Cẩm Đường Quy Yến

Chương 504: - Chương 504NIỀM TIN



Chương 504NIỀM TIN

Khi hạ lệnh này, trong lòng Tư Cần đã đoán được, e người tộc Di Nặc đã có chuẩn bị từ sớm, dù có đi cũng chỉ có thể toi công. Lại không ngờ được rằng, khi đi tới nơi tộc Di Nặc đóng quân, ấy vậy đã là vườn không nhà trống. Ngay cả một bóng người cũng không thấy đâu.



Người bẩm tin cho Tư Cần e dè quan sát sắc mặt Khả Hãn, rất sợ Tư Cần nổi cơn nóng giận sẽ giết luôn mình. A Na Nhật Hãn chính là người nóng tính như thế, trong cơn nóng giận chém người cũng là chuyện thường xuyên xảy ra, Khả Hãn mới tuy nhân nghĩa nhưng sau khi leo lên vị trí cao rồi, ai có thể đảm bảo hắn không đổi tính?



Nhưng chỉ lát sau, Tư Cần đã xóa bỏ lo lắng của hắn. Tư Cần thực sự như lời người ngoài đồn đại, tuy nóng giận vì sự phản bội của tộc Di Nặc nhưng cũng không trút giận lên thuộc hạ, còn ôn hòa nói một câu: “Mọi người khổ cực rồi.”



Điều này thật sự khiến những người lâu nay đã sống dưới sự thống trị hung ác của A Na Nhật cảm thấy ấm lòng. Một Khả Hãn cao cao tại thượng mà lại có thể bình dị nói chuyện với mọi người như thế, quả là chuyện đáng để cảm động.



Bởi vì sự cảm động này, người lùng bắt càng cẩn thận hơn, đào sâu căn nhà của tộc Di Nặc trong thành tới tận ba thước, cuối cùng phát hiện được một hầm trú ẩn dưới cái vại vỡ.



Mọi người thật sự đấm tay tức giận. Hôm ấy họ đã đập vỡ cái vại kia rồi, ấy thế lại không nghĩ đến chuyện cẩn thận kiểm tra phía dưới. Nếu hôm đó cẩn thận hơn chút nữa, hẳn đã có thể bắt được hai hung thủ kia.



Toàn bộ người của tộc Di Nặc đã không thấy đâu.



Sau khi xác nhận tin tức này, Tư Cần liền hạ lệnh cho đội ngũ lục soát trong thành rút lui, nói: “Không cần tìm trong thành thêm nữa, nhất định bọn chúng đã bỏ trốn cùng tộc Di Nặc rồi. Một đội ngũ lớn như vậy không thể tự dưng biến mất không dấu vết được, trong số bọn chúng không có nhiều người trẻ khỏe, chỉ còn một đám phụ nữ người già và trẻ em yếu ớt, muốn làm gì cũng không dễ dàng. Hơn nữa, bây giờ trời lại lạnh như vậy, bọn chúng có hơn bốn ngàn người cùng di chuyển, nhất định sẽ để lại dấu vết. Hãy chú ý điều tra những dấu vết này, không được bỏ qua bất cứ điều gì.”



Do Khả Hãn không truy cứu trách nhiệm, đám hán tử nhiệt huyết này lại càng thêm cảm động và áy náy, cảm thấy là do mình làm sai nên mới khiến hung thủ sát hại A Na Nhật Hãn bỏ trốn thành công. Khả Hãn đã không trách tội, nếu bọn họ không nghiêm túc hơn thì cũng tự thấy có lỗi với lương tâm mình.



Ngay trong lúc người của Tư Cần khua chiêng gióng trống truy tìm tung tích người tộc Di Nặc, Tần Nghi Ninh, Lục Hành và huynh đệ Cáp Nhĩ Ba La đã dẫn theo người dân Di Nặc đi vào vùng hoang mạc bị tuyết rơi phủ trùm.



Tần Nghi Ninh lo lắng nói với Lục Hành: “Đội ngũ khổng lồ như vậy, không để lại dấu vết là việc không thể nào, chỉ mong việc truy đuổi của bọn chúng có thể chậm lại hơn.”



