Cẩm Đường Quy Yến

Chương 412: - Chương 412LÓE SÁNG



Chương 412LÓE SÁNG

"Ngươi đã đến rồi.” Bàng Kiêu mỉm cười, đi về phía Quý Trạch Vũ: “Rất ít khi thấy ngươi mặc đồ màu này, bởi vì đã quen thấy ngươi không mặc màu đỏ thì mặc màu trắng.”



Vẻ mặt Quý Trạch Vũ thản nhiên, nói: “Ta sợ đoạt danh tiếng của ngươi.”



Bàng Kiêu hơi ngẩn người, rồi lập tức cười vang, nói: “Không phải vậy sao? A Lam trời sinh anh tuấn, nhỡ ra đứng cạnh ngươi, trông ta xấu xí như Trư Bát Giới, thì chẳng phải là quá mất mặt?”



“Bởi vậy.” Quý Trạch Vũ giang tay ra hai bên, tỏ ý đó là điều đương nhiên.



Bàng Kiêu lại nhịn không được mỉm cười.



Các binh sĩ trong phủ phò mã đều là các huynh đệ Hổ Bí quân vốn theo Bàng Kiêu vào sinh ra tử.



Tuy rằng hiện tại chủ soái của bọn họ đã đổi, nhưng sự sùng bái và yêu quý Bàng Kiêu trong lòng bọn họ vẫn không thay đổi.



Thấy Bàng Kiêu nhìn ra, những binh sĩ kia đều càng đứng thẳng lưng.



Bàng Kiêu cười nói: “Hôm nay làm phiền các vị huynh đệ theo bản vương đi một chuyến.”



“Dạ!”



Tám mươi tám binh sĩ của phủ Phò mã cũng hô lên xác nhận, thật sự có thể nói là sát khí lẫm liệt, tiếng hô vang trời, thật sự khiến tiền viện hoa lệ của Vương phủ nhuốm đầy không khí trang nghiêm, sát phạt.



Tiếng hô này khiến mười tám binh sĩ Tinh Hổ Vệ càng bày ra tư thế thẳng tắp uy nghiêm của quân đội.



Diêu Thành Cốc, Mã Thị và Diêu thị nghe tiếng mà đến, cũng đều sợ ngây người trước khí thế như chuẩn bị xuất trận kia.



Được một lát, Mã thị mới nhíu mày, thấp giọng nói: “Làm cái gì thế này! Không được rồi, ta phải đi nói với Đại Phúc, cứ thế này mà tới nhà thông gia, cũng không khiến mọi người sợ hãi sao!”



“Bà à, cũng đừng lo lo lắng quá.” Diêu Thành Cốc kéo tay Mã thị, cười nói: “Cháu nó cũng không còn là trẻ con nữa, tự nó có cách sắp xếp, bà cũng đừng can thiệp vào.”



“Ta có thể không lo lắng sao? Ông xem có nhà ai thôi trang kiểu như vậy không? Dẫn theo một đám tay chân như vậy, đây là muốn thôi trang hay muốn xét nhà?”



“Mẹ! Mẹ hãy bớt tranh cãi đi.” Diêu thị kéo cánh tay Mã thị lắc nhẹ, nhíu mày trước lời nói gở của Mã thị.



Mã thị cũng tự biết mình lỡ lời, vội vàng nhổ ba cái.



Phía bên này, Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ đã lên ngựa, đi ra phía ngoài phủ, theo sau là hai trăm mười mâm sính lễ, cuối cùng là một trăm lẻ sáu quân nhân trẻ tuổi, tác phong quân đội chỉnh tề. Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía Tần gia.



Mã thị và Diêu thị đuổi theo ra cửa, nhìn đoàn người thật dài rốt cuộc rẽ ngoặt ở góc đường, lúc này mới không hẹn mà cùng thở dài.



Không chỉ có Mã thị lo lắng.



