Cẩm Đường Quy Yến

Chương 467: - Chương 467MANH MỐI



Chương 467MANH MỐI

Đến lúc này, đội ngũ đào bới đã không ngơi tay suốt một buổi chiều, tất cả đều mệt mỏi rã rời, vừa lạnh vừa đói.



Nhưng Bàng Kiêu vẫn không chịu dừng lại. Hắn cứ thế mím chặt môi, nghiêm túc quét dọn đất bùn và cát đá, cẩn thận mượn ánh sáng mờ tối để tìm kiếm dấu vết, ngay cả một manh mối nhỏ vụn cũng không chịu bỏ qua.



Thấy hắn bỗng nhiên tìm kiếm kĩ càng như vậy, đám Tinh Hổ vệ đều sáp lại.



“Vương gia, chúng ta không tìm người nữa sao?”



Giọng Bàng Kiêu khô khốc: “Ta đang xác định xem nơi này có trang sức gì của Nghi tỷ nhi hay không, các ngươi cũng nhìn cho kĩ, không những tìm người mà dù một manh mối nhỏ thế nào cũng không thể bỏ qua.”



“Dạ.” Bốn Tinh Hổ vệ lĩnh mệnh, nghiêm túc tìm kiếm trong vũng bùn, đúng thật không bỏ qua chỉ một chi tiết nào.



Những lính Long Tương vốn đang mệt mỏi cùng cực, giờ nghe đối thoại giữa Bàng Kiêu và Lý Khải Thiên, nhìn lại dáng vẻ coi trọng tình cảm của Bàng Kiêu, tức thì mệt mỏi và giá lạnh như bay biến, lại cùng tự động giúp đỡ.



Bên này, Lý Khải Thiên đang chằm chằm nhìn người kiểm đếm bạc trong những rương kia, phát hiện trong rương có hơn một nửa là để trống, chỉ có một lớp bạc bày phía trên thì toàn thân phút chốc xì hơi.



Trong hang này lại không có kho báu!



Y vì tìm kho báu mà hi sinh tính mạng nhiều quân lính như vậy, bây giờ lại bị hụt một vố, chẳng những bại lộ tâm tư mình mà còn có thể khiến Bàng Kiêu sinh lòng hận.



Lý Khải Thiên liếc sang Bàng Kiêu đang nghiêm túc tìm kiếm, thấy dáng vẻ hắn điên cuồng như vậy thì không khỏi cắn chặt răng, trong bụng căng thẳng.



Họ đã cùng chiến đấu giành thiên hạ, tính cách Bàng Kiêu thế nào y vô cùng rõ ràng. Lần này để mất Vương phi, có lẽ Bàng Kiêu cũng chưa có tình cảm sâu sắc bao nhiêu với Tần Nghi Ninh, nhưng tổn thương tới thể diện và chuyện còn liên quan tới danh dự nên chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.



Nếu có thể tìm được Tần Nghi Ninh thì tất nhiên tốt nhất, y vẫn có thể mượn thế thẩm vấn một phen, đến lúc đó cũng coi như có lý.



Nhưng nếu Tần Nghi Ninh thật sự đã mất mạng, thế chẳng những chết không đối chứng mà bây giờ mấy cái rương này còn đang bày ra trước mắt, y còn có thể phải gánh tội danh vì kho báu mà làm hại tính mạng vợ bề tôi.



Y luôn muốn trọng dụng phụ thân Tần Nghi Ninh là Tần Hòe Viễn, trượng phu nàng ta lại là võ tướng có sức uy hiếp, nếu hai kẻ này cùng chung mối thù đối địch với y, hậu quả nghĩ bằng đầu gối cũng đủ biết.



Nghĩ tới đây, Lý Khải Thiên lập tức hối hận không thôi. Sớm biết như vậy thì đã nên điều tra rõ ràng rồi hẵng có hành động. Bây giờ hang sụp đổ, người thì chết không đối chứng, cho dù y có lý cũng không biết phải nói đằng nào, trái lại còn khiến người ta chỉ trích.



Nhưng khi cầm bạc lên cẩn thận quan sát, Lý Khải Thiên phát hiện đây chính là bạc đúc từ thời Đại Yên, trong lòng cũng dễ chịu hơn phần nào.



Như vậy, đã có thể chứng minh đây chính là số bạc lấy ra từ kho báu.



Xem ra kho báu thực sự có thể đang ở gần đây.



Lý Khải Thiên không do dự thêm nữa, liền vung tay lệnh Long Tương quân tản đi thôi tụ tập ở chỗ này, bắt đầu thăm dò những khu xung quanh. Một lúc sau, toàn bộ khung cảnh trong hang động đã lộ ra hết dưới sự bận rộn không ngừng của mọi người.



Không có kho báu, chỉ có những thi thể ăn mặc bình dân và thi thể mặc quân phục của Long Tương quân.



Sau khi đếm số lượng, Lý Khải Thiên phát hiện tất cả Long Tương quân mình phái ra đã bị tiêu diệt toàn bộ.



Bạc không còn tung tích, còn hao tổn nhiều người như thế, Lý Khải Thiên tức khắc vừa ủ rũ lại phẫn nộ.



Bàn tay vỗ lên cái rương đã được làm giả. Chỉ có ít bạc như vậy, đặt vào tình hình cả quốc khố và nội khố đang thiếu hụt thì quả thật chẳng bằng muối bỏ biển.



Nghe nói Bàng Kiêu lấy ra năm vạn lượng cứu giúp thiên tai? Một Vương gia có thể lấy ra số bạc này, nhưng y là Hoàng đế thì lại chậm chạp không cho lương thực và ngân lượng tới, việc này bảo người ta phải nhìn y thế nào.



