Cẩm Đường Quy Yến

Chương 393: - Chương 393MỜI (2)



Chương 393MỜI (2)

Tần Nghi Ninh và Tôn thị tới trước cửa đã thấy một chiếc xe ngựa lộng lẫy chờ sẵn.



“Tần phu nhân, Tần tiểu thư, mời lên xe.” Trần ma ma sai cung nhân mang đồ kê chân tới, đích thân đỡ hai người lên xe, sau đó kéo màn xe kín lại.



Băng Đường và Ký Vân liền đi theo Trần ma ma.



Trong xe ngựa, Tôn thị hồi hộp nắm chặt tay Tần Nghi Ninh, lo lắng hạ giọng nói: “Con nói Thái hậu nương nương tìm hai mẹ con ta là có chuyện gì? Có phải là chuyện hai ngày trước gọi phụ thân con vào cung không?”



“Mẫu thân đừng lo lắng.” Tần Nghi Ninh cầm tay Tôn thị vỗ vỗ: “Phụ thân là bề tôi có năng lực được Thánh thượng coi trọng, Thái hậu nương nương tìm chúng ta cũng không hẳn là có đại sự gì, rất có thể là muốn cho quan hệ thêm thân cận mà thôi. Dù sao thì sau khi vào kinh, chúng ta cũng chưa có cơ hội thân cận với Thái hậu nương nương.”



Tôn thị nghe vậy, rốt cuộc thở ra nhẹ nhõm.



“Con nói như vậy, ta yên tâm."



Thấy mẫu thân cường điệu như vậy, Tần Nghi Ninh không kìm được mỉm cười: “Không sao đâu, mẫu thân cứ an tâm. Cho dù có chuyện gì, nhất định sẽ uy hiếp tới tính mạng của mẹ con ta. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần thận trọng lời lẽ và hành động là được.”



Tôn thị liền trịnh trọng gật đầu.



Rất nhanh, xe ngựa đã tới trước cửa cung. Tôn thị và Tần Nghi Ninh xuống xe, đổi qua kiệu nhỏ, với sự phục vụ của Trần ma ma và cung nhân, rất nhanh đã tới trước cung Từ An của Thái hậu.



Tần Nghi Ninh và Tôn thị sửa sang lại dáng vẻ một chút, để Băng Đường và Ký Vân ở ngoài điện, rồi bước lên thềm son của cung Từ An.



Vào cửa, phía đối diện là một chiếc lư hương lớn bằng đồng đen chạm trổ hoa văn, bên trong tỏa ra mùi tùng hương, bạc hà và mùi đàn hương thoang thoảng, ngửi vào rất nhẹ nhàng khoan khoái.



Hai mẹ con Tôn thị cúi đầu xuống, theo Trần ma ma bước lên tấm thảm có hoa văn hoa mẫu đơn đỏ thẫm, đi tới trắc điện.



Còn chưa vượt qua lạc địa tráo đã nghe tiếng cười nói của nữ tử.



Xem ra Thái hậu không chỉ triệu kiến hai mẹ con nàng.



Điều này khiến Tần Nghi Ninh và Tôn thị đều thầm thở phào nhẹ nhõm.



“Bẩm Thái hậu nương nương, Tần phu nhân và Tần tiểu thư đã tới.” Trần ma ma hành lễ.



Trong chớp mắt, tiếng nói chuyện trong điện liền nhỏ xuống.



Tần Nghi Ninh cảm nhận được ánh mắt quan sát của mọi người.



Thái hậu hòa ái nói: “Mau mời vào đi.”



“Dạ.”



Trần ma ma mỉm cười đi trước dẫn đường.



Tần Nghi Ninh liền theo sau Tôn thị, nàng cũng không dám làm trái khuôn phép, chỉ cúi đầu nhìn xuống mũi giày của mình, từng bước nghiêm túc thực hiện những phép tắc quy củ, hành lễ, dập đầu, miệng hô thiên tuế.



Từ lúc Tần Nghi Ninh và Tôn thị bước vào, các phụ nữ trong điện đều nhìn chằm chằm vào họ.



Bởi vì bên ngoài có lời đồn, Tần Nghi Ninh vừa tới Đại Chu đã bị Bàng Kiêu cưỡng đoạt, từ lâu đã có người hình dung Tần Nghi Ninh là một yêu tinh. Mặc dù sau khi vào thành, cũng có nhiều người từng gặp nàng, nhưng vì Tần Nghi Ninh hành sự khiêm nhường, cũng không xuất đầu lộ diện, họ chỉ gặp thoáng qua thì cũng đều quên ngay.



Hôm nay, thấy nàng mặc một bộ quần áo xanh nhạt giản dị, bước chân khoan thai, dáng vẻ mềm mại, nhã nhặn, mặc dù cúi đầu, không nhìn rõ được dung mạo, cũng khiến người khác cảm thấy cả người thoải mái, thì bọn họ liền hoặc phát ra từ đáy lòng hoặc có ý đồ kín đáo, đều tỏ ý khen ngợi.



“Mau đứng lên đi. Đây là nha đầu Tần gia sao? Tới đây cho ai gia nhìn một chút.” Thái hậu mỉm cười đưa tay về phía Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh vội đưa tay phải nắm lấy bàn tay đã có nếp nhăn, đeo nhẫn hồng ngọc của Thái hậu, lại gần uốn gối chào một lần nữa: “Thái hậu kim an.”



“Ài, một cô nương thật tốt. Mọi người nói Tần Thượng thư có mỹ danh Trí Phan An, lại có người nói tiểu thư Tần gia rất giống Trí Phan An thời trẻ, hôm nay xem ra, thực sự là danh bất hư truyền! Ngẩng lên tới gần để ai gia nhìn một chút nào!”



