông vừa xinh đẹp, vừa tài hoa, lại túc trí đa mưu, trọng tình trọng nghĩa, đối với việc triều chính cũng rất nhạy bén, mỗi lần nó phân tích vấn đề, đều khiến ông có cảm giác trước mắt sáng ngời.



Một cô con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy, nhất định ăn đứt đám nhị thế tổ phóng ngựa chạy bừa trên đường phố. Sinh ra cái loại con trai như vậy thì có gì là hay ho? Có bản lĩnh thì bọn họ cũng sinh được một đứa con gái vừa xinh đẹp, vừa thông minh như vậy đi, đó mới là lợi hại!



Tần Hòe Viễn không kìm nén được niềm vui sướng, mỉm cười đi về phía mấy người lão Thái Quân đã ra cửa chờ.



“Lão Thái Quân nhìn xem, con đã nói Đại lão gia chắc chắn bình an vô sự mà, Thánh thượng rất trọng dụng Đại lão gia đó!” Nhị phu nhân nâng cánh tay lão Thái Quân, hứng thú nói.



Vẻ mặt lão Thái Quân tươi cười rạng rỡ, liên tục gật đầu, kéo tay Tần Hòe Viễn, nói: “Lần sau Thánh thượng tìm con có việc gì, con nhớ phải báo tin cho ta, đừng để ta lo lắng vô ích.”



“Dạ, con biết rồi, mẫu thân.” Tần Hòe Viễn cười trấn an: “Hôm nay coi như chúng ta đã đứng vững gót chân, chỉ cần an phận sống qua ngày là được, sau này cũng không cần quá lo lắng rồi.”



“Có thật không?” Lão Thái Quân vui mừng nắm cánh tay Tần Hòe Viễn.



Thấy mẫu thân nói như vậy, Tần Hòe Viễn cũng cảm thấy trong lòng có phần chua xót, cười nói: “Tất nhiên là thật rồi. Chúng ta chỉ cần sống yên phận, không gây chuyện thị phi là được.”



“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Lão Thái Quân mỉm cười gật đầu lia lịa, quay đầu lại bảo Tần ma ma gọi người chuẩn bị cơm nước.



Tần Nghi Ninh cùng người nhà ăn bữa cơm đoàn viên, sau khi ăn xong rửa mặt, vừa đặt mình xuống là nàng liền ngủ thiếp đi.



Lúc nửa đêm, Ký Vân đang trực, chợt nghe thấy cửa sổ bên phải phía sau có động tĩnh liền giật mình tỉnh táo lại, quay đầu lại đã thấy Bàng Kiêu đi ra từ cửa hông của tịnh phòng, phía sau giường bạt bộ.



Ký Vân buồn cười, tính ra thì mấy ngày nay, Vương gia cũng nên tới rồi. Nàng ta mỉm cười hành lễ rồi liền lặng yên không tiếng động mở cửa lui ra ngoài.



Bàng Kiêu ngồi xuống bên giường của Tần Nghi Ninh, dưới ánh nến mờ nhạt mà Ký Vân để lại, ngắm nhìn Tần Nghi Ninh đang say ngủ.



Nàng nằm nghiêng, gương mặt trắng nõn áp lên gối, ánh nến khiến màu sắc phần mặt kề bên gối không nhìn được chính xác, môi hé mở, lộ ra hai chiếc răng cửa hơi to, tóc dài xõa trên gối, khiến khuôn mặt chỉ to cỡ bàn tay của nàng trông càng nhỏ nhắn. Đôi mi dài tạo thành bóng đổ dưới mắt, trông như hai cái quạt nhỏ.



Bàng Kiêu đưa ngón trỏ tới nhẹ nhàng và chậm rãi cạ cạ lên gương mặt nàng.



Tần Nghi Ninh mơ mơ màng màng né tránh, cau mày lẩm bẩm một tiếng.



Bàng Kiêu không kìm nén được, khẽ bật cười, lại không cầm lòng được, cúi xuống hôn lên mặt nàng một cái.



Mấy ngày liên tục sống trong lo lắng khiến Tần Nghi Ninh vô cùng mệt mỏi, nếu là thường ngày, nàng đã sớm tỉnh lại rồi, nhưng lúc này, nàng lại không hề có dấu hiệu tỉnh táo, vẫn nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, tiếp tục ngủ mê mệt.



Bàng Kiêu cũng không đánh thức nàng. Hắn ngồi một bên lẳng lặng nhìn nàng, đầu ngón tay nhón tóc nàng lên ngắm nghía. Ngồi lâu mỏi mệt, hắn nằm xuống mép giường nàng một lát.



Mãi đến lúc đêm đã khuya, hắn lại hôn lên môi nàng một lần nữa, thì thầm nói: “Ta đi nhé, lần sau sẽ đến thăm nàng.”



Đáp lại hắn là tiếng hô hấp đều đều trong cơn say ngủ của Tần Nghi Ninh.



Bàng Kiêu khẽ cười một tiếng, rồi trèo qua cửa sổ mà đi.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Sáng sớm hôm sau, khi dậy rửa mặt, Tần Nghi Ninh phát hiện trên trên đầu mình có thêm mấy bím tóc thắt xiêu vẹo, lỏng lẻo.