Lúc này, Diêu thị cũng cảm thấy con trai bà dẫn theo đoàn người đi thôi trang có phần dọa người.



***



Trong lúc Tần Nghi Ninh đang ở trong phòng dạy học cho Liên Tiểu Chúc thì Băng Đường liền từ bên ngoài chạy một mạch vào.



“Cô nương, cô nương, đoàn người thôi trang của Vương gia tới rồi!”



Tần Nghi Ninh kinh ngạc nói: “Sớm vậy sao?”



“Dạ, hơn nữa đội ngũ rất hùng tráng!” Băng Đường cười không nổi.



“Hùng tráng là sao?”



Nếu sáng sớm hôm nay Tôn thị không căn dặn nàng, tuyệt đối không được ra nhìn, trước khi kết hôn, không thể gặp tân lang v.v… thì lúc này nàng đã chạy ra xem rốt cuộc “hùng tráng” là thế nào.

Vietwriter.vn

Nhớ tới dáng vẻ sợ ngây người của hàng xóm, Băng Đường nhịn không được cười ha hả: “Vương gia và Quý Phò mã dẫn theo binh mã tới thôi trang cô nương.”



“Dẫn đầu là mũ phượng, khăn quàng vai đưa tới cho cô nương. Chim phượng bằng vàng trên mũ phượng ngậm những viên ngọc bích sáng ngời, kế tiếp là hai gánh cá chiên bé vàng rực, kế tiếp nữa là hai gánh bồn san hô đỏ trang trí, cuối cùng là đồ sính lễ mà nô tì cũng không thấy rõ ràng, nhưng cũng đều là vật quý báu. Có người nói có tổng cộng hai trăm mười mâm sính lễ. Phần đầu của đoàn người đã vào trong phủ chúng ta, mà phần đuôi thì vẫn đang ở ngoài đường phố!”



Tần Nghi Ninh hình dung ra cảnh tượng kia, liền không nhịn được bật cười.



Bàng Kiêu yêu thương nàng như thế nào, đương nhiên nàng biết, cũng không quan tâm tiền tài và của cải, nhưng Bàng Kiêu chịu tốn kém như vậy cử hành hôn lễ tạo thế cho nàng, khiến nàng rất cảm động.



Tần Nghi Ninh thì cảm động, nhưng mấy người bọn lão Thái Quân thì đã bị giá trị thực tế của đống sính lễ kia làm cho lóa mắt luôn rồi.



Ngược lại, Tần Hòe Viễn vẫn điềm tĩnh, nhìn thấy Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ, hai thanh niên tuấn tú và cao quý cưỡi hai con ngựa cao to mà đến, theo sau là những thanh niên được lựa chọn rất kỹ càng, Tần Hòe Viễn hiểu được dụng tâm của Bàng Kiêu, đương nhiên là cảm thấy rất hài lòng.



Bàng Kiêu tới gần, xoay người xuống ngựa, hai tay dâng lên sính lễ.



Tần Hòe Viễn cũng không nhìn, tiện tay đưa sính lễ cho Tôn thị, lại mỉm cười chào Quý Trạch Vũ: “Quý Phò mã chịu tới hỗ trợ, lão phu thực sự vô cùng cảm kích.”



Quý Trạch Vũ biết hôm nay là ngày Bàng Kiêu thôi trang, tuy rằng trong lòng không thích Tần Hòe Viễn, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ chừng mực, khách khí đáp lễ, còn cất tiếng ôn hòa xưa nay ít thấy, nói: “Tần đại nhân đừng khách khí, ta và Vương gia là bạn thân, đương nhiên là phải tới hỗ trợ rồi.”



Tần Hòe Viễn có phần hơi kinh ngạc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ, liền hiểu được phần nào.



Quay đầu lại sai người tiếp đãi chu đáo tôi tớ khiêng sính lễ tới và các thanh niên hộ tống thôi trang, rồi Tần Hòe Viễn liền dẫn Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ vào nhà dùng trà, tiện thể đồng ý hôn lễ ngày mai.



