Cẩm Đường Quy Yến

Chương 506: - Chương 506KẺ TUNG NGƯỜI HỨNG



Chương 506KẺ TUNG NGƯỜI HỨNG

"Ngươi!” Lý Khải Thiên nghe lời Bàng Kiêu mà tức khắc nghẹn lời, tuy đạo lý trong những lời này rất hiển nhiên, trong lòng y cũng đều hiểu, song bị Bàng Kiêu nói thẳng ra như vậy thì lại có vẻ như vừa rồi y chỉ đang cố tình gây hấn.



Lý Khải Thiên cảm thấy uy nghiêm đế vương của mình bị xâm phạm. Hắn bực tức sải bước tiến lên, một tay túm cổ áo Bàng Kiêu, cúi người sát vào tai Bàng Kiêu nghiêm giọng chất vấn:



“Bàng Kiêu! Ngươi muốn tạo phản thật rồi!”



Bàng Kiêu bình tĩnh nhìn thẳng Lý Khải Thiên, trầm giọng nói: “Nếu thật có lòng tạo phản, vậy sao lại rơi đến bước vợ mình bị người ta bắt đi mà còn phải gánh tội thay người?”



“Lời này của ngươi là có ý gì?”



Lý Khải Thiên nổi giận trợn trừng mắt, rõ ràng Bàng Kiêu đang nói với y là nếu mình có lòng tạo phản, vậy ngôi vị Hoàng đế hiện giờ đã không đến lượt Lý Khải Thiên được ngồi!



Lời này thật sự là đại nghịch bất đạo, nhưng đáng sợ hơn chính là, đây là một câu nói thật. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, mà khi Bàng Kiêu nói những lời này, toàn bộ nội thị trong phòng và cả hai vị lão thần còn đều nghe hết rõ ràng.



Bàng Kiêu đang công khai làm y mất mặt!



Lý Khải Thiên giận tới đỏ mặt tía tai, bàn tay tóm chặt cổ áo Bàng Kiêu không ngừng run rẩy, hồi lâu sau cũng không nói được câu nào.



Bàng Kiêu thì lại đổi giọng buồn buồn, tiếp: “Đại ca, hai ta là huynh đệ kết nghĩa, trong lòng ta nghĩ gì chẳng lẽ đại ca không biết? Ta có thể không so đo thù giết cha để chấp nhận Tần thị, đó là vì ta thích nàng. Nếu không phải thật lòng thích nàng, làm sao ta có thể lấy con gái kẻ thù, nhận kẻ thù làm nhạc phụ?”



“Những việc ấy đều đã trôi qua, ta đã không muốn tính toán nữa. Ta đi theo đại ca nhiều năm như vậy, bây giờ khó khăn lắm mới yên ổn, ta cũng muốn được an nhàn ít ngày, ai ngờ được vừa mới thành hôn mà Tần thị đã bị bắt đi, bây giờ đang yên đang lành tên con hoang Tư Cần đó lại còn nói Tần thị là hung thủ ám sát A Na Nhật!”



“Khẳng định như vậy, chẳng lẽ hắn nói gì thì chính là cái đó? Ta không tin! Ta không phục!”



Dáng vẻ Bàng Kiêu hệt như đứa trẻ con bị bắt nạt dồn ép vào đường cùng, vô lực ngồi bệt xuống đất, hốc mắt đỏ ửng, tưởng chừng sắp sửa bật khóc.



Hắn như vậy thực sự khiến Lý Khải Thiên cũng phải mụ mị.



Một người ngày thường lạnh lùng quyết đoán, tay giết trăm ngàn kẻ địch trên sa trường, được ai nấy xưng là “Sát Thần” mà bây giờ lại tựa như một đứa trẻ bất lực. Tương phản mãnh liệt như vậy khiến Lý Khải Thiên thực sự không biết nên làm thế nào cho phải, hình như là nếu cứ trách tội Bàng Kiêu như thế thì sẽ có vẻ như người làm quân vương là mình quá không nể mặt ai.



Mà sự mềm yếu của Bàng Kiêu lúc này lại cũng đã khiến đám người Lệ Quan Văn đang quỳ dưới đất sợ ngây người, không kìm được cảm thán quả là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, kẻ phi thường như Trung Thuận thân vương mà cũng có thời điểm anh hùng thoái chí như bây giờ.



