Cẩm Đường Quy Yến

Chương 439: - Chương 439DIỆT KHẨU



Khi nhận được con chim bồ câu đưa thư cuối cùng của Bàng Kiêu, trong lòng Lý Khải Thiên có đủ loại cảm xúc lẫn lộn. Sau khi tìm được kho báu, ngoại trừ thư đầu tiên Bàng Kiêu oán trách vì sao Lý Khải Thiên không tín nhiệm mình, còn tất cả thư sau đó đều tuần tự báo cáo chi tiết về kho báu.



Cho tới lúc toàn bộ kho báu đã được mang ra ngoài, chuẩn bị chở đi, hắn còn không quên ghi rõ số lượng, để tránh việc kho báu bị tham ô dọc đường vận chuyển.



Kế hoạch với lời tấu trình của Vưu Mãnh cho thấy tuy Bàng Kiêu ngang ngược tùy tiện, nhưng lòng trung thành đối với Lý Khải Thiên thì không cần phải nghi ngờ.



Có lúc, thậm chí Lý Khải Thiên bắt đầu xét lại, cảm thấy phải chăng mình đối xử như vậy với Bàng Kiêu có phần quá đáng.



Nhưng mà, hôm nay rốt cuộc y đã tìm được kho báu lớn này, mặc dù quốc khố cũng không vì khoản bạc này mà trở nên dư dật, nhưng cũng đủ để giải tỏa tình trạng khẩn cấp. Khoản bạc kia cũng đủ nuôi sống Hổ Bí quân và Long Tương quân năm năm.



Số lượng chi tiết của kho báu tới tay, rốt cuộc Lý Khải Thiên có thể thở phào nhẹ nhõm, ngủ cũng yên giấc.



Lý Khải Thiên đi qua chiếc án thư lớn bằng gỗ ngô đồng phủ khăn vàng, vừa xoa xoa lòng bàn tay rịn mồ hôi, vừa đi tới mở rộng cửa điện.



Nền đá cẩm thạch đen được lau chùi hết sức sạch sẽ, bóng loáng đến mức có thể soi gương, Lý Khải Thiên bước đi nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, mà các thái giám trước cửa càng cung kính khom lưng, cúi đầu.



Bên ngoài cửa điện mở rộng là một mảnh sân rộng rãi, có thể nhìn thấy mặt đất lát gạch trắng và tường ngói đỏ, cùng với bầu trời xanh thẳm.



Thở sâu, thể xác và tinh thần đều sảng khoái!



“Người đâu!”



“Dạ có nô tài.” Lệ Quan Văn liền cười bước tới hành lễ.



Lý Khải Thiên cười nói: “Tuyên Tần ái khanh tới gặp trẫm.”



“Dạ!”



Lệ Quan Văn lập tức đi truyền chỉ.



Tần Hòe Viễn đến nơi, trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng khi đối mặt Lý Khải Thiên, ông chỉ trung thành dập đầu nghe phân phó.



Lý Khải Thiên cười nói: “Trước kia trẫm nghĩ Trung Thuận thân vương ngang bướng, nhưng hôm nay xem ra, có nhạc phụ như Tần ái khanh dạy dỗ, Bàng Chi Hi đã thu liễm rất nhiều. Có thể thấy được là Tần ái khanh dạy dỗ có phương pháp!”



Trong lòng Tần Hòe Viễn đầy nghi ngờ, xấu hổ khoát tay, hành lễ nói: “Thánh thượng quá khen rồi, cựu thần không dám nhận. Tuy Trung Thuận thân vương nóng nảy và lỗ mãng, cũng có chút hận thù cũ với cựu thần, nhưng hôm nay đã thành người một nhà, cho dù xuất phát từ lòng trung quân hoặc xuất phát từ sự lo lắng cho con gái, cựu thần cũng phải nhắc nhở thỏa đáng một chút.”



Lời lẽ của Tần Hòe Viễn rất có chừng mực, đã không cường điệu khoe khoang sự trung thành của mình, cũng không dối trá nói tận trung vì nước, mà là nửa thật nửa giả nói cùng lúc, khiến người khác nghĩ ông thực sự chân thành.