Dọn sạch toàn bộ hiện trường mà vẫn không tìm thấy thi thể Tần Nghi Ninh, cuối cùng trong bụng Bàng Kiêu đã hơi buông lỏng.

Vietwriter.vn

Ít nhất điều này có thể chứng minh Tần Nghi Ninh vẫn chưa chết.



Bấy giờ, Bàng Kiêu liền lệnh cho Tinh Hổ vệ và Hổ Tử: “Cho người đi bao vây khu vực quanh đây, không được bỏ qua bất cứ dấu vết nào, nhất định phải tìm được tung tích của Vương phi.”



“Dạ.” Hổ Tử và mấy Tinh Hổ vệ trầm giọng đáp, đoạn nhanh chóng đi làm việc.



Lý Khải Thiên nhìn dáng vẻ Bàng Kiêu ở trần dính bùn lầy toàn thân, cuối cùng vẫn không nhịn được, bảo: “Ngươi lên nghỉ ngơi một lát trước đi, cũng uống ly trà nóng cho ấm người. Không phải bây giờ vẫn không tìm được Tần thị đó sao? Nói không chừng nàng vẫn còn sống, có lẽ là do có chuyện nhất thời gì cầm chân thôi. Ngươi muốn tìm nàng cũng phải đảm bảo cơ thể khỏe mạnh trước mới được.”



Nói đoạn, không đợi Bàng Kiêu trả lời, trong lòng Lý Khải Thiên đã có suy đoán.



Không chừng Tần Nghi Ninh đã đi tìm kho báu thật.



Xem ra Bàng Kiêu vẫn còn muốn trông chừng nghiêm mật nơi này!



Bây giờ Bàng Kiêu thực sự không tâm trạng nào mà nghỉ ngơi, nhẹ giọng từ chối sắp xếp của Lý Khải Thiên rồi tiếp tục dẫn người tìm kiếm ở hang động gần đó, thậm chí còn men theo cả vách hang Băng Đường và Ký Vân ẩn thân khi trước để tìm, kết quả lại không hề thấy bất cứ tung tích nào của Tần Nghi Ninh.



Bàng Kiêu liền tìm kiếm ở phạm vi rộng hơn, lợi dụng lực lượng Long Tương quân mượn được phối hợp với Tinh Hổ vệ mở rộng tìm kiếm ở khu vực xung quanh, lần lượt lục soát theo cách thức trải thảm, không bỏ qua một ngọn cây cọng cỏ nào, chỉ mong tìm được một dấu vết.



Một ngày sau, Bàng Kiêu tìm được bốn người Kinh Trập, Tiểu Tuyết, Tiểu Mãn và Đại Hàn đang bị trọng thương.



Tất cả đều đã hôn mê bất tỉnh, được đặt gọn trong một hang động, vết thương trên người đã cứu xử lý đơn giản, hiển nhiên là có người đặt họ ở đây.



Tim Bàng Kiêu đập lên thình thịch, rất muốn biết tình hình lúc đó. Nhưng ngặt nỗi Băng Đường và Ký Vân vẫn chưa tỉnh lại, bốn tên mật thám này lại còn đang hôn mê.



Lúc này, cuối cùng cứu trợ giúp cho thiên tai đã tới.



Tuy rằng không nhiều, nhưng bởi vì dân chúng gặp tai họa đã chết lượng lớn, Lý Khải Thiên vẫn nuôi nổi những người còn sót lại, vậy nên Bàng Kiêu hoàn toàn bỏ mặc chuyện khu thiên tai lại cho Lý Khải Thiên, chỉ toàn tâm toàn lực dồn sức tìm kiếm tung tích của Tần Nghi Ninh.



Nhưng sau khi nghe Băng Đường và Ký Vân đã tỉnh lại trần thuật chi tiết tình hình trong hang động lúc ấy, Bàng Kiêu vẫn cảm thấy tim gan nguội ngắt, sợ hãi quét sạch toàn thân.



“Nàng bị chém một đao?”



“Dạ, Vương phi vì che chở nô tỳ nên mới giấu nô tỳ ra sau rương, nói người không thoát nổi, bảo ta nhất định phải sống sót tìm được Vương gia, nhắc nhở Vương gia đề phòng.”



Bàng Kiêu nhắm chặt hai mắt, trong lòng đau như có dao sắc mài cứa.



Ký Vân yếu ớt kể chi tiết tình hình lúc đó, cuối cùng nói: “Không biết là ai nhưng còn dũng mãnh hơn cả tử sĩ Lục Nhị gia mang tới. Lúc ấy mọi người đều đã bị thương, động đất khiến hang sụp hết cả, không gian chỉ có một màu đen, không thể thấy rõ được gì, muốn xông qua nhưng lại cứ bị những tảng đất đá lớn đổ xuống ngăn lại. Lúc ấy Băng Đường gọi nô tỳ, kéo nô tỳ tới nấp sau cái rương, sau đó thì bị vùi lấp. Bọn nô tỳ cũng không có cách nào, chỉ đành chui vào trong vách hang. Nơi đó tuy rằng không thông gió nhưng cũng có nước. Nhưng bọn nô tỳ thực sự không thể đi ra được, may mà có Vương gia tới cứu mới có thể đi ra.”



Nói tới đây, nước mắt Ký Vân đã rơi như mưa, “Là nô tỳ vô dụng, không bảo vệ được Vương phi, nô tỳ thực sự hổ thẹn với Vương gia.”



Ký Vân hổ thẹn quỳ xuống dập đầu liên tục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.