Cẩm Đường Quy Yến

Chương 420: - Chương 420MẸ CHỒNG



Chương 420MẸ CHỒNG

Tần Nghi Ninh xúc động, nàng biết, đây là vì Mã thị thích nàng, mà bà cũng không phải là người soi mói, hơn nữa là xem trọng tấm lòng của con cháu chứ không phải tay nghề, nên mới nói như vậy. Thế nhưng bản thân nàng biết rõ khả năng nữ công gia chánh của mình, nếu nói tinh xảo thì chưa, nhưng thật sự là trông rất bền chắc.



“Mẹ, mời mẹ dùng trà.” Tần Nghi Ninh lại nhận lấy chén trà, quỳ xuống trước mặt Diêu thị kính trà.



Diêu thị cười nhận lấy chén trà nhấp một ngụm, cũng tặng cho Tần Nghi Ninh một phong bao đỏ lớn, còn có một hộp gỗ chạm trổ tinh xảo.



Tần Nghi Ninh cười hành lễ: “Đa tạ mẹ.” Nàng ra hiệu cho Băng Đường nhận lấy quà tặng, rồi liền hai tay dâng lên đôi giày thêu cho Diêu thị.



Diêu thị mỉm cười nhận lấy: “Đa tạ con, mau đứng lên đi.”



“Đúng vậy. Tơi đây ngồi bên bà ngoại.” Mã thị thân thiết kéo tay Tần Nghi Ninh, để nàng ngồi bên cạnh mình, đứa cháu ngoại dâu này, trông thế nào cũng thuận mắt.



“Cháu ngoan, trông trời, trông đất, rốt cuộc cũng được thấy cháu vào cửa rồi! Cháu đến rồi, Đại Phúc cũng có người trông nom săn sóc. Phủ chúng ta ít chủ tử, nhưng nhiều người hầu, ta và mẹ chồng cháu cũng không giỏi quản lý chuyện này, sau này giao hết mấy chuyện này cho cháu đó!”



“Cháu hiểu ý tốt của bà, nhưng cháu còn trẻ, lại chưa từng trải nhiều, sợ làm không tốt sẽ khiến Vương phủ mất thể diện.”



Thực sự thì không phải Tần Nghi Ninh chưa từng quản lý việc trong nhà, trước kia ở Đại Yên, nàng đã từng việc đó, chỉ có điều, nàng sợ vừa vào cửa đã đoạt quyền của mẹ chồng, sẽ khiến người ta ác cảm.



Diêu thị cười nói: “Con là một đứa nhỏ thông minh, quản lý việc trong nhà cứ làm là quen thôi. Nếu có chuyện gì không rõ, con cứ tới hỏi ta, ta nói cho con vài lần là con hiểu. Ta lớn tuổi rồi, lúc này chỉ trông mong có cháu để ẵm bồng, chuyện khác đều không lo được nữa.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, mặt liền đỏ lên, chậm rãi nói: “Dạ. Có gì không hiểu, con sẽ thỉnh giáo mẹ.”



Diêu thị mỉm cười gật đầu: “Vậy lát nữa ta bảo Triệu thị mang đối bài tới Cẩm Hoa Uyển cho con.”



Tần Nghi Ninh ngẫm nghĩ một chút, liền cười nói: “Mẹ, con dâu có một yêu cầu quá đáng, người có thể cho Triệu ma ma tới giúp con một thời gian không? Cũng không cần ma ma phải luôn hầu hạ trong phòng. Con còn trẻ, kiến thức cũng còn thiếu sót, còn chưa hiểu nhiều việc trong phủ, có Triệu ma ma bên cạnh cũng tiện nhắc nhở một chút. Hơn nữa, nếu cần chuyển lời này nọ, có Triệu ma ma thì tiếng nói cũng có trọng lượng hơn.”



Nghe vậy, Diêu thị liếc nhìn Tần Nghi Ninh hồi lâu, thấy ánh mắt nàng rất chân thành, cũng không lộ vẻ gì không cam lòng, không khỏi thầm khen ngợi.



Quả thật là một cô gái thông minh.



