Cẩm Đường Quy Yến

Chương 469: - Chương 469SA MẠC



Chương 469SA MẠC

Từ Đại Chu tới đô thành Tác - ta, thật ra không cần phải băng qua con đường ác liệt như vậy.



Chẳng qua là dọc theo con đường này cứ luôn gặp đủ loại rắc rối, gặp phải biết bao nhiêu đội giặc cướp không biết từ đâu tới dồn ép tới nỗi không thể không tiến vào sa mạc.



Tần Nghi Ninh mặc cái váy bằng vải bông thô bẩn tới nỗi không nhìn ra màu sắc, khăn quàng cũng bằng vải thô bao lấy đầu và mặt, tay cầm một nhánh cây to cỡ bắp tay cong cong để giữ thăng bằng, gian nan bước theo đội ngũ phía trước.



Vết thương của nàng đã tốt hơn, chỉ là cơ thể thì lại yếu ớt hơn lúc trước mấy phần.



Đã mười ngày từ khi họ tiến vào sa mạc. Thật ra thì nếu không xui xẻo gặp phải bão cát, bọn sẽ không phải thê thảm như vậy, ít nhất lượng nước mang theo vẫn đủ dùng.



Chỉ là trời cao cứ thích đùa với họ.



Tần Nghi Ninh cũng không nghĩ tới người Tác - ta sẽ lại bất chấp đường xa vạn dặm để tới Đại Chu tìm kho báu, lại cũng đã tìm kiếm rất lâu.



Cùng ngày khi đất rung núi chuyển, nàng và mọi người mới ra đến cửa hang đã bị Phò mã Tác - ta, Tư Cần mang người tới cản lại.



Thoạt trông Tư Cần vô cùng anh tuấn nho nhã, rất có phong thái nho nha, hoàn toàn không giống hán tử Tác - ta. Nhưng trên thực tế lại là người lòng dạ ác độc, giết người không nương tay.



Lúc đó, toàn bộ Long Tương quân bị bẻ cổ không giữ người sống, người Lục Hành mang tới, kể cả nàng và ba người Liêu phu nhân đều bị mang đi.



Nhưng khi tiến vào sa mạc và gặp phải bão cát, tất cả đám người bên Lục Hành đã bị Tư Cần vứt lại trong sa mạc.



Không thẳng tay giết chết mà chỉ xua đuổi họ vào trong sa mạc một mảng cát vàng, mặc họ tự sinh tự diệt.



Trong đội ngũ bây giờ gồm có Phò mã Tác - ta Tư Cần và hai mươi tử sĩ Tư Cần mang tới, Liêu phu nhân và hai gã tùy tùng, còn lại chính là Lục Hành và Tần Nghi Ninh.



Lòng bàn chân Tần Nghi Ninh như đổ chì, môi khô nứt nẻ, miệng khát nói không ra lời.



Lần gần nhất được uống nước đã là sáng sớm, mà mỗi người lại chỉ được uống một ngụm nhỏ để nhuận họng. Lúc ấy Tần Nghi Ninh còn không nỡ nuốt ngụm nước ấy xuống mà chỉ ngậm trong miệng hồi lâu, cũng để trên đường không cảm thấy quá khô.



Nhưng dù là như vậy, nước của họ cũng không đủ.



“Dừng.” Tư Cần cao giọng hô.



Tần Nghi Ninh thở dốc chống nhánh cây đứng yên, muốn nhìn xem rốt cuộc Tư Cần muốn làm gì.



Tư Cần đi thẳng tới bên cạnh Liêu phu nhân và hai thành viên Thanh Thiên Minh kia, dùng tiếng Đại Chu lưu loát đạt chuẩn nói: “Bây giờ nước uống của chúng ta không đủ, các ngươi nhất định phải nói cho ta biết kho báu ở đâu, nếu không ta sẽ bỏ các ngươi lại nơi này.”



Liêu phu nhân yên lặng.



Hai thành viên Thanh Thiên Minh còn lại đã rệu rã chỉ muốn khóc.



Vốn họ là người được chia nước ít nhất, bây giờ lại còn muốn bỏ họ lại đây ư?



“Cô nói đi, mau nói cho bọn họ đi chứ!”



“Đúng đấy, đã đến lúc này rồi, cô còn giấu giếm là gì nữa! Còn không nói thì đến mạng cũng mất mất!”



“Kho báu quan trọng hay là tính mạng quan trọng! Cô đã hại chết nhiều huynh đệ vậy rồi, bây giờ còn muốn hại chết bọn tôi nữa à!”



Hai người kia miệng khô lưỡi khô, giọng nói ram ráp khó nghe, ấy thế vẫn dốc hết hơi sức khuyên nhủ Liêu phu nhân.



Mặt mũi Liêu phu nhân hốc hác, gò mã hõm sâu nhưng vẫn tự tin cười: “Nói thật cho ngươi, vị trí cất giữ đến nay chỉ có ta biết. Nếu ngươi để ta chết, vậy cả đời này cũng đừng mơ lấy được kho báu.”



Tư Cần chỉnh lại khăn quàng, mi mắt không buồn cử động: “Thế thì sao? Ý ngươi là không muốn nói?”



Liêu phu nhân đáp: “Trừ phi ngươi đồng ý với điều kiện của ta, nếu không ta sẽ không cho ngươi biết tung tích của kho báu.”



Mi mắt Tư Cần tức khắc cong cong, miệng bật cười, gương mặt anh tuấn còn lõm xuống một lúm đồng tiền khiến hắn càng có vẻ thân thiết gần gũi.