Tần Nghi Ninh kìm nén cảm giác khó chịu khi bị xem xét như một món hàng, ngẩng lên nhìn Thái hậu.



Thái hậu nhìn sững, rồi lập tức vui thích vuốt lưng nàng: “Ái chà, quả thật là người ngọc! Mấy nha đầu này đều không so sánh được với ngươi!”



Bên cạnh liền có nữ tử trẻ tuổi cười nói: “Thái hậu nhìn thấy tiểu mỹ nhân, liền không thích chúng ta nữa rồi.”



“Đúng vậy, Thái hậu nương nương thiên vị, chỉ thích Tần gia muội muội thôi.”



Trong tiếng cười nói, đôi mắt đẹp của Tần Nghi Ninh liếc nhanh, nhanh chóng quan sát rõ ràng hoàn cảnh xung quanh.



Ngoại trừ nàng và Tôn thị, hiện giờ bên cạnh Thái hậu còn có hai cô nương trẻ tuổi và hai phu nhân độ tuổi trung niên.



Xem ra đều là mẹ đưa con gái tới, điều đó khiến trong lòng Tần Nghi Ninh nảy sinh nghi vấn.



Thái hậu buông tay Tần Nghi Ninh ra, liền lại kéo Tôn thị tới, nói rất nhiều câu thân thiết, như hỏi sống ở đây có thích ứng không, có chuyện gì khó xử không, mấy phụ nữ bên cạnh đều phụ họa.



Lúc này Tần Nghi Ninh đứng một chỗ với hai cô nương trẻ tuổi.



Thái hậu là một người rất thích nói những lời thể hiện sự từ ái, cả buổi sáng, toàn nói chuyện phiếm. Trong thời gian đó, Thái hậu còn rất hiếu kỳ hỏi Tần Nghi Ninh về phong thổ của triều Đại Yên trước kia, Tần Nghi Ninh cũng liền khách quan nói cho bà ta nghe. Nguồn : Vietwriter.vn



Đến trưa, Trần ma ma bước tới bẩm: “Bẩm Thái hậu, cơm nước đã chuẩn bị xong, tiệc bày ở phía Tây điện thờ phụ, mời Thái hậu dời bước.”



“Ta biết rồi.” Thái hậu đứng lên, một tay nắm lấy tay Tôn thị, trước ánh mắt thụ sủng nhược kinh của Tôn thị, lại cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi dùng cơm.”



“Dạ, đa tạ Thái hậu ban thưởng cơm.”



Mọi người đồng loạt lên tiếng trả lời, uôn gối hành lễ, rồi theo Thái hậu tới điện thờ phụ.



Trong điện thờ phụ cũng không đốt hương, thay vào đó là mùi hương của thức ăn. Trên chiếc bàn tròn rất lớn, bày chén đĩa tinh xảo mạ vàng đựng các loại món ăn cao lương mỹ vị quý và lạ, sắc, hương và vị đều đủ cả.



Thái hậu ngồi xuống vị trí ghế chủ, lại bảo tất cả mọi người ngồi xuống.



Mọi người nào dám ngồi cùng Thái hậu?



Thái hậu liền nói: “Cũng không cần câu nệ. Yến tiệc hôm nay là gia yến, coi như chúng ta có được cơ hội để thân cận hơn. Nhất là Tần phu nhân và Tần tiểu thư, hôm nay nhất định phải tận hứng mà về mới được. Sau này quen thuộc rồi, các ngươi cũng nên thường xuyên vào cung thăm ai gia.”



“Dạ, đa tạ Thái hậu nương nương ưu ái.” Tôn thị và Tần Nghi Ninh vội hành lễ.



Tất cả mọi người ngồi vào chỗ, để trống vị trí bên cạnh Thái hậu.



Tần Nghi Ninh ngồi đối diện xéo với Thái hậu, hơi thắc mắc vì sao hôm nay Thái hậu gọi hai mẹ con mình tới.



Trong lúc miên man suy nghĩ, nàng chợt nghe có thái giám cao giọng nói: “Lục Nhị gia tới!”



Thái hậu nghe tiếng, liền cười giục Trần ma ma: “Đúng là Hành ca nhi tới rồi? Mau mời hắn vào!”



Thái hậu vừa dứt lời, Trần ma ma liền tươi cười đi ra ngoài đón.



Không bao lâu sau, đã thấy Lục Hành mặc áo bào gấm xám nhạt thanh nhã, đầu đội mão ngọc, mỉm cười đi tới.



Tới gần Thái hậu, Lục Hành hành lễ: “Thảo dân tham kiến Thái hậu.”



“Miễn lễ, miễn lễ! Ngươi ngồi bên canh ai gia đây này!”



“Đa tạ Thái hậu!”



Lục Hành nghe lời ngồi xuống, dáng ngồi hết sức nghiêm chỉnh, ánh mắt dừng lại trên người Tần Nghi Ninh, khi nhìn sang hướng khác, tai hắn đỏ lên.



Thái hậu mỉm cười, nói: “Hành ca nhi, mẫu thân ngươi khỏe chứ? Người trong nhà đều khỏe cả?”



“Dạ, nhờ phúc của Thái hậu, mọi người trong nhà thần đều mạnh khỏe. Mẫu thân ta còn phân phó ta tới vấn an Thái hậu.”



“Tốt, tốt lắm.” Thái hậu mỉm cười gật đầu.



Rồi lại hơi nhíu mày, nói: “Ai gia nghe nói, mẫu thân ngươi định lấy vợ kế cho ngươi, nhưng ngươi không chịu?”



Lục Hành mỉm cười nói: “Thái hậu nương nương thần thông quảng đại, chuyện này cũng không giấu được ngài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.