Tần Hòe Viễn âm thầm liếc chàng rể oan ức tội nghiệp, lại liếc mắt nhìn Lý Khải Thiên, trong bụng không nén được cơn buồn cười, trên mặt thì vẫn không để lộ mảy may.



Cách xử sự của Bàng Kiêu xưa nay chính là như thế, có lúc khóc lóc om sòm lưu manh lăn lộn, trước mặt Lý Khải Thiên mà vẫn dám nói lời thô tục, hết kháng chỉ lại ngoan cố, lần nào cũng khiến Lý Khải Thiên giận mà không thể giết người, còn có thể để lộ ra mặt yếu đuối nhất khiến người ta cảm thấy đồng tình. Vì danh tiếng của mình, cho dù thế nào Lý Khải Thiên cũng không thể xuống tay quá nặng.



Bây giờ cư xử phải chuẩn xác mới có thể tranh thủ được lợi ích lớn nhất cho mình.



Tần Hòe Viễn đúng lúc dập đầu, thành khẩn nói: “Thánh thượng bớt giận, Trung Thuận thân vương cũng chỉ vì mấy hôm nay đã quá mức lo âu, tâm hỏa thịnh vượng nên nhất thời có hơi cao giọng. Xin Thánh thượng nể hắn có một tấm tình si mà không so đo tính khí trẻ con của hắn.”



Lý Khải Thiên cắn răng nghiến lợi.



Tính khí trẻ con? Hai mươi mấy tuổi đầu rồi, ở trong dân gian thì đã là tuổi làm cha của mấy đứa bé, thế mà còn dám không biết xấu hổ nói là tính trẻ con!



Nhưng nếu bây giờ so đo với Bàng Kiêu, vậy chẳng phải chính y cũng thành kẻ tính khí trẻ con? Trong lòng các đại thần nhất định cũng sẽ cảm thấy y không phải người chín chắn.



Huống hồ sau khi trút cơn giận, Lý Khải Thiên cũng đã bình tĩnh lại.



Y không thể truy cứu trách nhiệm của Bàng Kiêu vào lúc này. Bởi vì dù sao y cũng là một minh quân, không phải hôn quân, danh tiếng bên ngoài vẫn không thể không để ý. Huống hồ nhìn từ biểu hiện của Tác - ta hôm nay, ý xâm lược phương Nam đã hết sức rõ ràng, còn không biết lúc nào sẽ cần dùng đến Bàng Kiêu ra trận giết địch.



Hai vị đại tướng Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ hiện đã là hai cây Định Hải Thần Châm của Đại Chu, có bọn họ, y mới có thể tiết kiệm được ít sức lực. Nếu không phải triều đình hiện đang chia làm mấy phe, quốc khố lại trống rỗng, kho báu cũng không tìm được, nếu trong tay còn không có một võ tướng có thể đối địch với Tư Cần thì y còn ngồi trên ngôi vị hoàng đế này thế nào được?



Vả lại, cho dù y không thích Bàng Kiêu, muốn Bàng Kiêu chết thì cũng không thể công khai dụng tâm của mình ra cho bao người thấy để rồi gánh cái danh mưu hại công thần. Nếu muốn lấy mạng Bàng Kiêu, y có ngàn vạn biện pháp, ra tay vào lúc không ai biết không ai hay mới thực sự là sáng suốt.



Nghĩ tới đây, Lý Khải Thiên vươn tay đỡ Bàng Kiêu đứng dậy rồi quay sang nói với Tần Hòe Viễn và Lục các lão: “Tất cả đứng lên đi. Trẫm cũng chỉ nhất thời quá mức nóng nảy. Lệ Quan Văn, mang ghế.”



“Dạ.”



Đám cung nhân lại được phen bận rộn, vừa vội vàng vừa có trật tự đi lên sắp ghế ngồi, lại đỡ Lục các lão đang run rẩy ngồi xuống.



Bàng Kiêu cũng ngồi phía dưới, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.



