Cẩm Đường Quy Yến

Chương 446: - Chương 446THÂN CẬN



Thê tử Giang thị của Củng Ưu là một phụ nhân trung niên đã ngoài bốn mươi, vóc người cao gầy nở nang, phong vận vẫn còn. Nhưng tuy phong vận còn đó thì tuổi tác Giang thị, chỉ nhìn thôi đã biết lớn hơn Củng Ưu rất nhiều.



Củng Ưu không con trai, chỉ có ba đứa con gái, con gái lớn và con gái thứ hai đều đã về nhà chồng. Giang thị và con gái út Củng Miểu ở phía sau nha môn, cùng nhau chăm sóc Củng lão phu nhân.



Bàng Kiêu và Củng Ưu bàn bạc việc cần làm kế tiếp trong phòng.



Tần Nghi Ninh liền mang theo Băng Đường, Ký Vân đi theo Giang thị ra phía sau nha môn.



“Vương phi đường xa vất vả, thực sự khổ cực rồi, thiếp sẽ lập tức lệnh người chuẩn bị nước nóng cho Vương phi tắm rửa, cũng là để nhẹ nhàng thoải mái hơn.”



Tần Nghi Ninh cười lắc đầu, nói: “Củng phu nhân chớ nên khách sáo, giờ đang là lúc tai họa, động đất xảy ra chắc chắn sẽ khiến nước giếng bị đục, có thể lọc được nước sạch thì vẫn nên giữ lại dùng cho ăn uống, còn tắm rửa thì tạm không vội.”



Giang thị nghe mà rất bất ngờ.



Cả đời này nàng chưa từng gặp cô nương nào xinh đẹp như Tần Nghi Ninh, vốn nghĩ nàng vốn xinh đẹp, khi chưa lấy chồng chắc chắn rất kiêu căng, bây giờ lại là Vương phi, thái độ càng cao hơn gấp bội, chắc phải khó hầu hạ lắm. Ai ngờ là nàng đã đoán sai.



Tần Nghi Ninh lại nói: “Nghe nói lão phu nhân cũng ở sau nha môn, xin phu nhân truyền lời giúp, ta muốn tới gặp vấn an lão phu nhân.”



Giang thị lại càng kinh ngạc hơn, “Vương phi thân phận tôn quý, đáng lý phải là bọn thiếp thỉnh an Vương phi mới phải.”



“Phu nhân nói đi đâu thế, ta còn trẻ tuổi, là tiểu bối, đương nhiên phải hỏi thăm trưởng bối rồi, chẳng lẽ còn bắt lão nhân gia tới thỉnh an mình? Thế thật sự khiến ta tổn thọ mất. Huống hồ Củng đại nhân cố thủ cựu đô, ta và Vương gia đều vô cùng kính nể, có thể dạy dỗ ra bậc hiền thần trung thành như Củng đại nhân, tất không thể không có công của lão phu nhân. Về công về tư, đều là ta nên đi thỉnh an lão phu nhân mới được.”



Giang thị nghe vừa thấy mủi lòng lại vừa xúc động.



Vị chủ nhân bà còn đang lo không dễ hầu hạ lại là một người thông suốt như vậy, với bà đây quả thật là một niềm vui ngoài ý muốn.



“Vương phi đã nói như vậy, nếu ta cứ ngang ngược ngăn cản thì lại thành ra xa lạ.”



“Đúng là như vậy. Về sau chắc chắn ta và Vương gia sẽ còn phải quấy rầy thêm một thời gian, nếu Củng phu nhân cứ luôn khách sáo như vậy, bọn ta cũng không được tự nhiên. Vương gia và Củng đại nhân sóng vai tác chiến, đã là đồng nghiệp lại là bạn, hai người họ thân cận với nhau như vậy, tất nhiên chúng ta cũng không nên xa lạ.”



“Vương phi nói phải.”



Giang thị cười nói: “Tiểu nữ Miểu Nhi hiện đang ở với tổ mẫu nó, nếu Vương phi không chê thì hãy cùng đi với thiếp.”



“Làm phiền phu nhân.”



Giang thị liền dẫn Tần Nghi Ninh đi qua khúc rẽ tới nhà chính ở phía sau nha môn.



Vừa đi vừa giới thiệu: “Chính là ở đây, bình thường ta và đại nhân ở chái nhà bên cạnh, mẹ chồng thì ở nhà chính. Mẹ chồng ta xuất thân từ nhà làm nông dạy học, vô cùng thông tình đạt lý, đối đãi ta cũng như đối đãi với con gái ruột thịt, tuy chỉ sinh được cho đại nhân ba đứa con gái nhưng vẫn không vì cháu trai mà ép đại nhân cưới thêm vợ lẽ. Hồi trẻ, sau khi sinh xong ta liền phát tướng rất xấu, mẫu thân sợ đại nhân coi thường ta nên đưa hai cô ngựa gầy tới, kết quả đại nhân lập tức bán đi, nói là nhà nghèo không nuôi nổi người thừa.”



Nói tới chỗ này, Giang thị bỗng nhiên tỉnh táo. Bà lảm nhảm chuyện này tuy là để thể hiện thân cận nhưng thực tế không biết Trung Thuận thân vương có thiếp khác hay không. Ngộ nhỡ Trung Thuận thân vương có một đống vợ bé, nàng lại khoe khoang chồng mình trung trinh chung thủy rồi nhà chồng tốt thế nọ thế kia trước mặt Vương phi, thế thì có khác nào đánh thẳng vào mặt Vương phi?