Hôm nay Lý Khải Thiên đã càng ngày càng xem trọng Tần Hòe Viễn, không chỉ vì tài năng của ông, mà cũng vì dáng vẻ của ông rất thuận mắt. Hơn nữa, trước đó khi còn ở Đại Yên, Tần Hòe Viễn tính kế hãm hại hôn quân kia của nước Bắc Ký, trong khi Lý Khải Thiên lãnh đạo khởi nghĩa chống Bắc Ký, cho nên đối với Tần Hòe Viễn, y cũng không thấy có gì phiền chán.



Hôm nay hồi tưởng quá khứ, Lý Khải Thiên cảm nhận sâu sắc việc Tần Hòe Viễn sinh không gặp thời, phải phụng sự hôn quân Đại Yên, phí hoài thời gian quý báu, chỉ vì sinh ra ở Đại Yên nên phải tận trung với loại hôn quân kia. Nếu mình sinh ra sớm vài chục năm, người này sớm đầu nhập dưới trướng của mình, thì hiện giờ tình cảnh của ông đã khác rồi.



Lý Khải Thiên cười, bảo Lệ Quan Văn mang ghế ngồi cho Tần Hòe Viễn, rồi cũng tới ngồi cùng Tần Hòe Viễn.



Tần Hòe Viễn thụ sủng nhược kinh, chỉ dám ngồi trên phân nửa mặt ghế, ở mép ngoài.



Lý Khải Thiên liền cười nói: “Hôm nay trẫm gọi khanh tới, chỉ muốn nói với khanh một chuyện quan trọng.”



“Xin Thánh thượng cứ nói.”



“Đã tìm được kho báu, hiện đang chờ ý chỉ của trẫm, sẽ vận chuyển trở về kinh thành.”



Trong khi nói chuyện, Lý Khải Thiên luôn tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Tần Hòe Viễn, thấy ông kinh ngạc mở to mắt, một chút nghi hoặc cuối cùng đối với ông trong lòng y đều tan biến: “Là kho báu kia của Đại Yên. Tần ái khanh thấy thế nào?”



Câu hỏi này rất khéo, chưa nói mình thấy thế nào, chỉ một câu như vậy, còn có thể đưa ra câu trả lời khiến Lý Khải Thiên hài lòng hay không, thì hoàn toàn dựa vào bản lĩnh phỏng đoán tâm ý cấp trên của Tần Hòe Viễn.



“Thánh thượng” Tần Hòe Viễn đứng lên, cung kính hành lễ: “Khoản bạc kia, tuy gọi là kho báu, nhưng trên thực tế, đó chính là mồ hôi nước mắt của nhân dân, do Thái Thượng hoàng cướp đoạt mà có, cũng là chứng cứ phạm tội cho thấy hắn không chừa đường sống cho trăm họ. Số bạc kia, cho dù là chôn giấu dưới lòng đất, hoặc là để thỏa mãn lòng tham, thỏa mãn ham muốn quyền lực, thì cũng không phải là mục đích thỏa đáng nhất. Thần cho rằng, chỉ có sử dụng số bạc đó cho trăm họ, thì mới có thể loại bỏ nghiệp chướng của nó.”



Nới tới đây, Tần Hòe Viễn ngẩng đầu nhìn về phía Lý Khải Thiên, lại một lần nữa cúi đầu hành lễ: “Thần cho rằng, Thánh thượng có thể tìm được kho báu kia, đó là ý trời. Trời cao cũng biết Thánh thượng là bậc minh quân một lòng suy nghĩ cho trăm họ, gặp lúc phía nam bị động đất, ôn dịch tàn phá tràn lan, trăm họ lưu lạc khắp nơi, ông trời mở một con đường sống cho trăm họ. Kho báu này do Thánh thượng tìm được và xử trí, thực sự là ý trời!”



Vẻ mặt nghiêm túc, mỗi câu mỗi chữ Tần Hòe Viễn nói ra đều âm vang trong tai người nghe, mang theo sức nặng.



Mà những lời này, không có gì bất ngờ, lời nào cũng đều thấm thía tận gan ruột của Lý Khải Thiên, gãi đúng chỗ ngứa của y.