Lục Hành bước thấp bước cao trên tuyết, dưới chân tự động phát ra tiếng kêu lạo xạo, mệt mỏi vừa thở vừa nói: “Tư Cần vừa mới lên ngôi, nhất định sẽ chỉnh đốn một phen, chúng ta cũng chỉ nhân kẽ hở của hắn để lách. Một khi hắn nổi giận, phát động quân đội cho người tới bắt, e chúng ta sẽ không có một người sống lại. Tối nay hạ trại, ta sẽ bàn lại với bọn họ chuyện này. Muốn rời đi cũng không có gì, nhưng theo chân những kẻ đào phạm như chúng ta thì thực sự quá mức mạo hiểm.”



“Nói cho cùng, cũng là chúng ta liên lụy đến họ.” Tần Nghi Ninh có hơi áy náy.



Lục Hành nói: “Bọn họ cũng chỉ bị A Na Nhật chèn ép nên không chịu nổi thôi. Cho dù không có chúng ta, họ cũng cần phải rời đi.”



“Lời thì tuy nói thế, nhưng đi cùng với hai người như chúng ta, nguy hiểm của họ cũng sẽ theo đó tăng lên. Bây giờ có lẽ Tư Cần đã phái binh đuổi bắt, nhưng nếu chỉ có mình họ đi, hẳn truy binh sẽ không tốn công tốn sức đuổi theo từng kẻ yếu đuối một.”



“Đúng là như thế.” Nghe đến đây, Lục Hành cũng cảm thấy Tần Nghi Ninh phân tích rất có lý, lập tức đi trao đổi với Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La.



Sau khi nói hết lời phân tích vừa rồi của Tần Nghi Ninh, hắn mới nói thêm: “Chủ yếu là ta lo lắng mọi người đi theo bọn ta sẽ bị liên lụy. Nếu sau khi vào sa mạc mỗi người một ngả, chỉ cần mọi người nói với truy binh là đã bỏ bọn ta lại, vậy thì Tư Cần mới đăng cơ, tin chắc sẽ vì danh tiếng hiền quân của mình mà không lấy mạng mọi người.”



“Nhưng nếu mọi người đi chung với bọn ta, cùng nhau vượt qua sa mạc, vậy ít ra cũng phải hao tổn mất một nửa. Dù sao mọi người cũng toàn người yếu ớt, có bao nhiêu người có thể kiên trì được đến lúc ra khỏi sa mạc? Còn nữa, nhiều người đi chung với nhau như vậy, ăn uống sinh hoạt thường ngày, mục tiêu cũng sẽ tăng lên, nếu bị đuổi kịp thì có lẽ toàn tộc Di Nặc sẽ phải chết hết.”



Thật ra thì trong lúc Tần Nghi Ninh và Lục Hành bàn chuyện này, Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La cũng đang nhỏ giọng bàn nhau.



Ban đầu họ ôm mục đích rời khỏi đô thành nên mới dồn hết sức lực mang tất cả tộc nhân đi, không muốn ở lại để bị Tác - ta chèn ép nữa. Bọn họ đi rồi thì còn có thể nghỉ ngơi lấy sức bên ngoài, nhưng nếu ở lại đô thành thì rất có thể sẽ dần dần bị đồng hóa biến mất.



Nhưng trong hơn bốn ngàn tộc nhân, phần lớn đều là những người già yếu và trẻ con, chỉ có một số ít hán tử, trong đó một số còn đang bị thương tật tàn phế.



Một đội ngũ như vậy, trong thời điểm tộc Di Nặc thiếu thốn về tài nguyên cũng như vật cưỡi, tốc độ di chuyển có nhanh có chậm, tố chất thân thể của từng cá nhân lại khác nhau, người đi nhanh phải đợi người đi chậm. Hơn nữa, dù vậy thì những người già yếu cũng dần có xu hướng tụt lại phía sau.



Nếu dẫn tất cả mọi người theo, e chẳng bao lâu người của Tư Cần sẽ đuổi kịp.



Nhưng nếu không dẫn họ theo mà bỏ lại bên ngoài sa mạc, chắc chắn họ sẽ phải đối mặt với sự tra hỏi của Tư Cần, càng lo Tư Cần sẽ dụng hình với họ.