Nàng đang che miệng ngáp thì bắt gặp ánh mắt chế nhạo của Ký Vân.



“Sao vậy?” Tần Nghi Ninh nhận lấy muối mỏ đánh răng.



Ký Vân cầm sẵn khăn đứng hầu một bên, thấp giọng nói: “Bím tóc trên đầu cô nương là kiệt tác của Vương gia.”



Tần Nghi Ninh hoảng sợ, càu nhàu hỏi: “Cái gì?”



“Hôm qua cô nương ngủ say, Vương gia tới nhưng không đánh thức cô nương, chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô nương ngủ, có lẽ là buồn tẻ, nên ngắm nghía tóc của cô nương. Không ngờ Vương gia tết cho cô nương mấy bím tóc, cô nương vẫn không có phản ứng.”



Tần Nghi Ninh dở khóc dở cười nói: “Sao ngươi không gọi ta dậy?”



“Vương gia vừa tới, đương nhiên nô tì phải lui ra ngoài. Sau này cô nương phải hỏi Vương gia ấy, sao ngài không gọi cô nương dậy.”



Tần Nghi Ninh ngượng ngùng, mặt ửng hồng, trợn mắt nhìn Ký Vân, thấp giọng nói: “Nhất định là học cái xấu từ Băng Đường mà ra, lời lẽ càng ngày càng độc địa mà!”



Thấy Tần Nghi Ninh lúng túng vì ngượng ngùng, Ký Vân càng cười khoái chí.



Tất cả phiền phức đã giải trừ, tâm trạng thoải mái, Tần Nghi Ninh liền định đi bàn chuyện làm ăn với Chung đại chưởng quỹ.



Nào ngờ nàng vừa thay y phục, bên ngoài liền có người cao giọng nói: “Tứ cô nương, đại phu nhân bảo cô nương mau tới tiền thính.”



Tần Nghi Ninh hơi ngẩn người, đưa tay đỡ ngọc trâm trên đầu, đẩy cửa đi ra, nói: “Mẹ ta tìm ta có chuyện gì?”



“Bẩm cô nương, vừa rồi có một vị ma ma từ trong cung tới truyền dụ của Thái hậu, nói là muốn gặp đại phu nhân.”



Thoáng cái, Tần Nghi Ninh liền căng thẳng, vừa rồi người tới chuyển lời không thông báo rộng rãi, nàng cũng không biết chuyện này!



Nàng lo lắng rảo bước, rất sợ mẫu thân bị thua thiệt. Vừa tới tiền thính, nàng đã thấy Tôn thị đang trò chuyện với một vị ma ma mặc y phục nữ quan trong cung.



Thấy Tần Nghi Ninh bước vào, vị ma ma kia dứng dậy hành lễ, nói: “Tần tiểu thư bình an. Nô tì họ Trần, là ma ma hầu hạ bên cạnh Thái hậu nương nương. Hôm nay Thái hậu nương nương mời Tần phu nhân và tiểu thư vào cung gặp mặt.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh hết sức nghi hoặc, nhưng ngoài mặt cũng lộ vẻ thụ sủng nhược kinh: “Thái hậu nương nương triệu kiến, mà hiện giờ chúng ta chưa có sự chuẩn bị, e rằng xúc phạm Thái hậu nương nương.”



Trần ma ma cười nói: “Tần tiểu thư nói đùa, Thái hậu nương nương biết Tần đại nhân là cánh tay đắc lực của Thánh thượng, luôn tìm cơ hội tiếp kiến phu nhân và tiểu thư. Hôm nay vừa vặn nữ quyến mấy nhà vào cung vấn an, Thái hậu liền phân phó nô tì tới đón Tần phu nhân và tiểu thư, phu nhân và tiểu thư đừng căng thẳng.”



Nói không căng thẳng là nói dối. Lúc này Tôn thị căng thẳng đến mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Bà rất muốn nói, Tần Hòe Viễn đang vào chầu, hai mẹ con bà còn phải đợi Tần Hòe Viễn về rồi mới quyết định, thế nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, bà cũng biết nói ra không ổn.



Tần Nghi Ninh cũng trấn tĩnh lại.



Cho dù Thái hậu muốn làm gì, chung quy cũng sẽ không muốn lấy mạng hai mẹ con nàng, không đến mức phải chết thì chuyện khác cũng không coi là đại sự.



“Vậy làm phiền Trần ma ma rồi.”



“Không dám.” Trần ma ma thấy Tần Nghi Ninh mau mắn như vậy liền cười nói: “Xe ngựa đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, là xe ngựa do Thái hậu đặc biệt phân phó tới đón phu nhân và tiểu thư. Bây giờ hai vị liền cùng đi với nô tì chứ?”



“Được.” Tần Nghi Ninh mỉm cười xác nhận, rồi quay đầu lại dặn Tiêm Vân: “Đi tới nói cho lão Thái Quân một tiếng”, sau đó liền dẫn theo Ký Vân và Băng Đường, dìu Tôn thị theo Trần ma ma rời phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.