Cẩm Đường Quy Yến

Chương 458: - Chương 458DÒ HỎI



Chương 458DÒ HỎI

Sau khi thành hôn, Tần Nghi Ninh càng thấu hiểu sự si mê và thống khổ của Tào Vũ Tình. Thế nhưng Tào Vũ Tình không phải là nữ tử tầm thường, không có dáng vẻ của tiểu nhi nữ, sự hào hiệp và độ lượng của nàng ta khiến Tần Nghi Ninh hâm mộ và cảm phục.



“Thực sự là làm khó ngươi.” Tần Nghi Ninh bùi ngùi thở dài, rồi cũng không biết nên nói gì.



Suy cho cùng, Tào Vũ Tình coi như là tình địch của Tôn thị. Mặc dù Tần Hòe Viễn vẫn đối xử lễ độ đối với Tào Vũ Tình, cũng không có hành động gì quá trớn, nhưng Tần Nghi Ninh nghĩ, nếu bên cạnh Bàng Kiêu cũng có một nữ tử bảo vệ, toàn tâm toàn ý nỗ lực vì hắn, thì cho dù Bàng Kiêu không động tâm, nhưng nàng với tư cách là thê tử, tâm trạng nhất định cũng sẽ không dễ chịu.



Chỉ có điều, mặc dù khó chịu, nhưng nàng cũng không chán ghét người biết chừng mực và không già mồm cãi láo.



Dường như đọc được suy nghĩ của Tần Nghi Ninh, Tào Vũ Tình cười nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, đây cũng là phận sự của ta, dù sao ta cũng đã nhận lời với phụ thân ngươi, làm hộ vệ cho ông ấy. Nếu ông ấy đã dặn bảo, muốn ta trợ giúp ngươi một tay thì đương nhiên ta phải tìm mọi cách lo liệu ổn thỏa chuyện ông ấy an bài.”



Nói là nói như vậy, nhưng con người đâu phải là cây cỏ, làm sao có thể không bị tình cảm chi phối?



Tần Nghi Ninh biết Tào Vũ Tình nói như vậy chỉ để mình dễ chịu một chút, bởi vậy nàng cũng không nói ra.



Tào Vũ Tình liền nói: “Nhân lúc không có người ngoài, chúng ta bàn công việc một chút.”



“Được.” Tần Nghi Ninh đáp: “Kho báu xảy ra chuyện, ngươi biết chứ?”



Tào Vũ Tình nói: “Ta đoán là đã xảy ra chuyện, bởi vì sáu mật thám đi chuyến này không có ai hồi âm cho ta. Ta và phụ thân ngươi thảo luận về chuyện này, phụ thân ngươi cho rằng có thể khẳng định kho báu đã bị mất, nhưng rốt cuộc người phản bội là Thanh Thiên Minh hay là mật thám mặt nạ bạc, thì khả năng là ngang nhau.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh nói: “Vậy Tào hộ vệ nghĩ xác suất mật thám mặt nạ bạc phản bội là bao nhiêu?”



Tào Vũ Tình không kìm được, bật cười: “Ngươi nói chuyện thật sự là thẳng thắn. Ta là thủ lĩnh của mật thám mặt nạ bạc, đương nhiên ta tin tưởng thuộc hạ của ta rồi. Có thể các ngươi không biết gì về những người như bọn ta, thế nhưng với tất cả trách nhiệm của mình, ta có thể nói cho ngươi biết, từ nhỏ sau khi được lựa chọn, bọn ta đều trải qua quá trình huấn luyện. Bề ngoài thì chúng ta bán mạng vì bạc, nhưng trên thực tế, khi đào tạo những người này, tiên hoàng chú trọng giáo dục lòng trung thành, bền chí chấp hành nhiệm vụ.”



“Nói thẳng thắn một chút thì, tuy bạc được dùng làm thước đo cho các nhiệm vụ giao dịch của bọn ta, nhưng nó không phải là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời bọn ta. Với những người được đào tạo thành công cụ như bọn ta, thì các ngươi đừng hy vọng rằng bọn ta sẽ có hứng thú rất lớn đối với bất kỳ thứ gì đó.”