Lúc này sắc trời đã tới, hoang mạc ban đêm nổi gió nổi giông, trận tuyết nhẹ vừa rồi dần trở nên dày đặc, gió lạnh quần quật táp vào da mặt như dao cứa.



Tất cả mọi người đều run lên vì lạnh. Đám Tần Nghi Ninh và Lục Hành vẫn khá tốt, vì tuy họ không mặc lăng la tơ lụa gì nhưng ít nhất cũng có tấm áo bông, trong cái thời tiết nước đông thành đá này thì vẫn có thể cắn răng cố chịu được.



Nhưng những người phụ nữ và trẻ nhỏ đã làm nô lệ cho A Na Nhật hơn một năm đằng sau thì cũng chỉ có cái áo mỏng đã sờn cũ. Thậm chí có người còn đi giày cỏ, ngón chân đỏ hỏn đông cứng vì lạnh.



Điều kiện như vậy, làm sao có thể trải qua sa mạc với nhiệt độ chênh lệch khắc nghiệt giữa ngày và đêm?



“Ngươi nói đúng.” Cáp Nhĩ Ba La cắn răng nhìn hoàn cảnh xung quanh, xoa xoa hai bàn tay đỏ lên vì lạnh, “Không thể tiếp tục như thế được, nếu cứ đi tiếp, ta sợ không ai có thể chịu nổi sự khắc nghiệt của sa mạc. Vốn chúng ta đang trên đường chạy trốn, cứ kéo dài như vậy, e toàn bộ người tộc ta sẽ phải chết hết.”



Tra Can Ba La gật đầu, lạnh tới nỗi lưỡi như đông cả lại, “Hoặc là bây giờ đóng trại nghỉ lại, để mọi người hơ lửa sưởi ấm cho nóng người, chúng ta cũng tạm thời dừng chân để nghĩ đối sách.”

Vietwriter.vn

Thật ra thì trong giờ phút này, việc họ cần làm không phải dừng lại mà là tiếp tục tiến về phía trước.



Nhưng trong tình hình hôm nay, nếu còn đi tiếp, e truy binh chưa kịp tới thì đám già yếu bọn họ đã phải hao tổn mất nửa.



Nếu các tộc nhân phải chết như vậy, họ sẽ cảm thấy tim đau nhói xót xa.



Quan trọng hơn nữa là, nếu chuyện như vậy xảy ra, nó sẽ là một cú đả kích nặng nề đối với mỗi người, về sau khi cần chống lại Tư Cần, nào còn ai có can đảm phản kháng nữa?



Thật là một vấn đề lưỡng nan.



Để bảo toàn tính mạng của đại đa số, tất cả mọi người không thể không dừng bước đóng trại, dùng những vật liệu đơn giản họ mang theo để dựng lều vải.



Bốn ngàn người nhanh chóng trở nên hào hứng. Tuy trong tình cảnh mạo hiểm giá lạnh và tuyết rơi, bụng lại đói rỗng, nhưng có thể được nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều trở nên tích cực.



Tần Nghi Ninh, Lục Hành, Tra Can Ba La, Cáp Nhĩ Ba La cùng một số vị cao tuổi có địa vị và các tướng soái từng đánh trận nhưng bị tàn phế cùng tụ tập trong lều của Cáp Nhĩ Ba La.



Giữa lều đốt đống lửa, mọi người vây trong đó, cùng nhau im lặng.



Tần Nghi Ninh không hiểu tiếng Tác - ta, muốn bàn chuyện gì chỉ có thể dựa vào Lục Hành.



Lục Hành che miệng ho một hồi, đợi khi ho tới đỏ mặt rồi mới nói: “Theo như ý ta, lần này không thể khiến các tộc nhân bỏ mạng ở đây không ý nghĩa vậy được. Lần di cư lớn như vậy, trong trường hợp chuẩn bị đầy đủ vẫn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, huống hồ là hiện sau lưng còn có truy binh.”



“Ta cũng nghĩ thế.” Vị đại thúc gãy tay tên A Nhĩ Hãn nói, “Bảo toàn bộ tộc nhân băng qua sa mạc, đây cơ hồ là việc bất khả thi. Theo ý kiến của ta là sẽ để lại một số hán tử bảo vệ những người già yếu và phụ nữ trẻ nhỏ không thể tiếp tục di chuyển, để họ tìm một nơi nào không người gần đây tiếp tục sống sót và chờ tin tốt của chúng ta.”