“Kho báu, thật ra vốn bọn ta cũng chẳng ham mấy. Nếu ngươi muốn nói, ta còn có thể để ngươi sống sót, còn ngươi không muốn nói, thế bọn ta không lấy được kho báu cũng chẳng sao.” Tư Cần vung tay, tức khắc có hai hán tử to lớn kéo hai thành viên Thanh Thiên Minh đã mệt lả kia xuống, chân bước đủ trăm bước rồi vùi người xuống đất cát.



Hai người kia bị cát bay đầy miệng nhưng vẫn không dám dừng lại. Họ gian nan bò dậy, vừa phun toẹt cát trong miệng đi vừa lảo đảo muốn quay trở lại.



Liêu phu nhân nhìn hai người kia trở về, nụ cười càng thêm tự tin.



“Kho báu, Hoàng đế Đại Chu, tiên hoàng Đại Yên, ai nấy đều muốn có, muốn chiếm làm của riêng. Ngươi nói ngươi không cần, ta không tin. Ngươi định chứng minh thế nào?”



Tư Cần bị Liêu phu nhân chọc cười, “Ả đàn bà này thú vị đấy, nhưng không có kho báu, quân đội của ta vẫn là quân đội của ta, đối với ta thì chẳng có khác biệt gì cả. Ngươi đã nói vậy, thế thì tùy ngươi. Ngươi cũng đi cho xa đi, bọn ta sẽ không cung cấp nước và thức ăn cho các ngươi nữa. Các ngươi tự cầu nhiều phúc đi.”



Dứt lời, Tư Cần còn cười gật đầu với Liêu phu nhân, bấy giờ mới vòng lên đầu dẫn mọi người lên đường.



Thật sự không muốn có kho báu nữa ư?



Tần Nghi Ninh nhìn mà nghi hoặc.



Kho báu này do Liêu phu nhân cất giữ, trừ người vận chuyển chắc chắn sẽ bị diệt khẩu, có lẽ Liêu phu nhân thực sự là người duy nhất biết tung tích kho báu. Giờ hắn bảo từ bỏ Liêu phu nhân, chẳng lẽ là cố ý hù dọa?



Vốn Liêu phu nhân còn tưởng có thể lợi dụng kho báu để đưa ra điều kiện, ai ngờ bây giờ người ta lại dứt khoát như thế, nói không cần là không cần ngay được.



Tần Nghi Ninh đã yên lặng quan sát nhiều ngày nay, thấy Tư Cần quả là một người kì lạ.



Bề ngoài hắn thoạt trông như một thư sinh, song thực tế lại võ công cao cường, không hề có sự yếu đuối của người học nho.



Theo như tính toán của Thiên Cơ Tử khi xưa, một trong ba hung tinh là Tham Lang rơi vào Tác - ta, kết hợp với danh tiếng và chiến công của Tư Cần tại Tác - ta, đoán chừng hắn chính là vị Đại nguyên soái đã chiến đấu với Quý Trạch Vũ nhiều năm kia.



Tiểu Nhiếp chính vương do công chúa Tác - ta A Na Nhật bồi dưỡng đã bị bệnh qua đời, A Na Nhật chịu ánh mắt chú mục của dân chúng trở thành nữ Khả Hãn, còn Tư Cần chính là Phò mã của A Na Nhật.



Dù vậy, Tư Cần vẫn trông coi mọi công việc lớn nhỏ của quân đội Tác - ta, mỗi ngày lại dỗ dành A Na Nhật vui vẻ, còn có thể nhân lúc không có ai lén làm một số chuyện của riêng mình.



Ví dụ như chuyến tìm kho báu lần này, còn nhận tiện bắt đi nhiều người như vậy.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Vậy nên hành động từ bỏ kho báu của Tư Cần mới có thể khiến Tần Nghi Ninh cảm thấy kì lạ. Người nuôi quân đội, chẳng lẽ không nên chuẩn bị sẵn nhiều quân lương hơn sao?



Tần Nghi Ninh không muốn nói chuyện, bởi vì nàng phải giữ lại thể lực.



Mà Tư Cần quả thực là nói được làm được.



Liêu phu nhân và hai người Thanh Thiên Minh kia vẫn luôn bám sau đội ngũ, suốt đường đi cứ lảo đà lảo đảo, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.



Nhưng Tư Cần vẫn thật sự không cho họ thêm một giọt nước, không cho họ thêm một miếng lương thực, đến tận khi ba người họ bị rớt lại cũng không quay về tìm.



Tần Nghi Ninh cũng rất muốn cứu người, nhưng nàng không có nước, không có cả thức ăn.



Phần nước còn lại, lúc chia nước, Tư Cần cũng khiến Tần Nghi Ninh phải nhìn với cặp mắt khác.



Hắn sẽ cho hai mươi tử sĩ đi theo mình uống trước, bọn họ uống xong Tư Cần cũng chỉ uống một ngụm vô cùng khắc chế, phần dư lại mới có thể cho những người bị bắt tới như họ. Lục Hành là người có địa vị cao nhất trong lòng Tư Cần nên được chia nhiều hơn, Tần Nghi Ninh thứ hai.



Bây giờ ba người Liêu phu nhân đã bị bỏ lại, nếu còn không ra khỏi sa mạc, người tiếp theo bị vứt bỏ sẽ là nàng.



Lòng Tần Nghi Ninh như gương sáng, nên càng cố sức tỉnh táo vừa đi vừa nghĩ cách.



Một Tần Nghi Ninh yên lặng nói ít, chưa bao giờ giở thái độ, lại vô cùng biết nhẫn nại chịu đựng khiến Tư Cần bất giác đi tới bên cạnh.



“Ngươi bị thương nặng như vậy, sau đó lại theo bọn ta vào sa mạc, làm sao mà chịu được đến bây giờ?” Tư Cần mỉm cười hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.