Cẩm Đường Quy Yến

Chương 509: - Chương 509TÌNH SÂU



Chương 509TÌNH SÂU

Tần Nghi Ninh dùng chính tay mình để hạ nhiệt cho Lục Hành.



Nói ra cũng buồn cười, may mà hiện đang ở trong sa mạc giá rét thấu xương, còn là trong thời tiết này, nếu không nhiệt độ cơ thể của Tần Nghi Ninh cũng không thể thấp như thế. Chỉ là đối với nữ tử Đại Chu và Đại Yên, dùng tay chạm vào trán ngoại nam đã là hành vi hết sức vượt mức.



Đêm đã khuya, rất nhiều người đã mệt tới cùng cực, rúc vào nhau sưởi ấm lẫn nhau rồi cùng thiếp đi.



Một tay Tần Nghi Ninh đặt trên trán Lục Hành, co người bên cạnh Lục Hành, bất giác cũng chìm vào giấc ngủ mê man không được sâu.



Gió quét trên sa mạc khi nổi khi lặng, cái lạnh cắt vào da như dao cứa. Tần Nghi Ninh không rõ tình hình của người khác, dù sao thì nàng cũng không ngủ sâu.



Trong chiêm bao, nàng mơ màng trông thấy một đồng cỏ mênh mông, Bàng Kiêu cưỡi con chiến mã lông đen lướt nhanh vùn vụt trên thảo nguyên, tấm áo choàng màu đỏ đen sau lưng phần phật trong gió. Sau lưng hắn là một luồng sáng rạng ngời, hắn đang thúc ngựa chạy về phía nàng, cười to gọi tên nàng, “Nghi tỷ nhi!”



Tần Nghi Ninh bất giác nở nụ cười, khẽ gọi một tiếng: “Vương gia.”



Hình ảnh bỗng xoay chuyển, hình như nàng đang ở trong một tòa miếu phong cách cổ xưa trên núi lớn xanh mơn mởn, trước mặt là một cuộc tàn sát không ngơi tay.



Máu văng tung tóe, tiếng la giết rung trời, một gã cung thủ leo lên nóc nhà đối diện bắn một tên về phía nàng. Nhưng nàng không thể tránh đi, bởi đằng sau lưng chính là mẫu thân và bà ngoại.



Đúng vào lúc ấy, Bàng Kiêu bỗng xuất hiện trước mặt nàng như một vị thần. Hắn ôm chặt lấy nàng, dùng cơ thể ngăn lại mũi tên kia, máu nóng bắn vào mặt nàng. Nàng hoảng sợ la lên, Bàng Kiêu lại thản nhiên bẻ gãy mũi tên kia rồi lao tới kẻ địch. Nàng còn có thể nhìn thấy nửa đoạn tên vẫn cắm trên vai hắn đong đưa theo từng động tác, có dòng máu rỉ ra từ miệng vết thương.



Tần Nghi Ninh lo lắng gọi to: “Vương gia!”



“Vương phi, dậy đi, tỉnh dậy đi.”



Tần Nghi Ninh cảm giác có người đang nhẹ lay mình, đột nhiên mở mặt.



Đập vào mặt là Lục Hành đang nằm nghiêng đối diện.



Hai người họ đều gối đầu trên tay nải, nằm trên mặt cát. Trên trời là khoảng sao sáng trải rộng, nhắc nhở nàng rằng hiện mình đang ở đâu.



Có lẽ do ngày nghĩ gì thì đêm mơ nấy, nàng nhớ Bàng Kiêu, thành thử đêm về mới mơ tới những chuyện của họ khi trước.



Lần này chia cách quá lâu, lại thêm nàng đang trong hiểm cảnh, nỗi sợ vì nghĩ có lẽ mình sẽ không thể gặp lại Bàng Kiêu đã tấn công nàng giữa đêm khuya thanh vắng, vào thời điểm nàng yếu đuối nhất.



Tần Nghi Ninh không phải sắt đá, nàng cũng có sợ hãi, cũng có tâm sự trong lòng. Chỉ là vì những chuyện từng trải qua khi bé khiến nàng học cách phải kiên cường. Đại đa số thời điểm, nàng luôn có thể giữ được lý trí, biết mình có thể làm gì và nên làm gì.



