Cẩm Đường Quy Yến

Chương 415: - Chương 415ĐẠI HÔN (3)



Chương 415ĐẠI HÔN (3)

Ýlà mình phải để mặc cho Bàng Kiêu muốn làm gì thì làm?



Giữa lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng nhạc hỉ khua chiêng gõ trống rộn rã, kế tiếp là tiếng pháo đì đùng.



Băng Đường chạy tới, đứng ở cửa nói: “Phu nhân, đoàn người đón dâu của Vương gia đã tới trước cửa rồi. Vũ đại gia và Hàn nhị gia đang ở lan môn (cửa ngăn không chú rể vào nhà đón dâu, theo phong tục). Nhưng nô tỳ từ phía sau đi vòng tới mặt trước nhìn xem, thấy đoàn đón dâu của Vương gia thực sự rất hùng vĩ, toàn là binh sĩ cường tráng, ai nấy đều cưỡi ngựa cao to!”



Hiển nhiên là Băng Đường chấn động trước quy mô của đoàn đón dâu, lúc nói chuyện, nàng kích động đến mức hai gò má ửng đỏ, tốc độ nói chuyện nhanh như chớp.



Tôn thị ngẩn người: “Dẫn binh sĩ tới đón dâu? Hắn đúng là lỗ mãng mà, là tới đón dâu, hay là cướp cô dâu đây?”



Thậm chí Tôn thị hoài nghi, nếu bị Tần Vũ và Tần Hàn ngăn lại ở lan môn, đưa ra câu hỏi quá khó, thì Bàng Kiêu có thể dẫn binh mã xông thẳng vào trong phủ.



Mặc dù trước kia Bàng Kiêu từng đối xử rất tốt với Tần Nghi Ninh, lúc ở Đại Yên, Tôn thị cũng từng chứng kiến Bàng Kiêu làm thế nào lấy lòng con gái của bà.



Nhưng rốt cuộc, hắn cũng từng khinh bạc Tần Nghi Ninh.



Ngẫm nghĩ kỹ, bà cảm thấy đây là một mối duyên nợ đầy ngang trái và phức tạp.



Nhưng đây là hôn sự do Thánh thượng tứ hôn, không ai có quyền lực ngăn cản.



Trong lúc Tôn thị lo buồn, Băng Đường đã lại ra ngoài xem náo nhiệt.



Miêu phu nhân cùng Ký Vân đỡ Tần Nghi Ninh lên, giúp nàng sửa sang lại hỉ phục, chuẩn bị sẵn chiếc bảo bình để lát nữa lên kiệu Tần Nghi Ninh sẽ ôm theo, lại chuẩn bị sẵn chiếc khăn trùm cô dâu long phụng trình tường.



Tần Nghi Ninh mím đôi môi đỏ, nắm chặt tay áo để thấm mồ hô ướt đẫm lòng bàn tay của mình.



Khi thật sự tới lúc lấy chồng, nàng rất căng thẳng.



Tôn thị cắm cây trâm kim phượng lên búi tóc của Tần Nghi Ninh để cố định chiếc mũ phượng, rồi nắm tay nàng, nhìn nàng đăm đăm, gật đầu nói: “Tốt, tốt rồi, lúc này cũng không để sót cái gì. Nghi tỷ nhi, mẹ đi ra ngoài trước. Lát nữa sẽ có người đến đỡ con đến phòng lão Thái Quân dập dầu bái biệt.”



“Dạ.” Tần Nghi Ninh gật đầu.



Tôn thị liền xoay người lại đi ra cửa, vừa đi về phía nhà chính, vừa đưa tay áo lau lệ tràn ra khóe mắt.



“Cô nương, cô nương!” Băng Đường lại chạy vào, cười nói: “Vương gia lợi hại quá đi! Hai câu hỏi của hai vị thiếu gia, Vương gia đều trả lời được hết, bọn họ không ngăn cản, cam tâm tình nguyện mở cửa rồi. Vương gia đi vào, thưởng cho mỗi tôi tớ hai nén bạc nhỏ!”



Nghe Băng Đường nói, tim Tần Nghi Ninh đập thình thịch trong lồng ngực, tua cờ trước mắt rung rinh, bắt đầu cảm thấy toàn bộ gian phòng bài trí đẹp mắt đều trở nên lóa mắt, dường như không có thật.



Đúng lúc này, tiếng pháo từ xa lại gần, tiếng nhạc thôi trang càng trở nên thôi thúc.



Ngoài cửa có hỉ nương cao giọng nói: “Nghênh đón tân nương đi bái biệt tôn phụ mẫu!”



“Tần tiểu thư.” Miêu phu nhân đỡ tay Tần Nghi Ninh để nàng đứng lên, chỉnh lại làn váy cho nàng, rồi cười nói: “Đi thôi, chúng ta phải đến nhà chính rồi.”



Tần Nghi Ninh rời khỏi sương phòng, bước trên thảm đỏ trải ở hành lang, rẽ một lần liền vào phòng của lão Thái Quân.



Trong phòng có rất nhiều người đang đứng. Lão Thái Quân ngồi ngay ngắn ở vị trí ghế chính, Tần Hòe Viễn và Tôn thị một trái một phải ngồi bên cạnh lão Thái Quân. Các trưởng bối như Nhị thúc, Nhị thẩm, Tam thúc cũng đứng ở một bên, xung quanh đều là nữ quyến của tân khách do Tần gia mời tới.



Khi bóng dáng của Tần Nghi Ninh vừa xuất hiện trước cửa, trong thoáng chốc, trong phòng liền yên tĩnh.



Một chút ánh sáng còn sót lại trong màn đêm đều trở thành nền trang trí cho nàng, đám nữ quyến xinh tươi như hoa bên cạnh nàng cũng đều trở nên phai mờ.