Thay vì chờ mẹ chồng nhét tai mắt của bà vào viện, chi bằng tự mình chủ động một chút, xử lý như thế rất gọn gàng lưu loát. Hơn nữa, Triệu thị là người có chút địa vị, nàng còn có thể dựa thế phần nào để đứng vững gót chân. Vả lại, chủ động yêu cầu Triệu thị hỗ trợ như vậy, Triệu thị lui tới vào ban ngày, buổi tối dù sao cũng sẽ quay về, như thế cũng không gây trở ngại cho sinh hoạt của đôi vợ chồng son, thực sự là nhất cử lưỡng tiện.



Cảm nghĩ của Diêu thị có phần phức tạp.



Đồng thời với việc vui mừng vì con trai có được một người vợ thông tuệ như vậy, đó là một trợ thủ rất đắc lực cho con trai mình, ít ra thì con bé này biết nên làm gì, làm vào lúc nào.



Mặt khác, bà lại có phần lo lắng, bởi vì để người thông minh như thế này ở bên cạnh, nếu quan hệ ổn thỏa thì rất tốt, nhưng một khi có mâu thuẫn, phải đấu trí với nhau, thì mình cũng không chắc sẽ giành được phần thắng.



Thấy Diêu thị im lặng không nói gì, Bàng Kiêu lo lắng. Từ trước đến nay, hắn cũng nghe người ta nói về quan hệ không tốt giữa mẹ chồng và nàng dâu, lại sợ ở trước mặt mẹ mà lộ vẻ quá che chở cho Tần Nghi Ninh sẽ khiến nàng bị đố kỵ, những lúc hắn không ở nhà, Tần Nghi Ninh sẽ bị phiền phức. Do đó hắn đành giương mắt nhìn, trong lòng không ngừng suy đoán rốt cuộc Diêu thị đang suy nghĩ cái gì.



Mã thị lại không thích người hành sự lề mề, liền nói ngay: “Vợ của Đại Phúc đang nói chuyện với con, con nghĩ cái gì vậy? Nếu như Triệu ma ma chỗ con bận rộn không đi được thì ta bố trí một người đắc lực của ta tới giúp.”



“Mẹ, con nghĩ phái Triệu thị đi là rất tốt. Chỉ có điều con nghĩ, chỉ bố trí một người tới giúp vợ của Đại Phúc vẫn chưa đủ. Lát nữa con phải triệu tập người trong phủ, bố trí kỹ càng thêm mới được.”



Tần Nghi Ninh mơ hồ đoán được suy nghĩ của Diêu thị, nhưng nàng chỉ cười nói tạ ơn, trong lòng cũng không có gì là thất vọng.



Dù sao, suy cho cùng thì nàng còn chưa thân thuộc với người nhà của Bàng Kiêu, cảm nghĩ của bà ngoại chồng và mẹ chồng đối với nàng đương nhiên là không giống nhau. Nàng nhớ lại trước kia khi nàng mới về nhà, mẹ ruột của nàng đối với nàng cũng không tốt lắm, nhưng sau một thời gian dài chung sống, chẳng phải giờ đây đã khó mà xa cách hay sao?



Ở lâu mới hiểu lòng người, nàng lại không có mưu tính gì đối với Bàng Kiêu, nàng tin rằng sau này Diêu thị sẽ thích mình.



Thấy mấy người bọn họ cũng đã trò chuyện hồi lâu, Bàng Kiêu liền nói: “Mẹ, hôm nay chúng con còn phải vào cung tạ ơn, có thể sẽ không về ăn cơm trưa.”



Lúc này vừa nghe tới hai tiếng “vào cung”, Diêu thị liền căng thẳng vì lo cho Bàng Kiêu, bà nghĩ tới thân phận của con trai, sau này nếu như Bàng Kiêu xuất chinh, mấy người phụ nữ trong nhà sẽ lại được “mời” vào cung “ở tạm” như trước kia. Có được một nàng dâu thông minh như Tần Nghi Ninh, ngược lại cũng là chuyện tốt.



Bởi vậy, ánh mắt Diêu thị nhìn Tần Nghi Ninh liền càng ôn hòa hơn.



“Các con mau thu xếp đi ngay đi, đừng đến muộn lại bị Thánh thượng trách tội.”



