Cẩm Đường Quy Yến

Chương 471: - Chương 471Ý ĐỒ



Chương 471Ý ĐỒ

Tư Cần nghe vậy, vẻ mặt càng căng thẳng, nói: “Ta nào phải người như vậy? Tấm chân tình của ta đối với Khả Hãn, có thiên địa chứng tri! Một kỳ nữ như Khả Hãn, mỹ lệ và quyến rũ hơn biết bao nhiêu so với cái loại tốt mã dẻ cùi kia! Ta vô cùng kính ngưỡng và yêu thích Khả Hãn, bao nhiêu năm rồi tình cảm ấy vẫn chưa bao giờ thay đổi!”



Ánh mắt Tư Cần quá nồng nàn, khiến mặt A Na Nhật đỏ bừng, vừa vui mừng vừa e thẹn nhìn Tư Cần, thỏ thẻ: “Đương nhiên là ta tin ở nhân phẩm của Phò mã.”



Tư Cần xúc động nắm lấy hai tay A Na Nhật, từ từ cúi xuống.



A Na Nhật thấy vậy, hết sức xấu hổ nhắm mắt lại chờ đợi một nụ hôn.



Những hán tử ở bên cạnh thấy vậy, vừa uống nước ăn lương khô, vừa nín cười, trong lòng thầm khen Phò mã quá lợi hại, vừa khôi ngô tuấn tú, lại vừa tài năng, chỉ có nam tử như vậy mới có thể khiến một nữ tử mạnh mẽ như Khả Hãn trở nên ngoan ngoãn.



Có lẽ vì thấy xung quanh đông người, Tư Cần không hôn lên môi A Na Nhật, mà chỉ cọ trán mình vào trán của nàng.



Động tác vô cùng thân thiết như vậy, lại càng khiến người ta rung động hơn là hôn môi.



A Na Nhật được đối xử trân trọng như vậy, làm sao còn nhớ tới chuyện gì khác, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn ra, như thể hòa tan bởi sự dịu dàng của Tư Cần.



Một chút hoài nghi vừa rồi cũng hoàn toàn tan biến.



Chỉ có điều, liếc về phía Tần Nghi Ninh, thấy những vết bẩn trên khuôn mặt vẫn không giấu được vẻ đẹp của nàng, A Na Nhật vẫn cảm thấy lòng buồn bực.



Một con hồ ly tinh như vậy, thực sự trông rất đáng ghét.



Đoàn người chỉ nghỉ ngơi một lát rồi lại lên đường.



Lần này có đầy đủ nước và lương khô, có thể xác định được phương hướng, còn biết không bao lâu nữa là có thể rời khỏi sa mạc. Tâm trạng mọi người không giống như lúc mất tinh thần trước đó, ai nấy đều cảm thấy vui mừng hớn hở.



Chỉ có điều, với thân phận tù binh, Tần Nghi Ninh và Lục Hành cũng không được cưỡi ngựa, mà vẫn đi bộ bằng chân trần phía sau đoàn người ngựa.



Tần Nghi Ninh cố hết sức giữ cho hơi thở được điều hòa, thầm nhủ, ít ra thì hiện giờ nàng có nước và lương khô, không phải tiếp tục lo lắng những người này bứt bỏ nàng trong sa mạc. Nếu có Bàng Kiêu bên cạnh, nói không chừng nàng đã có thể ngất xỉu từ lâu rồi, thế nhưng khi bên cạnh không có người có thể dựa vào, nàng nhất định phải kiên cường.



Rốt cuộc, sau khi tiếp tục đi cả ngày, lúc chạng vạng, mọi người nhìn thấy một ốc đảo ở đầu cùng của sa mạc.



Đó không phải là ảo ảnh, mà là một ốc đảo thực sự tồn tại trước mắt! Bọn họ rốt cuộc đã rời khỏi sa mạc, bước trên địa giới của Tác - ta.



Mọi người tới gần nơi tạm nghỉ chân của bộ tộc. Vừa nghe nói là Khả Hãn cùng Phò mã đến thăm, lãnh chúa lập tức dành ra lều bạt rộng rãi và sạch sẽ nhất của mình, dâng lên thịt quay và rượu sữa ngon nhất.



Tần Nghi Ninh và Lục Hành rốt cuộc cũng được tắm rửa, hoàn toàn tẩy sạch cát bụi trên người, thay trang phục Tác - ta sạch sẽ.



Y phục do lãnh chúa cung cấp, không bộ nào là không tinh xảo, mặc trong là trường bào tay hẹp, xẻ tà hai bên, bên ngoài là chiếc áo khoác vàng nhạt tay áo dài tới khuỷu tay, phía ngoài cùng là một chiếc áo trấn thủ bằng gấm màu đỏ, dãy cúc áo bằng bạc nguyên chất lấp lánh ánh bạc.



Tóc Tần Nghi Ninh được thị nữ búi gọn lên, đội lên đầu nàng chiếc mũ hai bên cẩn mã não đỏ, có tua cờ bằng bạc rũ xuống, giữa mũ là một dãy tua cờ mã não đỏ rũ xuống trán, che trên đôi mày, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng trắng nõn như mỡ đông.



Thị nữ mỉm cười, nói với nàng bằng tiếng Tác - ta.