Ví dụ như bây giờ, nàng không muốn để lộ mặt mềm yếu ra trước mắt người ngoài, cũng không muốn người khác sẽ thương hại mình vì điều ấy.



Tần Nghi Ninh giấu đi tất cả ưu phiền, nở nụ cười lịch sự với Lục Hành, ngồi dậy sờ thử nhiệt độ trên trán hắn.



“Nhiệt độ giảm rồi, Lục Nhị gia, ngài cảm thấy thế nào rồi?”



Lục Hành nhìn Tần Nghi Ninh, không bỏ lỡ thoáng cảm xúc đã được nàng che giấu cực tốt. Nàng không muốn nói, hắn cũng đành không hỏi, chỉ cười đáp, “Không sao, nàng thấy thế nào rồi? Ta thấy nàng ngủ không được ngon.”



Thật ra Lục Hành biết Tần Nghi Ninh nằm mơ thấy ác mộng, nghe tiếng nàng lẩm bẩm gọi “Vương gia” trong mơ, nỗi chua xót trong lòng hắn không thể tỏ rõ, nỗi đau đớn vì cầu mà không được, lại không thể mưu cầu đã sắp dìm nghỉm hắn.



Khoảng thời gian này, họ vẫn luôn sớm chiều bên nhau, càng ở bên nàng, chứng kiến sự tỉnh táo và dũng cảm của nàng, hắn càng sinh lòng thích nàng hơn, càng thêm khâm phục sự thông minh của nàng. Không chỉ riêng hắn, sự bền bỉ kiên cường của nàng còn ảnh hưởng tới các tộc nhân của tộc Di Nặc, khiến dù trong gian khó mọi người cũng không quên cắn răng kiên trì vì hy vọng tương lai.



Khi mới gặp, Lục Hành sinh thiện cảm với dung mạo của nàng.



Nhưng khi tiếp xúc lâu dần, hắn lại bị sức hút từ nhân cách của nàng hấp dẫn.



Ở trên sa mạc này, đến nước uống cũng còn không đủ, nói chi đến việc tắm? Nhưng dù lem luốc bẩn thỉu, nàng vẫn có đôi mắt sáng ngời tràn đầy hy vọng, trong cát vàng ngút ngàn không thấy điểm cuối, trong mắt nàng vẫn rạng ngời ánh sao, khiến người ta cảm thấy tương lai như tràn trề hy vọng.



Lục Hành biết, mình lún sâu rồi, cũng cam chịu lún sâu như thế.



Thật ra thì vừa rồi hắn không hề hôn mê, chỉ là khó chịu quá, cũng mệt mỏi quá, đến một câu nói cũng không còn sức nói ra nên mới nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, thử xem có thể ngủ được không, ngủ rồi thì sẽ không cần khó chịu thế nữa.



Nhưng nàng đã vươn tay đặt lên trán hắn.



Tay nàng giá lạnh, đặt lên trán hắn lại thoải mái đến thế.



Có lẽ đây đã là khoảng cách gần nhất giữa họ. Tuy biết nàng chỉ muốn cứu mạng hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn vui sướng chỉ muốn hát ca.



Nếu nữ tử này chịu đi theo hắn, hắn thật sự nguyện lòng đem tất cả những thứ mình có đặt dưới chân nàng, gồm cả sinh mạng hắn, chỉ cầu mong nàng có thể trao cho chút thích nhỏ nhoi.



Vài lần, Lục Hành đã hy vọng mình là một người xấu xa, thế thì sẽ có thể ép nàng thành của riêng mình.



Nhưng lý trí lại nói cho hắn, cách thức có thể đến gần nàng đời này chỉ là làm bạn nàng.



Bởi vì nàng là một nữ tử có nguyên tắc chính trực, sau khi đã là vợ người ta thì quyết sẽ không động lòng với người khác, cũng quyết không cho kẻ khác lý do để đến gần mình.



Nàng làm như vậy khiến Lục Hành càng thêm yêu quý và kính trọng, cũng càng không biết phải làm sao.



Chỉ khi nàng ngủ, hắn mới dám thỏa sức ngắm nàng như thế.



Lục Hành suy nghĩ rất nhiều, thật ra thì cũng chỉ là chuyện trong hô hấp.



Nhớ tới giấc mơ vừa rồi, Tần Nghi Ninh biết là mình đã mơ thấy thời điểm Bàng Kiêu dùng tên giả là Diêu công tử để cứu mình tại chỗ Lưu tiên cô, nhớ nhung liền như những sợi tơ chi chít quấn chặt lấy nàng.