“Dạ.” Tần Nghi Ninh đứng dậy hành lễ với Diêu Thành Cốc, Mã thị và Diêu thị, rồi theo Bàng Kiêu đi ra ngoài.



Hai người vừa đi, mặt Mã thị liền sa sầm.



“Ngọc Bình, vừa rồi con có ý gì vậy?”



“Mẹ, người nói gì vậy?” Diêu thị bất đắc dĩ nhìn Mã thị.



“Nghi nha đầu vừa mới về làm dâu, lễ độ kính trà cho con, lại tặng giày cho con, rốt cuộc con ra vẻ ta đây cái gì vậy? Con gái người ta ở nhà được nâng niu như hòn ngọc quý, tới chỗ con, chẳng lẽ còn phải nem nép cúi đầu thì con mới hài lòng?”



“Mẹ, con nào có ý đó, con thích nó còn không kịp nữa là!”



“Ta thấy rõ ràng là có! Nghi nha đầu xin con thỉnh giáo, còn xin con cho mượn Triệu ma ma, đó là nó hiểu chuyện. Nó sợ con với tư cách mẹ chồng, không tiện mở miệng chỉ định người lui tới phòng con trai, mới chủ động xin một người tới. Nhưng con lại làm ra vẻ ta đây, trong lòng con nghĩ cái gì, còn ai mà không biết tỏng chứ? Con sợ con dâu lấn át quyền hành của con đúng không?”



Diêu thị bị nói trúng tim đen, rốt cuộc lộ vẻ hơi khó chịu: “Mẹ, con đâu có sợ chuyện đó? Con chỉ sợ Nghi nha đầu mới tới, không quản lý được việc trong nhà.”



“Thôi đi, con là do ta sinh ra, ta còn không biết lòng dạ của con sao? Đây là con sợ con dâu quá thông minh, sau này mọi việc trong phủ đều bị nó khống chế, nếu chẳng may con và nó sống chung không hợp, con sợ không gây khó dễ được nó!”



Một câu nói của Mã thị đã phơi bày gan ruột của Diêu thị.



Ở bên cạnh, Diêu Thành Cốc bập bập tẩu thuốc, làm như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con.



Diêu thị lại nói: “Mẹ, dù sao tri nhân tri diện bất tri tâm, cũng không phải con không thích nó, càng không phải là con muốn gây khó dễ cho nó, mà chỉ là không thể không đề phòng lòng dạ con người thôi.”



“Đề phòng lòng dạ con người?” Mã thị cười nhạt: “Con chính là lòng dạ bất chính thì có. Con ở nhà thế gia vọng tộc, đã nhiễm thói xấu mất rồi! Mưu tính với người ngoài, đó là con có bản lĩnh, nhưng ngay cả đối với người trong nhà mà con cũng hành động như vậy, con sống có mệt mỏi không? Con bé ấy có gì không tốt đâu? Ta thấy nó cũng rất tốt, lại hiểu chuyện, lại biết tiến thối. Con tưởng rằng tâm tư mình rất kín đáo sao? Ngay cả người thẳng tính như mẹ đây mà còn nhìn ra được, nha đầu kia thông minh như vậy, nó sẽ không nhìn ra sao? Đó là vì nó có hàm dưỡng nên không nói thẳng ra thôi!”



Diêu thị bị Mã thị phê phán, mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn không nhận thấy việc mình đề phòng như vậy có gì là sai.



Bà là chỗ dựa cho con trai, hiện giờ tình cảm của con trai bà đang nồng nhiệt như vậy, làm sao có thể đề cao cảnh giác trước một đại mỹ nhân như thế này? Bà làm mẹ, đương nhiên phải giữ gìn cho con trai của mình.



Thấy Diêu thị im lặng không nói, Mã thị cười khẩy một tiếng, nói: “Con cũng đừng có không phục. Tuy Nghi nha đầu lúc còn bé số khổ, không có phúc được ở nhà hưởng thụ, thế nhưng xưa nay Tần gia là đại gia tộc ở Đại Yên, Nghi nha đầu được sự giáo dục chu đáo của phụ thân nó, đương nhiên phân phẩm sẽ không tệ.”