Cáp Nhĩ Ba La gật đầu nói: “Ta đồng ý với lời A Nhĩ Hãn đại thúc nói. Còn phần lớn những người khác sẽ cùng băng qua sa mạc tìm một nơi ổn định có thể ở lại, đợi khi ổn định đâu vào đấy rồi sẽ quay lại đón những tộc nhân khác.”



“Nhưng nếu như vậy, có phải những tộc nhân kia sẽ cảm thấy mình bị vứt bỏ không?” Tra Can Ba La phiền não nói, “Vất vả lắm mọi người mới giữ được mạng mình, nếu lại bị tộc nhân vứt bỏ, hẳn người ở lại sẽ rất đau lòng?”



“Nhưng nếu dẫn cả theo, e họ đều phải chết không thể nghi ngờ. Còn ở lại, tân Khả Hãn nể tình họ đều là những người yếu đuối neo đơn, có lẽ sẽ chừa cho một con đường sống.”



Lục Hành nhìn Tần Nghi Ninh đang im lặng đứng bên cạnh, phiên dịch hết những lời họ vừa nói cho nàng.



Tần Nghi Ninh suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra thì cũng không phải muốn vứt bỏ mọi người. Chúng ta lên kế hoạch băng qua sa mạc là vì mưu cầu cho mọi người một đường ra tốt hơn nên mới chấp nhận mạo hiểm như thế. Tộc Di Nặc xưa kia hùng mạnh như vậy, được sống cuộc sống tự cấp tự túc, nhưng bây giờ thì sao? Trải qua những ngày tháng không bằng heo chó, ngay cả một con ngựa A Na Nhật nuôi cũng còn quý giá hơn.”



“Nếu mọi người đều ở lại, có lẽ có thể sống tạm đời này, nhưng điều mọi người muốn chẳng lẽ chỉ là kéo dài hơi tàn qua ngày thôi sao? Thật sự không nghĩ đến chuyện liệu tộc Di Nặc có thể chấn hưng nổi dậy lần nữa?”



Lời Tần Nghi Ninh nói, những người trong lều đều nghe không hiểu, chỉ có đại thúc A Nhĩ Hãn tay cụt là nghe sơ sơ.



Hắn dùng tiếng Đại Chu không mấy lưu loát nói: “Cô nương nói đúng. Chúng ta không thể làm nô lệ của Khả Hãn mãi được. Di Nặc là một bộ tộc lớn. Nếu toàn bộ phải lụi tàn rồi biến mất như vậy, chúng ta có chết cũng không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên.”



Tần Nghi Ninh cười gật đầu: “Đại thúc nói đúng, người sống trên đời, kéo dài hơi tàn không thể gọi là sống. Nếu bây giờ chúng ta chịu khuất phục, vậy những thế hệ sau trong tương lai sẽ phải sống trong sự chèn ép của Khả Hãn, muôn đời đều là nô lệ, mỗi người cùng tộc đều là nô lệ. Nếu như vậy, đời sau chúng ta thật sự đáng thương.”



“Bây giờ chúng ta chống lại, chính là vì bộ tộc, để con cháu đời sau có thể đứng trong tôn nghiêm.”



“Nam nhân, nữ nhân, người già, trẻ nhỏ, một bộ tộc hoàn chỉnh, những người này không thể thiếu một ai, mỗi một người đều là hy vọng của bộ tộc. Tuy ta đề nghị để một bộ phận người không thể tiếp tục di chuyển lại bên ngoài sa mạc, trong này sẽ có phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em, nhưng chính những người này mới là tương lai của tộc Di Nặc sau khi an ổn, là sức mạnh lớn nhất để gây dựng lại bộ tộc sau này.”



“Ta tin rằng, nói những lời này cho tộc nhân, tất cả họ sẽ hiểu. Mà những người băng qua sa mạc tìm đường ra như chúng ta, cũng chỉ là những chiến sĩ chiến đấu vì phần lớn các tộc nhân còn lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.