Cẩm Đường Quy Yến

Chương 476: - Chương 476TUYÊN CHIẾN



Chương 476TUYÊN CHIẾN

Tần Nghi Ninh mỉm cười, dáng vẻ tươi cười xinh đẹp đến mức khiến người khác nín thở.



“Khả Hãn thực sự là nói đùa rồi. Thuyết phục người khác thì lời nói phải có nội dung, phải có lý lẽ và có chứng cứ. Tranh luận không hơn người ta, chỉ có thể nói là do bản thân mình không có lý lẽ hoặc suy nghĩ của mình còn mơ hồ. Khả Hãn cũng không cần phải hạ thấp tất cả nữ tử Tác - ta như vậy. Hơn nữa, nữ tử Đại Chu tuân theo truyền thống lễ giáo, đây là do hoàn cảnh sinh trưởng mà ra. Còn nữ tử Tác - ta từ nhỏ theo bộ tộc du mục mưu sinh, học được bản lĩnh được rất nhiều người tán thưởng. Trên đời này, không có nữ tử nào thấp kém hơn nữ tử nào, chỉ là hoàn cảnh khác biệt mà tạo nên cuộc sống khác biệt, cũng như mỗi kỹ năng học thuật đều có phương hướng nghiên cứu riêng mà thôi. Khả Hãn là một bậc nữ lưu có khí phách, cũng không nên tự coi nhẹ mình mới đúng.”



Lý lẽ của Tần Nghi Ninh rất vững vàng khiến đầu óc của A Na Nhật không kịp xoay chuyển, nàng ta chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt đáng ghét kia, chỉ ước sao có thể cầm dao rạch vài đường trên mặt nàng mới hả giận.



Trước mặt thần dân của nàng ta, mà một con tin bị nàng ta bắt về, lại dám khiêu khích nàng ta!



A Na Nhật lạnh lùng mắng: “Đừng khoe khoang chút học thức của ngươi! Đương nhiên bản Hãn là bậc cân quắc không thua kém đám mày râu rồi, không giống như ngươi, chẳng qua là một thứ tầm gửi nấp sau lưng nam nhân! Nếu ngươi thật sự có chút bản lĩnh, thì hãy thi thố để bản Hãn nhìn xem, cũng khiến lòng người tâm phục khẩu phục, đúng không nào? Chứ một chút mồm mép lanh lẹ thì có gì là lợi hại!”



Tần Nghi Ninh mỉm cười nói: “Vậy thì Khả Hãn nói xem, ta là thiên kim tiểu thư đích nữ của Thượng thư đương triều, cũng là một Vương phi, cần phải thi thố bản lĩnh gì để ngài xem?”



“Ngươi có bản lĩnh thì đừng đem cha và nam nhân của ngươi ra khoe khoang, ngươi và ta đường đường chính chính tỷ thí một hồi! Thế nào?” A Na Nhật nhất quyết gây khó dễ cho Tần Nghi Ninh, đưa mắt nhìn xung quanh, rồi giơ roi ngựa lên: “Thi cưỡi ngựa đi!”



Tần Nghi Ninh nhướng mày, ánh mắt xoay chuyển, liền nhẹ nhàng từ chối: “Khả Hãn sở trường về cưỡi ngựa, ta làm sao có thể là đối thủ của Khả Hãn? Có lẽ không cần thi đâu!”



Giọng nói của Tần Nghi Ninh nhẹ nhàng êm ái, lộ rõ sự dịu dàng tinh tế của nữ tử phương Nam. Gần đó có những mục dân nghe hiểu tiếng Đại Chu, cũng dịch lại cho người bên cạnh nghe.



Mọi người nhìn thấy dáng vẻ yêu kiểu của Tần Nghi Ninh, nghĩ rằng lời lẽ của nàng rất thành khẩn.



Từ nhỏ Khả Hãn sinh trưởng trên lưng ngựa, làm sao một thiên kim tiểu thư của Đại Chu có thể bì kịp? Bọn họ nghe nói có rất nhiều nữ tử Đại Chu còn phải bó chân, khiến hai bàn chân bị biến dạng, trở thành tàn phế, lại còn cho rằng như vậy mới là đẹp, mà nữ tử đứng còn không vững thì làm sao cưỡi ngựa?



Nghĩ tới đó, có người thẳng thắn lại tò mò nhìn xuống bàn chân của Tần Nghi Ninh, nhưng vì trường bào che khuất, họ không nhìn thấy rõ ràng.



A Na Nhật cười đắc ý, châm biếm nói: “Bởi vậy mới nói ngươi chỉ là một bình hoa di động, chỉ biết khua môi múa mép. Nếu ngươi không dám thi, thì ta chỉ coi như nữ tử Đại Chu các ngươi đều là một đám chỉ có cái vỏ ngoài. Nếu là nữ tử bình thường, không biết cưỡi ngựa thì cũng đành, không ngờ ngay cả nữ nhi của Trí Phan An Tần gia cũng không có can đảm đón nhận thách đấu!”



Nói tới đây, A Na Nhật lắc đầu, như thể hết sức tiếc hận: “Ta cũng thật sự đau lòng thay cho Trí Phan An, anh danh một đời đều bị ngươi phá hỏng.”



Đến lúc này, cuối cùng mọi người cũng đã nhìn ra.



Đây là Khả Hãn căm ghét nữ tử Đại Chu này từ tận đáy lòng, mà nguyên nhân có thể là nữ tử xinh đẹp này có vấn đề gì đó với Phò mã của Khả Hãn.