Tần Nghi Ninh nghe xong, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng: “Ý của ngươi muốn nói, khả năng sáu người đó phản bội là không lớn?”



“Đúng vậy.” Tào Vũ Tình nói chắc như đinh đóng cột: “Ta không biết phía Thanh Thiên Minh nói như thế nào với ngươi, ta cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra với bọn họ, nhưng kết quả hiện tại là kho báu đã biến mất, người cũng mất tích. Hiện giờ không có bằng chứng, chỉ mới nghe một câu nói từ phía Thanh Thiên Minh, ngươi liền kết luận người của mật thám mặt nạ bạc phản bội, như thế khó tránh khỏi quá võ đoán.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, phải thừa nhận là Tào Vũ Tình nói đúng.



Nhưng cho dù là trong lòng Tần Nghi Ninh có tín nhiệm mật thám mặt nạ bạc hay không thì cảm nhận của nàng đối với Thanh Thiên Minh cũng không tốt. Trước kia, lúc ra sức lật đổ hôn quân, tổ chức này giống như một gánh hát lưu động, tuy đại đa số thành viên đều căm hận hôn quân nên mới tụ tập cùng một chỗ. Thế nhưng, sau khi báo thù xong, trong số người trở về làm dân thường, có rất nhiều người đã từng là “hảo hán”.



Thanh Thiên Minh thời Đại Yên là một tổ chức phản loạn, bởi vậy cho nên đa số thành viên của nó đều không có hộ tịch, thậm chí có rất nhiều tội phạm nhân phẩm không tốt cũng trà trộn vào.



Mà sau khi Đại Yên quy thuận Đại Chu, đám người không có hộ tịch này càng trở thành những người kẻ ở bên lề xã hội.



Hộ tịch của Đại Chu, đương nhiên là phải tham khảo hộ tịch trước kia của Đại Yên, đám “cường đạo” trước đây không thể nhập hộ tịch, ở thời Đại Chu cũng vẫn là phường kẻ cướp không được thừa nhận.



Cũng không phải Tần Nghi Ninh coi thường thân phận của bọn họ, mà nàng nghĩ, một tổ chức lớn như vậy nhưng thiếu sự quản lý, lại làm theo ý mình, lời nói của nàng bọn họ cũng không chịu nghe theo, còn thường xuyên nhìn nàng bằng ánh mắt cười cợt chứ không thật sự tin tưởng nàng.



Thanh Thiên Minh rời rạc như một nắm cát, so với mật thám mặt nạ bạc được huấn luyện chuyên nghiệp từ nhỏ, có kỷ luật nghiêm minh, thì rõ ràng là quá khác biệt.



Tần Nghi Ninh suy nghĩ rất nhiều, tuy nhiên trên thực tế cũng chỉ là trong một hơi thở.



Tào Vũ Tình nói: “Chỗ ngươi tình hình như thế nào, nói ta nghe một chút, chúng ta cũng có thể nghĩ ra đối sách. Ở nhà, ta cũng thường xuyên cùng phụ thân ngươi bàn luận một số chuyện ở đây, mưa dầm thấm lâu, ta cũng thấm nhuần một số quan niệm và nhận định của ông ấy. Nếu ngươi tin được ta, và nếu ta gặp phải vấn đề tương tự, ta vẫn có thể thuật lại lời nói của phụ thân ngươi cho ngươi nghe.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh hết sức vui mừng, nói: “Tốt quá, vậy làm phiền ngươi.” Tiếp đó, nàng liền tỉ mỉ kể lại chuyện nửa đường gặp phải kho báu bị cất giấu trong hang, chuyện nàng bị giam lỏng trên núi như thế nào, lúc đó nàng làm thế nào để báo tin, rồi sau đó bọn nàng tới cố đô, tới huyện Dương như thế nào, quyên góp mua gạo cứu tế, sắp xếp việc cứu trợ thiên tai như thế nào, tất cả đều thuật lại rõ ràng.