Tần Nghi Ninh không hiểu nàng ta nói cái gì, chỉ lễ độ nhìn nàng ta mỉm cười.



Thị nữ lại liến thoắng nói một câu gì đó, rồi cầm một đôi ủng mềm màu đỏ viền hoa tới cho nàng.



Tần Nghi Ninh liền cười, cảm ơn rồi mang ủng vào.



Thị nữ nhìn Tần Nghi Ninh, mắt sáng ngời, phấn khích đi một vòng quanh nàng, nhìn nàng hồi lâu, lại nói một câu gì đó, rồi hai tay áp má, phấn chấn đi ra ngoài.



Tần Nghi Ninh hơi nhíu mày, uể oải nằm nghiêng trên chiếc giường gỗ bên cửa sổ.



Nàng cố gắng tỉnh táo, không dám ngủ, nhưng quá mệt mỏi vì dọc đường lặn lội vất vả trên sa mạc, ngay cả người bình thường cũng không chịu nổi, huống hồ nàng bị thương mới khỏi, lại ăn không đủ no, bất tri bất giác nàng ngủ thiếp đi.



Không bao lâu sau, Tư Cần đi vào lều, thấy mỹ nhân đang dựa vào cửa sổ mà ngủ.



Chuỗi mã não và tua cờ rũ xuống trước trán nàng, một cánh tay chống vào gương mặt trắng nõn, cánh tay còn lại như ngó sen đặt trên eo, trên chiếc trường bào mặc trong và áo trấn thủ mặc ngoài. Tư thế nằm nghiêng mà ngủ khiến những đường cong nhấp nhô lồi lõm trên cơ thể nàng càng nổi rõ.



Tư Cần đứng ngẩn ngơ ở cửa ngắm nhìn nàng, hồi lâu cũng không nhớ được mục đích mình tới đây.



Mãi đến khi trong đống lửa nhỏ phát ra tiếng “lách tách”, Tư Cần mới giật mình phục hồi tinh thần.



Đại Chu thực sự là nơi rất tốt, khí hậu phì nhiêu, tài nguyên phong phú, nữ nhân đều có làn da mịn màng trắng nõn như đậu hũ.



Bởi vậy hắn mới kiên trì nhắm vào vùng đất phương Nam này.



So với Tác - ta mà đại đa số bộ tộc đều phải sống du mục thì rõ ràng một quốc gia nông nghiệp như Đại Chu thích hợp hơn cho sự phát triển lâu dài hơn. Vietwriter.vn



Tư Cần chậm rãi đi về phía Tần Nghi Ninh. Bước chân hắn rất nhẹ, như là bước chân rón rén của một con mèo, từ từ tới gần bên giường.



Tay phải hắn đeo nhẫn mã não đỏ, đầu ngón tay vừa sắp chạm vào mặt Tần Nghi Ninh, nàng chợt mở mắt ra, nhìn thẳng vào mặt hắn.



Chạm phải ánh mắt sắc bén của nàng, Tư Cần hoảng sợ, quên mất động tác kế tiếp.



Tần Nghi Ninh nhíu mày, “bốp” một tiếng, đánh vào tay hắn, rồi liền đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn hắn chằm chằm, cất giọng sắc lạnh:



“Phò mã làm cái gì vậy?”



Bị đánh trúng tay đau điếng, Tư Cần giấu tay ra sau lưng, điềm đạm mỉm cười, nói: “Phía trước đốt lửa trại, chuẩn bị quay dê nguyên con, ta tới gọi ngươi đi ăn.”



Tần Nghi Ninh nheo mắt lại, nói: “Ta không hiểu ý của Phò mã cho lắm.”



“Không hiểu? Có gì mà không hiểu?” Ánh mắt của Tư Cần nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào khép mở của nàng.



Tần Nghi Ninh nói: “Dọc đường, Phò mã đối xử với ta không khác gì những tù binh khác. Ngoại trừ thỉnh thoảng nói vài câu, hai chúng ta cũng không tiếp xúc. Ngươi là Phò mã cao cao tại thượng, thê tử của ngươi là Khả Hãn Tác - ta, mà ta hiện giờ, chẳng qua là tù nhân rơi vào tay các ngươi. Tình huống như thế này, chưa nói ta có tư cách ăn dê quay nguyên con hay không, mà cho dù ta muốn ăn, cũng không cần người như Phò mã tự hạ thấp địa vị mà đến, mà vừa rồi ngươi lại có động tác như vậy?”



Ánh mắt Tư Cần lấp lánh, dần dần ý cười hiện tại trên khuôn mặt.



“Ngươi quả thật là một nữ tử thông minh, không ngờ ngươi lại nhạy bén như vậy.”



Tần Nghi Ninh nhìn hắn bằng ánh mắt “ngươi chớ đùa giỡn với ta”.



“Khác biệt rõ ràng như vậy, có ai mà không nhận ra? Có lẽ Phò mã quá tự tin, nghĩ rằng chỉ cần ngươi mỉm cười chìa tay ra, là tất cả nữ nhân đều bị mê hoặc, đầu óc choáng váng không còn năng lực phán đoán?”



Tư Cần nghe vậy, đôi mắt chim ưng sắc bén lập tức nheo lại, ánh mắt lóe lên sát ý mạnh mẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.