Bậc đế vương chân chính, mới có thể hiểu rõ cái gọi là “Ở trên cao thì tịch mịch”.



Đứng ở dịa vị cao như thế này, y sẽ phải chịu trách nhiệm với tất cả những người theo y. Tất cả mọi người, từ bề tôi, thần dân cho đến cả mẫu thân của y đều luôn tìm y để thỉnh cầu, đòi hỏi, nhưng không ai thực hiểu được suy nghĩ của y.



Thế mà, lời lẽ chạm đến trái tim của y, lại do bề tôi của y nói ra.



Hơn nữa, người đó là hàng thần Đại Yên, vốn mang thân phận khó xử nhất trong triều đình Đại Chu.



Có lẽ vì chiếm được kho báu, tảng đá lớn luôn đè nặng trong lòng rốt cuộc buông xuống, Lý Khải Thiên cũng ít nhiều cảm thông tâm tư của người khác, cũng càng xúc động trước lời lẽ của Tần Hòe Viễn.



“Tần ái khanh.” Lý Khải Thiên đưa hai tay nâng Tần Hòe Viễn lên, cảm động vỗ vỗ cánh tay ông: “Trẫm không nhìn lầm người. Lần này lấy được kho báu, trẫm cũng dự định sử dụng cho dân chúng. Coi như là vì trăm họ đã mấy lần gặp tai họa mà làm chút công đức.”



Tần Hòe Viễn nghiêm nghị gật đầu, khi nhìn về phía Lý Khải Thiên, ánh mắt và thần thái đều phảng phất biểu lộ sự phục tùng và kính nể của một trung thần đối với Hoàng đế của mình.



Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt như vậy, còn làm trong lòng dễ chịu hơn nhiều so với hàng canh giờ buông lời khen tặng.



“Tần ái khanh, kho báu này đã tìm được, ái khanh nói kế tiếp trẫm phải an bài như thế nào đây?”



Tần Hòe Viễn nghe vậy, thận trọng suy nghĩ một lát, mới nói: “Thần cho rằng có ba việc cần làm ngay, thứ nhất, ra lệnh cho Trung Thuận thân vương, Vương phi, Yên Quận vương và Cố lão đại nhân ở tại chỗ đợi lệnh, an bài người đóng quân trông coi, để tránh lộ bí mật. Thứ nhì, ra lệnh cho Quý Phò mã dẫn người ra ngoài thành tiếp ứng, để đề phòng dọc đường phát sinh biến cố. Thứ ba, bắt đầu trù tính phương hướng sử dụng kho báu, lan truyền tin đồn thích hợp để tạo thế.”



Ý kiến của Tần Hòe Viễn đưa ra rất rõ ràng, nhưng mỗi ý kiến đều không nói hết ý, để lại không gian vừa đủ cho Lý Khải Thiên suy xét.



Đây là cách đưa ra ý kiến dễ khiến người khác nhìn ra thành ý nhất, cũng là cách ít khiến người ta có cảm giác ông muốn chi phối suy nghĩ của người khác nhất.



Lý Khải Thiên liên tục gật đầu, cảm nhận được sự chân thành của Tần Hòe Viễn. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Suy nghĩ một chút, hắn lại hỏi: “Ái khanh nói, phải để mấy người bọn Trung Thuận thân vương ở tại chỗ đợi lệnh, đợi tới bao giờ?”



Tần Hòe Viễn thẳng thắn nói: “Bẩm, tới khi nào người của Thánh thượng nhận được kho báu.”



Lý Khải Thiên trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, một câu muốn hỏi rốt cuộc không lập tức thốt ra.



Thật ra y rất muốn nói, Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh là con rể và con gái của Tần Hòe Viễn, lẽ nào ông không để ý tới sự khổ cực của bọn họ khi phải ở tại chỗ hay sao?



Thế nhưng ngẫm kỹ lại, Lý Khải Thiên cũng hiểu ra.



Tần Hòe Viễn là một người suy nghĩ thấu suốt, làm như ông nói, không những có thể đảm bảo bí mật, mà còn có thể loại bỏ tất cả hiềm nghi đối với phu thê Bàng Kiêu, cũng tức là tránh cho hai người bị nghi ngờ.