“Ta nghe Đại Phúc nói, trước đây lúc chưa xuất giá, Nghi nha đầu đảm đương việc quản lý trong nhà. Nếu con thật sự sợ bị đoạt quyền thì ta không thể không nói một câu, sau này tất cả đều thuộc về mấy đứa nhỏ, con muốn nắm giữ quyền lực, không muốn buông tay như thế, chẳng lẽ con còn có thể mang đi được sao?”



Mã phu nhân nói một hồi khiến mặt Diêu thị đỏ tới tận mang tai, chỉ mong sao tìm được một cái lỗ mà chui xuống.



Théo lý thì đúng là như vậy, nhưng về mặt tình cảm, bà không chế ngự được lòng mình.



Thấy dáng vẻ như vậy của Diêu thị, Mã thị lắc đầu, dí tay vào trán bà: “Người họ Diêu các người đều là bụng dạ đa nghi, các người tự cho là thông minh, có thể tính toán được chuyện thiên hạ, nhưng lại không thấu tình đạt lý.”



Diêu Thành Cốc thấy ngọn lửa chiến tranh đột nhiên lan tới chỗ mình, liền bất đắc dĩ nói: “Ta thì làm sao? Bà dạy con gái thì cứ dạy, lôi cả ta vào làm gì!”



Mã thị nhìn dáng vẻ của Diêu Thành Cốc, cũng lười nói lời vô ích với ông.



Quay đầu lại, bà gọi Mễ ma ma tới: “Sau này ngươi thường xuyên lui tới Cẩm Hoa Uyển, mang cho Nghi tỷ nhi một ít thang thuốc bổ, tiện thể nhìn xem có người nào ức hiếp nó. Nếu có, ngươi về báo cho ta biết, để ta tới trừng trị!”



Mễ ma ma mỉm cười: “Thái phu nhân, chuyện này sao ngài lại chỉ thị cho nô tì? Ngài dặn bảo con gái mình thì hơn!”



Mã thị trừng mắt nhìn Diêu thị, hừ một tiếng.



Diêu thị vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, thầm nghĩ có lẽ mình sai thật rồi. Bà biết mẹ mình là người lòng dạ ngay thẳng, con mắt nhìn người của bà hẳn là không sai.



Có lẽ là bà suy nghĩ quá nhiều rồi.



***



Phía bên này, Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu lên xe ngựa vào cung.



“Nghi tỷ nhi, nàng không vui sao?” Bàng Kiêu nắm tay nàng, dè dặt hỏi.



Tần Nghi Ninh hết sức kinh ngạc: “Sao chàng lại hỏi như vậy?”



“Vừa rồi mẹ ta có thái độ như vậy, có phải là nàng buồn lắm?”



“Làm gì có.” Tần Nghi Ninh bật cười: “Mẹ rất tốt với thiếp, vừa rồi còn tặng thiếp một vòng tay phỉ thúy kìa! Thiếp vừa về làm dâu, cũng chưa quen thuộc với các trưởng bối, sau này quen thuộc thì sẽ ổn thôi. Chàng đừng suy nghĩ lung tung, làm như là mẹ bắt nạt thiếp vậy!” Vietwriter.vn



Bàng Kiêu nghe vậy, thầm thở ra một hơi.



Cho dù một số khúc mắc trước kia là ai đúng ai sai, Diêu thị là người sinh dưỡng hắn, một người phụ nữ chưa kết hôn mang theo hắn là điều không dễ dàng, nếu vợ và mẫu thân chung sống không hòa hợp, hắn rất tiếc. Đương nhiên, nếu mẫu thân hắn không thích vợ hắn, hắn cũng sẽ rất tiếc. May mà Nghi tỷ nhi của hắn rộng lượng, mà mẫu thân hắn cũng không phải là người hồ đồ.



Thế thì như Tần Nghi Ninh đã nói, ở chung lâu ngày, có thể trở nên quen thuộc thì tốt.



Dọc đường, hai người trò chuyện, không bao lâu sau đã tới cửa cung, xuống xe chuyển qua một chiếc du bích xa rồi đi thẳng tới điện Dưỡng Tâm.



“Trẫm đợi các ngươi mãi, rốt cuộc các ngươi cũng tới rồi. Vừa rồi, Thái hậu còn hỏi hai ngươi đó.” Vẻ mặt Lý Khải Thiên tràn ngập tươi cười, nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.