Cuối cùng, nàng kể tới chuyện sau khi Liêu thái thái tới.



“Bởi vậy ý của ngươi là, Hoàng đế đã đưa nhân mã tới bao vây cố đô rồi? Nhưng lúc ta tới, ta cũng không phát hiện ra bọn họ.”



“Đương nhiên là bọn họ có nơi doanh trại đóng quân, cũng không làm ra chuyện gì quá gây chú ý. Có lẽ dựng cơ sở tạm thời ở nơi bí mật, chia ra thành tốp nhỏ rồi.”



“Rất thú vị.” Tào Vũ Tình cười giễu cợt: “Đầu óc của những kẻ làm đế vương này không giống với đầu óc của những người bình thường chúng ta, trong lòng của những người này, lẽ nào tính mạng của dân chúng không phải là mạng? Ta thấy vị đế vương này tuyên bố là minh quân, nhưng giữa nạn dân và kho báu, rõ ràng là hắn ta đã chọn kho báu. Nếu không nhờ ngươi và cô gia vắt óc suy nghĩ, vừa bỏ tiền của vừa chịu tiếng xấu thay cho người khác, thì e rằng nơi này đã loạn lâu rồi. Mà như vậy thì vị kia làm gì còn lực lượng để đi tìm kho báu?”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh cũng cười khổ.



“Đứng dưới mái hiên thấp thì phải cúi đầu, chúng ta cũng không còn cách nào. Hiện giờ kho báu đã biến mất, ta lại rất lo lắng không biết người của hai bên có gặp phải nguy hiểm hay không, cũng không biết nên làm sao bây giờ.”



Tào Vũ Tình trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Theo ta thấy, chuyện kho báu nhất định có kẻ phản bội các ngươi. Hơn nữa, ta cho rằng đó không phải là người của mật thám mặt nạ bạc. Thuộc hạ mà bọn ta đào tạo gần như là một thứ công cụ, hẳn là bọn họ sẽ không làm chuyện như vậy. Bởi vậy mới nói, tiền tài khiến người ta động lòng tham, rất có thể là Thanh Thiên Minh tìm cớ giấu kho báu làm của riêng rồi. Hoặc cũng có thể, bọn họ cố ý giấu kho báu, để dụ người cắn câu, một lưới bắt hết.”



“Ta cũng có nghi ngờ giống như vậy.” Tần Nghi Ninh thở dài nói: “Tuy Vương gia không có ý đồ phản loạn, thế nhưng kẻ địch luôn hoài nghi và nghi kỵ, sớm muộn gì cũng có ngày ra tay. Kho báu kia đặt trong tay đối thủ rất không an toàn. Nếu như vị trên kia có lòng suy nghĩ tới dân chúng một chút thì lần này chúng ta cũng sẽ không bất đắc dĩ cướp đoạt kho báu.”



Nguyên nhân vì không đủ nhân thủ, bọn Bàng Kiêu bị trông chừng và theo dõi chặt chẽ, cùng đường Tần Nghi Ninh mới sử dụng tới mật thám mặt nạ bạc ở bên ngoài và người của Thanh Thiên Minh.



Ai ngờ bây giờ xảy ra chuyện.



Tào Vũ Tình vỗ vỗ vai Tần Nghi Ninh, nói: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng. Mấy ngày nay ta sẽ tiếp tục tra xét, trong mật thám mặt nạ bạc cũng có một số ám hiệu liên lạc bí mật, đợi sau khi ta kiểm tra kỹ càng, sẽ trở lại bàn với ngươi.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, ánh mắt sáng lên, chợt nói: “Thảo nào phụ thân phái ngươi tới.”



Nghe vậy Tào Vũ Tình cũng không nhịn được cười: “Phụ thân ngươi thần cơ diệu toán.”



Tần Nghi Ninh bật cười. Mặt nóng lên, Tào Vũ Tình cũng cười theo.