Lý Khải Thiên nói: “Giờ chúng ta không bàn xem rốt cuộc có chuyện ám sát hay không nữa. Tư Cần nói chắc nịch như vậy, lời đồn bên ngoài hiện đã vô cùng bất lợi với Đại Chu chúng ta. Trẫm cho là, Tư Cần còn có dụng ý khác.”



“Thánh thượng thánh minh.” Tần Hòe Viễn đứng dậy hành lễ, nói: “Theo như lão thần thấy, lời Trung Thuận thân vương phân tích vừa rồi cũng có đạo lý. Có lẽ Tư Cần chính là người gây ra mọi chuyện rồi mượn việc này để khơi mào tranh chấp. Dã tâm của hắn, không chỉ có ở Tác - ta.”



Lý Khải Thiên gật đầu.



Cẩn thận ngẫm lại quá trình Tư Cần đi đến địa vị hôm nay, có thể leo đến địa vị này hình như chỉ toàn dựa vào mưu đồ của chính hắn, lợi dụng A Na Nhật để làm ván cầu bước thẳng lên ngôi cao, cuối cùng rút phắt ván cầu này đi, để bản thân ngồi lên ngôi cao nhất.



Có lẽ Lục Hành và Tần Nghi Ninh cũng chỉ trùng hợp gặp thời cơ này nên mới phải gánh oan thay.



Cho dù hai người bọn họ không bị bắt đi, rất có thể Tư Cần cũng sẽ nghĩ cách gài tư vật hay làm gì đó để đổ oan cho Đại Chu, từ đó phát động chiến tranh xâm lược. Hắn lợi dụng người khác gánh tội cho mình, chuyện xấu đều là người khác làm, còn bản thân hắn chẳng những có được chức Khả Hãn mà còn có được cái danh hay ho là yêu thương vợ.



Người này thực sự là hết sức cao minh, khiến Lý Khải Thiên cũng không thể không phục.



“Vậy theo ý của Tần ái khanh, bây giờ nên làm thế nào cho phải?” Lý Khải Thiên nhìn Tần Hòe Viễn.



Tần Hòe Viễn cụp mắt suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Tạm thời bất kể ai là người sát hại A Na Nhật Khả Hãn, Tư Cần cũng đã quyết tâm đổ tội này cho chúng ta. Lão thần cho là, bây giờ chúng ta nên chuẩn bị bước kế tiếp để ứng phó với kế hoạch của Tư Cần. Lão thần cảm thấy Trung Thuận thân vương phân tích rất có lý, có lẽ Tư Cần sẽ mượn cơ hội này để xâm lược xuống phía Nam. Đại Chu có hai vị chiến thần, tất nhiên không cần sợ Tư Cần, nhưng lão thần biết Thánh thượng có lòng thương thay cho bách tính.”



Lý Khải Thiên liền gật đầu.



Ý kiến của Tần Hòe Viễn đã chạm trúng tim y.



Không chỉ vì thương tiếc cho bách tính, mà quan trọng hơn còn là, nếu muốn chiến, họ lại không có tiền!

w●ebtruy●enonlin●e●com

Đại Chu bây giờ tuy bề ngoài có vẻ hào nhoáng vinh quang, song trên thực tế đã rỗng tuếch. Muốn động binh đánh giặc, người ăn ngựa nhai, có nơi nào không cần bạc? Nhưng số bạc này thì biết lấy ở đâu ra?



Nếu có thể tìm được kho báu, vậy thì tạm không cần nhắc tới. Vấn đề là hiện kho báu ở đâu thì vẫn chưa có ai được biết.



Trong lòng Lý Khải Thiên nghĩ tới kho báu, lại lo cho chiến sự sắp xảy ra nên nhất thời đã quên luôn chuyện trách cứ Lục Hành và Tần Nghi Ninh, đoạn kéo Tần Hòe Viễn, Lục các lão và Bàng Kiêu bàn chuyện đến tận khuya mới cho ba người trở về. Đợi khi họ vừa đi, y lại lập tức lệnh cho Lệ Quan Văn: “Đi, gọi Quý Phò mã vào cung.”



Bây giờ người Lý Khải Thiên tin tưởng nhất chính là Quý Trạch Vũ.



Bên ngoài cửa cung, Lục các lão được người ta dìu thẳng lên xe ngựa.