Bầu không khí trong phòng rất hòa hợp.



Ngoài sân, lão Thái Quân đã sớm hoa mắt trước số sính lễ dồi dào kia.



“Ôi chao, ôi chao, trời đất ơi, nhiều quá đếm không xuể luôn! Trước kia, lúc nhà chúng ta chưa bị cướp sạch, tất cả của cải cũng không bằng số cá chiên bé này! Đây thực sự là quá long trọng, quá quý giá rồi! Có số bạc này, nhà chúng ta đã có nền tảng rồi!”



Bàn tay cầm sinh lễ của lão Thái Quân run rẩy, Tôn thị cũng rất khó chịu khi thấy dáng vẻ thấy tiền sáng mắt của lão Thái Quân, liền thấp giọng nói thẳng: “Ngày mai, những sính lễ này sẽ được mang theo Nghi tỷ nhi làm của hồi môn, đều được đưa trở lại Vương phủ, có nhiều đến mấy, cũng phải đưa trở lại.”



“Đưa trở lại?” Lão Thái Quân cất giọng the thé: “Ngươi nói đưa về là sẽ đưa về sao? Rốt cuộc ta là chủ mẫu hay là ngươi? Ta nói không đưa!”



Nghe vậy, Tôn thị cũng không làm ầm ĩ với lão Thái Quân, chỉ nói: “Con gả con gái, chứ không bán con gái. Những sính lễ này, chúng ta không để lại dù chỉ một ít. Nếu đổi lại là lão Thái Quân gả con gái, lão Thái Quân cũng sẽ để người khác nghĩ người làm cha mẹ tham tài hay sao?”



Bị hỏi vặn như vậy, lão Thái Quân không phản bác được, chỉ tức giận, mặt đỏ lên.



Mà ở nhà trong, Bàng Kiêu đã cùng Tần Hòe Viễn bàn định xong các bước cụ thể đón dâu ngày mai.



Một khi Tần Hòe Viễn đã đồng ý cuộc hôn nhân này, đương nhiên là xử sự rất hiền hòa, tạo mọi điều kiện thuận lợi tối đa cho Bàng Kiêu.



Đến lúc Bàng Kiêu căng thẳng nhắc tới chuyện ngăn cửa ngày mai, rốt cuộc Tần Hòe Viễn không nhịn được nở nụ cười: “Ngươi yên tâm, đường huynh của Nghi tỷ nhi đều có chừng mực, ta sẽ căn dặn bọn chúng.”



Lúc này Bàng Kiêu mới thở phào một cái, mỉm cười gật đầu.



Tuy là đến ngày mai là sẽ có thể cưới Tần Nghi Ninh, đón nàng vào cửa rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.



Đoàn người bưng sính lễ trùng trùng điệp điệp tới, trùng trùng điệp điệp đi, hai cái sân trước và sau của Tần gia đều chất đầy sính lễ, thật sự là không có chỗ để, đành phải chất đống ở bên ngoài, bố trí người tới trông giữ.



Tần Nghi Ninh đợi cho đoàn người của Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ đi rồi mới bước ra nhìn thoáng qua đống sính lễ đồ sộ, sau khi nhìn thấy hai gánh cá chiên bé đặt ở hành lang, Tần Nghi Ninh cũng trở nên lặng ngắt.



Lần này, Bàng Kiêu đem tất cả gia sản ra mà làm sính lễ rồi.



Ở nhà trong, lão Thái Quân gọi Tần Hòe Viễn vào, đi thẳng vào vấn đề: “Mông ca nhi này, toàn gia chúng ta hôm nay rất túng thiếu, ngươi xem xem, trong số sính lễ có hai mâm cá chiên bé, chúng ta giữ lại một mâm, cũng đủ để người toàn gia chi tiêu một thời gian rất lâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.