Tào Vũ Tình vốn trời sinh vô cùng mềm mại đáng yêu, lúc này mặc dù mặc nam trang, nhưng trong mỗi cử chỉ hiên ngang mạnh mẽ, đều lộ ra vẻ mỹ lệ đặc biệt.



Tần Nghi Ninh yêu thích ngắm nhìn, không khỏi khẽ thở dài một tiếng.



Cũng chẳng trách Tôn thị không thích Tào Vũ Tình. Thực tế là càng ở bên cạnh nữ tử này, sẽ càng phát hiện ra nhiều điểm sáng, trong thân xác mỹ lệ này, là một trái tim đầy ý chí tranh đoạt không thua kém nam nhi.



Tào Vũ Tình lại ngồi một lát rồi liền âm thầm rời đi.



Khi Bàng Kiêu trở về, Tần Nghi Ninh cùng hắn ngòi ở một chỗ yên tĩnh phía sau phủ nha, Tần Nghi Ninh ghé tai hắn khẽ kể lại một lượt chuyện hôm nay.



Ban đầu Bàng Kiêu kinh ngạc, tiếp đó lại hỏi rõ nội dung trên tờ giấy mà người của Thanh Thiên Minh đưa.



Tần Nghi Ninh là người thông tuệ, chỉ nhìn tờ giấy kia hai lần là thuộc làu. Do đó khi Bàng Kiêu hỏi tới, nàng liền nói lại không sót chữ nào.



Bàng Kiêu ôm vai Tần Nghi Ninh, lẩm bẩm nói: “Ta sợ chuyện này thật sự sắp vượt ra ngoài tầm kiểm soát rồi.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh hơi căng thẳng: “Ý chàng là có thể Thánh thượng đã biết chuyện này?”



Bàng Kiêu phân tích kỹ càng một lượt, cuối cùng nói: “Cũng không nhất định đều là chuyện xấu, ít ra thì người của Thanh Thiên Minh rất khả nghi, đã bị chúng ta chú ý tới rồi.”



“Chàng cũng cảm thấy người của Thanh Thiên Minh khả nghi?” Tần Nghi Ninh gặng hỏi.



Bàng Kiêu nói: “Ta nói như vậy cũng là nói bừa thôi. Tuy nhiên đúng là hành động của người của Thanh Thiên Minh khiến người khác không đoán ra được. Hơn nữa, cho tới lúc này, ta cũng không hiểu, vì sao Thánh thượng lại chắc chắn như vậy, khẳng định là kho báu ở ngay tại huyện Dương? Đường sá của huyện Dương thật sự là rất khó đi. Bọn họ vận chuyển kho báu nặng nề, chứ không phải là đi xe không. Rốt cuộc, bọn họ làm thế nào trong tình huống thần không biết quỷ không hay đem kho báu giấu kín?”



Bàng Kiêu nói như vậy, thật ra suy nghĩ của hắn cũng không khác nàng, Tần Nghi Ninh cũng nghĩ tới điều này.



“Bởi vậy có thể nói, sợ là bọn họ đã có sự sắp đặt trước rồi, cũng đã tìm được được nơi cất giấu kho báu. Bồ câu đưa thư mà lúc trước chúng ta gửi đi lại thành tín hiệu giúp bọn họ thành công tránh được người ngoài, đem giấu kho báu?”



Càng nói, Tần Nghi Ninh càng cảm thấy bất đắc dĩ.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Bàng Kiêu rất thương xót nàng, ôm nàng vào lòng, nói: “Nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, chờ kết quả điều tra của Tào hộ vệ cái đã. Về việc điều tra thông tin ẩn giấu, Tào hộ vệ hơn xa ta. Nàng ấy nhất định sẽ tìm được manh mối.”



Quả nhiên, thực tế đúng như lời của Bàng Kiêu.



Ngày hôm sau, khi Bàng Kiêu tới lều phát cháo kiểm tra, Tào Vũ Tình lại âm thầm vào cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.