Có một số phụ nữ đã thành hôn ghét nhất là chồng mình có chuyện mập mờ ám muội với nữ tử trẻ xinh đẹp, do đó lúc này bọn họ đặc biệt thấu hiểu việc A Na Nhật “cắn chặt” Tần Nghi Ninh không chịu buông tha, cả đám đều nhao nhao lên tiếng ủng hộ, nói nếu như Tần Nghi Ninh không dám nhận thách đấu là đã làm mất mặt toàn bộ nữ tử Đại Chu.



Tần Nghi Ninh vốn không muốn thi đấu. Ở trên địa bàn của người khác, cho dù là thắng hay thua, rốt cuộc đối phương cũng tìm được lý do chửi bới. Hơn nữa, nàng cảm nhận được, sau khi một lần nữa bị thương mất nhiều máu, lại trải qua một khoảng thời gian bị dày vò trong sa mạc, sức lực của nàng đã kém xa lúc trước.



Nhưng xưa nay nàng cũng không phải là người dễ dàng chịu lùi bước.



Sự rêu rao của A Na Nhật đã thúc đẩy được nhiệt huyết của Tần Nghi Ninh. Thà rằng thi đấu mà thất bại, chứ nàng không thể né tránh! Bằng không nàng cũng không còn mặt mũi nào nói mình là con gái của Trí Phan An, thê tử của Trung Thuận thân vương!



“Được!” Tần Nghi Ninh tiến lên phía trước vài bước, từ một lỗ hổng bên hàng rào gỗ đi vòng tới trước mặt A Na Nhật, nói: “Nhưng ta không có ngựa.”



A Na Nhật đưa tay lên, từ giữa sân, từ trong đám hán tử đã ngừng đua ngựa từ lâu, liền có một người dắt tới một con ngựa màu đỏ.



Con ngựa này vóc dáng cao lớn, bờm khá dài, vừa nhìn dáng vẻ của nó, nàng đã biết nó là một con ngựa hoang.



Trong đám người, có người vừa nhận ra con ngựa này, đã bắt đầu đổ mồ hôi thay cho Tần Nghi Ninh.



Con hồng mã này vốn là ngựa hoang, bởi vì nó bị thương nên được bọn họ cứu và nuôi dưỡng. Thương thế của nó vừa bình phục, bọn họ đã muốn thuần phục con ngựa này. Thế nhưng hán tử cưỡi ngựa giỏi nhất trong bộ tộc cũng phải mất tới ba tháng mới miễn cưỡng khiến nó chịu khuất phục. Hơn nữa, con ngựa này rất cứng đầu, từ sau khi nhận biết hán tử kia thì nó chỉ chịu để cho một mình hắn cưỡi, người khác muốn chạm vào nó cũng không được.



Vừa rồi, trước khi vào sân đua ngựa, A Na Nhật đã xem qua con ngựa này, đương nhiên biết sự cương cường của nó.



Nàng ta trào phúng mỉm cười: “Đây là con ngựa dành cho ngươi.”



Hán tử dắt ngựa tới, giao lại dây cương và roi ngựa cho Tần Nghi Ninh.



Trước ánh mắt chăm chú và hơi thở ngưng tụ vì hiểu rõ tình thế những người vây xem, Tần Nghi Ninh chậm rãi đi về phía con ngựa màu đỏ kia.



“Vương phi, nàng phải cẩn thận!”



Không biết từ lúc nào, Lục Hành và Tư Cần đã đi tới bên cạnh.



Thấy Tần Nghi Ninh tới gần con hồng mã, Lục Hành căng thẳng nói: “Không được thì chịu thua đi, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, đừng vì khí khái nhất thời mà làm mình bị thương.”



Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lục Hành tràn ngập vẻ lo lắng, hắn đã ở bên cạnh xem một hồi lâu, nhưng bọn họ là tù binh, sự sống chết tùy thuộc ở một câu nói của người khác, mà người của hắn đều đã thương vong hết rồi, trường hợp này cũng không có cách nào. Tần Nghi Ninh là người hắn tơ tưởng, hai người bọn họ lại đều là người Đại Chu, lúc này hắn không khỏi mở miệng nhắc nhở. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh quay đầu lại nhìn Lục Hành gật đầu mỉm cười, nhưng trong lòng không đồng ý.



Chịu thua?



Từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, nàng còn chưa biết thua là gì!



Lúc còn bé ở trong núi, thường xuyên gặp phải dã thú, nhất là sói, chỉ cần tỏ ra sợ hãi, thì nàng có thể sẽ bị ăn tươi nuốt sống ngay lập tức.



Đối mặt với dã thú can trường, cách đối phó tốt nhất là còn can trường hơn chúng!



Tần Nghi Ninh một tay cầm roi, một tay nắm dây cương.



Con hồng mã không hài lòng, khịt mũi phì phì, giậm mạnh hai vó, cái cổ mạnh mẽ bất mãn vùng vẫy, chống cự tay kéo cương của Tần Nghi Ninh.



Nhưng lúc này ý chí tranh đấu của Tần Nghi Ninh đã hoàn toàn được khơi dậy, nàng đã sớm gạt bỏ sự khó ở trong người, đôi mắt sáng ngời như vừa đốt lên hai đám lửa, tay nắm dây cương ra sức kéo mạnh, rồi gọn gàng nắm lấy yên ngựa, xoay người lên ngựa.



Con ngựa hí dài một tiếng, lúc này liền tung hai chân sau đá hậu, cố hất Tần Nghi Ninh rơi xuống.



Mọi người vây xem đều thét lên kinh hãi, có một số phụ nữ nhát gan và trẻ con đã sợ hãi nhắm chặt mắt lại.



Mũ của Tần Nghi Ninh đã bị rơi ra, chiếc mũ tô điểm bởi những tua cờ mã não đỏ rơi xuống mặt đất phía xa xa, một mái tóc đen nhánh bay phất phơ trong gió.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.