Giang thị thầm hận mình nói chuyện quá thẳng, cái tật xấu nói chuyện không suy nghĩ này biết bao nhiêu năm mà vẫn chưa thể sửa đổi.



Ngờ đâu Tần Nghi Ninh lại cười đáp: “Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, khó trách Vương gia và Củng đại nhân hợp ý nhau. Mẹ và bà Vương gia cũng coi ta như con gái ruột thị, Vương gia lại càng không dính gió trăng phong trần. Chỉ là bà ngoại ngài rất lợi hại, nếu Vương gia thật sự làm như thế, có lẽ bà sẽ đánh cả hắn không chừng.”



“Thật thế ư? Lại có lão nhân lợi hại như thế?”



“Đương nhiên rồi.”



Hai người nhìn nhau nở nụ cười.



Trong lòng Giang thị đã buông lỏng không ít, cảm giác về hai vợ chồng Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh lại tốt hơn mấy phần. Bởi vì Giang thị cảm thấy, người có thể tôn trọng người lớn thì hẳn nhân phẩm sẽ không quá kém. Tuy danh tiếng hung ác của Trung Thuận thân vương truyền rộng rãi bên ngoài, nhưng lời đồn đãi há có thể tin tưởng tất cả?



Hai người đi lên bậc cấp, Giang thị liền dẫn Tần Nghi Ninh vào nhà, “Mẹ, Trung Thuận thân vương phi tới tồi.”



Tần Nghi Ninh theo sát phía sau, thu hết bộ bàn ghế và những vật bày trí không cũ cũng chẳng mới trong nhà vào hết tầm mắt, lại hiểu rõ hơn mấy phần về sự thanh liêm của Củng Ưu.



Trên cái giường nhỏ đặt cạnh cửa sổ trong nhà, một bà lão tuổi chừng thất tuần, tóc đã hoa râm đang kéo giày lệt quệt xuống đất, một cô bé trông chừng mười tuổi đang hầu hạ đi giày cho bà lão.



Củng lão phu nhân dùng một cái lược bạc đơn giản cố định búi tóc, mặc bộ váy dài mỏng màu thiên thanh, ăn mặc giản dị mộc mạc, thậm chí còn không bằng những người hầu nữ của những nhà giàu sang trong kinh thành.



Nhưng trên gương mặt gầy gò của bà lại đang treo một nụ cười hiền từ, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy bà lão này nhất định là một người hiền lành lương thiện.



Không đợi bà lão hành lễ, Tần Nghi Ninh đã hành lễ trước: “Chào Củng lão phu nhân.”



“Ơ kìa, mau đứng dậy, mau đứng dậy. Sao lại thế được. Lão thân làm sao nhận nổi lễ của Vương phi.”



“Lão phu nhân khách sáo quá. Người là trưởng bối, vãn bối quấy rầy trưởng bối, theo lý là nên hành lễ mới phải.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Mau đứng dậy, vợ lão Tam, mau đỡ người dậy.”



“Ôi!” Giang thị kéo tay Tần Nghi Ninh đỡ nàng dậy, lại quay sang đỡ mẹ chồng ngồi xuống, cười nói, “Mẹ, Vương phi không phải người như vậy, người cứ việc yên tâm đi.”



Củng lão phu nhân nhìn Tần Nghi Ninh, trong lòng thầm khen quả là một cô nương xinh đẹp. Nhưng thử nghĩ theo một hướng khác, nếu không xinh đẹp thì sao có thể lên làm Vương phi?



Bởi vì tuổi Tần Nghi Ninh vừa khéo cũng bằng tuổi của cháu gái Củng lão phu nhân, Tần Nghi Ninh lại khiêm nhường lễ độ, không tỏ thái độ bề trên, có kiên nhẫn với người già, biết làm thế nào để khiến người có tuổi an lòng thoải mái nên chỉ một chốc lát, Củng lão phu nhân đã vô cùng thân thiết thế nào.



Củng lão phu nhân giới thiệu cô bé bên cạnh cho Tần Nghi Ninh: “Đây là cháu út của lão, Miểu Nhi.”



Củng Miểu rất gầy, ánh mắt khi nhìn người ta có vẻ nhút nhát rụt rè, hơi sợ người lạ. Nhưng nàng ta vẫn nở nụ cười thân thiện và hơi chút tò mò, hành lễ thưa “Vương phi”.



Tần Nghi Ninh đeo một cái vòng tay bằng ngọc dương chi vào cổ tay Củng Miểu, “Không phải thứ tốt gì, Miểu Nhi nhận lấy mà chơi.”



Khoảng thời gian tới sẽ ở phu nha, không thể thiếu được việc quấy rầy chủ nhà, về tình về lý đều nên tặng ít quà cho Củng Miểu.



Củng lão phu nhân và Giang thị đều liên tục từ chối, nhưng cuối cùng sau lời thuyết phục vẹn toàn của Tần Nghi Ninh vẫn đành cố gượng nhận.



“Vương phi.”



Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền tới giọng Ký Vân.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Chuyện gì vậy?”



“Vương gia mời Vương phi ra đằng trước có việc cần nói.”



“Ta đã biết.” Tần Nghi Ninh liền đứng dậy cáo từ, “Ta đi trước, có rảnh rỗi sẽ lại đến quấy rầy.”



Lúc này Củng lão phu nhân và Giang thị đã phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, bởi vì chính sự cỡ ấy mà Vương gia cũng có thể để một nữ lưu tham dự, nếu không phải quá yêu chiều nàng thì chính là nàng có năng lực vượt bậc có thể được Vương gia trọng dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.