Lý Khải Thiên dở khóc dở cười lắc đầu, không mảy may cảm thấy phản cảm đối với cách làm của Tần Hòe Viễn. Nếu như Tần Hòe Viễn tỏ ra quá vô vụ lợi, không hề có chút thiên vị nào đối với con cái của mình, thì Lý Khải Thiên mới nghi ngờ sự trung thành của ông, còn Tần Hòe Viễn làm như vậy, lại càng khiến y cảm thấy ông chân thật.



Lý Khải Thiên liền nhanh chóng sai người khẩn cấp truyền tin tám trăm dặm.



Mà lúc nhận được tin tức, Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu đang cùng mấy người Hổ Tử, Ký Vân, Băng Đường vây quanh lửa trại nướng thịt.



Tần Nghi Ninh từng sinh sống trong núi, từng trải qua gian khổ, bây giờ trở lại sinh hoạt trước kia, nàng rất thích. Đặc biệt là bản lĩnh sinh tồn ở nơi hoang dã của nàng thực sự khiến Bàng Kiêu và các hộ vệ của hắn hết sức kính nể.



Ở trong núi, nàng vẫn có thể chọn được con đường thích hợp nhất để đi, biết loại trái cây nào ăn ngon, loại rau dại nào có thể ăn được, hơn nữa bản lĩnh săn bắn không kém thợ săn chân chính, so ra còn lợi hại hơn thị vệ thân cận của Bàng Kiêu.



Hôm nay, nước da nàng đã từ lâu trở nên tươi sáng, không nhìn ra vết tích đã từng chịu gian nan vất vả.



Thế nhưng nhìn Tần Nghi Ninh như vậy, Bàng Kiêu càng thấy yêu thương.



“Vương gia, dưới chân núi có người tới.” Thị vệ thấp giọng nói.



Bàng Kiêu gật đầu nói: “Ta đã nghe thấy.”



Ba trăm binh sĩ Long Tương quân dưới chân núi đã thiết lập trạm gác và phân công canh gác, lúc này liền dẫn người lên núi gặp Vưu Mãnh.



Mà ở cách đó không xa, Uất Trì Yến và Cố Thế Hùng, cùng với hai mươi mấy tùy tùng của hai người, ai nấy đều vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía người truyền tin.



Vưu Mãnh bước tới đón lấy mật chỉ của Lý Khải Thiên, xem đi xem lại hai lần, rồi mỉm cười xoay người lại.



“Ý chỉ của Thánh thượng là, phu thê Trung Thuận thân vương và tùy tùng ở tại chỗ đợi lệnh. Yên Quận vương và Cố Thế Hùng cũng cùng đợi lệnh, những người còn lại…” Vưu Mãnh làm động tác cắt ngang cổ.



Các thân vệ bên cạnh lập tức túm lấy Cố Thế Hùng và Uất Trì Yến đến bên cạnh nhóm của Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh.



Những người đi theo Uất Trì Yến mà đến, bao gồm Tiểu Lục Tử, đều kinh sợ và tuyệt vọng thét lên chói tai: “Không, không! Quận vương, xin cứu mạng!”



“Bọn ta không làm gì cả, bọn ta vô tội!”



“Quận vương cứu mạng!







Rốt cuộc bọn họ đều bị những binh sĩ Long Tương quân thi hành hình phạt nhét giẻ vào miệng, lôi đi.



Rất nhanh, những binh sĩ đó liền trở lại, đứng ở phía sau lưng Vưu Mãnh, nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên mặt mỗi người đều dính máu.



“Không, không, không…” Uất Trì Yến lắc đầu, thống khổ nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Đừng làm như vậy, đừng làm như vậy, bọn họ đều là người vô tội!”



“Vô tội?” Vưu Mãnh cười nhạt: “Tận mắt nhìn thấy, không chịu nổi à? Vậy sao ngươi không nghĩ tới thê thiếp ngươi để lại kinh thành?”



Uất Trì Yến trợn tròn hai mắt, ánh mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng: “Sẽ không, không…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.