Tần Hòe Viễn và Bàng Kiêu khách sáo tiễn Lục các lão rời đi, sau đó mới đi về hướng xe ngựa của mình.



Bàng Kiêu nhân cơ hội nhỏ giọng nói: “Nhạc phụ, chúng ta phải nghĩ cách cứu Nghi tỷ nhi. Ta thấy ý Thánh thượng là một khi chuyện ám sát được phát tán rộng rãi, rất có thể hắn sẽ đổ hết mọi tội lỗi cho Nghi tỷ nhi và Lục Hành gánh vác. Hy sinh hai mạng người, lại bồi thường thêm ít tiền, so ra vẫn tiết kiệm được rất nhiều tiền so với chiến tranh.”



“Ta cũng nghĩ như vậy. Chỉ tiếc là từ khi đám Kinh Trập hồi kinh thì cũng đã bị giám sát chung với những mật thám khác. Tạm thời trong tay ta không có ai có thể sử dụng được.”



“Nhạc phụ có ý kiến gì? Trên tay con có vài người có thể dùng. Một trăm Tinh Hổ Vệ đều là thân vệ trung thành của con, là người có thể tin được.”



Tần Hòe Viễn nói: “Vậy thì làm phiền thủ hạ của ngươi tới Tác - ta một chuyến, tìm ra Nghi tỷ nhi rồi bảo vệ nó. Nhưng không thể để bọn nó về lại Đại Chu, tạm thời cứ ở lại Tác - ta một thời gian ngắn, yên lặng theo dõi mọi chuyện.”



“Đươc. Vậy cứ theo như ý nhạc phụ.” Bàng Kiêu gật đầu, ngay sau đó buồn bã nói: “Nếu có thể, con thật lòng hy vọng có thể đích thân đi. Người khác dù là ai con cũng không thể yên tâm.”



Tần Hòe Viễn vỗ vai Bàng Kiêu, “Bình tĩnh lại đi. Càng là lúc nguy cấp thì càng không thể hoảng loạn. Nếu chúng ta cũng bất ổn, Nghi tỷ nhi ở bên ngoài sẽ càng không biết làm sao. Ngươi nói có đúng không?”



Bàng Kiêu nghe thì gật đầu, đáp: “Nhạc phụ nói phải.”



Hai người ai lên xe ngựa của người nấy, cũng không dám cùng rời đi mà mỗi người đi về một hướng khác nhau.



Bên này, vừa trở lại Tần phủ, Tần Hòe Viễn đã lập tức đi tới thượng phòng thỉnh an lão Thái Quân đang bệnh.



“Mẫu thân.” Tần Hòe Viễn hành lễ.



Lão Thái Quân dựa vào gối lớn mềm, ăn một miếng canh ngân nhĩ Tần ma ma đút tới cho nhuận họng, xong xuôi mới nói: “Về rồi à. Lại có công vụ cần hoàn thành sao?”



“Không có chuyện gì lớn. Sức khỏe mẫu thân đã khá hơn chưa?”



“Tốt rồi. Tốt hơn nhiều rồi.” Lão Thái Quân cười híp mắt gật đầu, “Thái y mời tới lần này y thuật cao minh, xong việc Mông ca nhi cũng nên cảm tạ người ta cho đàng hoàng.”



“Nhi tử biết.” Tần Hòe Viễn cười gật đầu.



Nhị phu nhân và Hàn Nhị nãi nãi đang chăm bệnh liền cười ghẹo, “Lão Thái Quân bệnh, vừa thấy Đại bá là đã khỏi hơn nửa rồi, lại được thái y xem bệnh cho, tất nhiên là phải khỏi hẳn chứ.”



“Hai con khỉ con này.” Lão Thái Quân bật cười, quay lại nhìn Tần Tuệ Ninh và Tần Bảo Ninh đang hầu hạ bên cạnh, đoạn nói: “Tuệ tỷ nhi và Bát nha đầu đều đi nghỉ ngơi đi, đừng nên ở lại chỗ ta nữa, coi chừng lại bị bệnh lây.”



Tần Tuệ Ninh và Bát tiểu thư Tần Bảo Ninh đều biết là do Lão Thái Quân có lời muốn nói riêng nên mới bảo bọn họ rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.