Khi nàng chầm chậm bước tới, làn váy như đóa sen đỏ thắm nở tung, kim phượng trên chiếc bộ diêu trên đầu khẽ rung rinh, như sắp giương cánh bay lên, tua cờ ngọc bích lóe lên rực rỡ dưới ánh nến.



Dù trang phục lộng lẫy như vậy, nhưng vẫn không mảy may làm lu mờ vẻ xinh đẹp của nàng, mà ngược lại, còn tôn lên dáng vẻ cao quý của nàng.



Trong lúc ánh mắt của mọi người bị thu hút bởi vẻ đẹp của Tần Nghi Ninh, nàng đã nhìn thấy Bàng Kiêu với chiếc mãng bào đỏ thẫm và khuôn mặt vô cùng tuấn tú đầy hăm hở của hắn.



Hắn đội mão tử kim, tóc được búi lên gọn gàng, dưới đôi mày kiếm xếch lên tới tận tóc mai, đôi mắt phượng thường ngày sắc sảo, lạnh như băng, lúc này hàm chứa ý cười, tràn ngập vẻ dịu dàng. Dưới chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi cong lên, nụ cười cũng không khoa trương, nhưng có thể khiến người khác cảm nhận được tâm trạng tốt đẹp của hắn.



Chiếc mãng bào màu đỏ khiến trang phục của hắn giống như kiếm sắc ra khỏi vỏ.



Nhưng trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy Tần Nghi Ninh, tất cả mọi người đều cảm nhận được, dường như vị Vương gia nổi danh sát thần này, giống như bảo kiếm được cho vào vỏ, lập tức trở nên nhu hòa.



Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều khẽ mỉm cười. Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh nâng làn váy lên, quỳ xuống tấm đệm gấm vừa được Tần ma ma mang tới.



Trước hết nàng hành lễ với lão Thái Quân, lại nhìn về phía Tần Hòe Viễn và Tôn thị: “Phụ thân, mẫu thân, con gái bất hiếu xin bái biệt hai vị.”



Tần Hòe Viễn mặc áo khoác gấm màu tím mà hiếm khi ông mặc. Sau khi được chăm sóc, trông ông trẻ ra, như mới năm mươi, dung mạo càng thanh tú, trông như một vị trích tiên.



Ông nhìn Tần Nghi Ninh với vẻ trìu mến không nói thành lời, cất tiếng điềm đạm nói: “Nghi tỷ nhi, hôm nay con xuất giá, từ nay về sau con là người của Bàng gia, con phải hiếu thuận với trưởng bối, ngoan ngoãn cung kính, hầu hạ phu quân, làm một người vợ hiền lương, con biết chứ?”



“Dạ, con đã biết.”



Tần Hòe Viễn gật đầu.



Theo lệ, thì sau khi phụ thân dạy bảo, tân nương sẽ lập tức được huynh trưởng cõng lên kiệu.



Thế nhưng Tần Hòe Viễn lại đứng lên, đưa tay nâng Tần Nghi Ninh dậy, nói tiếp: “Còn nữa, tuy con là dâu con của Bàng gia, nhưng vẫn là con gái của Tần gia, là hòn ngọc quý duy nhất trên tay của Tần Mông này. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, con hãy nhớ kỹ, vi phụ và cả Tần gia đều là hậu thuẫn vững chắc nhất của con.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn Tần Hòe Viễn với vẻ không thể tin tưởng, trong lòng chấn động không nói nên lời.



Vừa nghe Tần Hòe Viễn nói như vậy, nước mắt Tôn thị liền rơi xuống, nhưng cũng đứng lên phụ họa, gật đầu lia lịa.



“Phụ thân…” Tần Nghi Ninh phát hiện giọng mình khàn đi, vội hắng giọng, nói: “Dạ, con biết.”



Khách khứa và bằng hữu của Tần gia đều ngẩn ra.



Đây là dạy bảo con gái, hay là khiêu khích Trung Thuận thân vương thế?



Mọi người không hẹn mà cùng nhìn vẻ mặt của Bàng Kiêu.



Nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn được gương mặt tuấn tú tươi cười của Bàng Kiêu.



Mọi người đều nghĩ, Trung Thuận thân vương thực sự là trung quân ái quốc, co được giãn được.



“Sau này con không thể ở bên cạnh tận hiếu với phụ mẫu, không thể ở bên cạnh hầu hạ, hết sức cầu mong trưởng bối bảo trọng thân thể.”



Cổ họng Tần Hòe Viễn run lên, yên lặng gật đầu.



Trước cảnh này, ngay cả lão Thái Quân vốn trong lòng không thoải mái cũng gạt lệ: “Nghi tỷ nhi, cháu có được cuộc sống gia đình thật hạnh phúc, đã là sự hiếu thuận lớn nhất đối với tổ mẫu rồi.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười gật đầu: “Dạ, cháu nhớ rồi.”



“Giờ lành đến!”



Giữa lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô lanh lảnh của hỉ nương. Kế tiếp, nhạc hỉ liền được tấu lên, tiếng pháo cũng lại nổi lên.



Bàng Kiêu thi lễ xong, liền dẫn đầu đi ra ngoài cửa. Lúc đi ngang qua bên cạnh Tần Nghi Ninh, nhìn thấy ánh lệ long lanh trong mắt nàng, lòng hắn thắt lại, thầm nghĩ sau này nhất định mình phải thường xuyên đưa Tần Nghi Ninh trở về nhà mẹ đẻ. Nàng rời gia đình từ nhỏ, còn chưa được hưởng cuộc sống gia đình ấm cùng thì đã phải đi lấy chồng, cũng không trách nàng buồn bã như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.