“Không sao, ta chỉ nằm mơ thôi.” Tần Nghi Ninh cười khổ nói: “Nhưng tất cả đều chỉ mơ. May là thực tế sẽ không đáng sợ như giấc mộng.”



Lục Hành khẽ cười, liền không hỏi tiếp chuyện này nữa. Dù rằng hắn rất hâm mộ Bàng Kiêu vì có thể lấy được tim nàng.



“Công tử thấy khá hơn chút nào chưa? Uống ít nước đi.” Tần Nghi Ninh lấy túi nước tới, một tay đỡ đầu Lục Hành, dốc nước vào miệng hắn.



Lục Hành chỉ nhấp một ngụm rồi quay đầu đi: “Ta không khát, ta đã khá hơn rồi. Nàng cũng uống nước đi.”



“Công tử đang bị bệnh, cần uống nhiều nước. Uống thêm mấy ngụm nữa đã.” Tần Nghi Ninh lại dốc nước vào miệng hắn.



Nhưng Lục Hành kiên quyết quay đi không chịu, “Ta thực sự không khát nữa, nàng uống một ít đi.”



“Hôm nay ta đã uống đủ rồi.” Tần Nghi Ninh mím môi mỉm cười, bởi vì môi đã khô nẻ, nụ cười quá tươi sẽ khiến da môi cũng nứt ra.



Nhìn nàng đầu đầy cát bụi, sắc mặt hốc hác, môi khô khốc nứt nẻ, Lục Hành đau lòng nói: “Môi nàng nứt hết rồi kìa. Không phải người ta vẫn nói nữ nhân là hoa, cần được tưới nước đấy sao? Ta thật sự không khát, nàng uống trước đi.”



Tần Nghi Ninh đỡ Lục Hành ngồi thẳng dậy, cưỡng chế ép hắn uống thêm hai ngụm nữa rồi mới cẩn thận đóng kín miệng túi, cẩn thận treo nó vào thắt lưng Lục Hành, dịu dàng cười nói:



“Hẳn công tử cũng từng nghe câu phụ nữ đều được làm từ nước. Tự ta chính là nước, đương nhiên đâu cần uống nhiều nước như vậy.”



Môi nàng đã khô nẻ tới độ không dám cười quá tươi, nhưng Lục Hành vẫn cảm thấy dáng vẻ nàng bây giờ xinh đẹp không gì bằng.



Cổ họng đau đớn như lửa đốt được nước xoa dịu, khiến hắn dễ chịu hơn ít nhiều. Lục Hành nói: “Ngủ một lát nữa đi. Lát dậy còn phải đi nhanh cho kịp nữa. Nàng nhường ngựa cho ta, bản thân đi bộ nên sẽ lãng phí rất nhiều thể lực. Nếu còn không ngủ ngon, cơ thể nàng cũng sẽ không chịu nổi. Ta biết nàng không hề khỏe hơn ta bao nhiêu.”



Tần Nghi Ninh nghe thì cười cười, đoạn nằm lại mặt cát, nói: “Công tử cũng ngủ đi. Nghỉ ngơi cho khỏe, cơ thể mới có thể hết bệnh được. Trong đội ngũ có nhiều người như vậy, mọi người chăm sóc lẫn nhau, ít ra tâm trạng cũng tốt hơn lúc tới nhiều. Công tử cứ yên tâm, ta sẽ không bỏ ngài lại, chúng ta cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.”



Câu nói “ta sẽ không bỏ ngài lại” kia thực sự chọc trúng chỗ mềm mại nhất trong tim hắn.



Trong hoàn cảnh gian khổ cỡ này, cho dù là huynh đệ tỷ muội ruột thịt thì cũng chưa chắc có thể dựa vào. Nhưng Tần Nghi Ninh lại cho hắn một lời cam kết như thế.



Trong lòng Lục Hành vừa đau vừa mềm, vừa hạnh phúc lại vừa xót xa. Hắn “ừ” một tiếng, cố ép mình nhắm chặt mắt rồi chìm vào giấc ngủ. Bởi vì nếu còn trò chuyện tiếp, Lục Hành e mình sẽ để lộ hết tình cảm sâu kín giấu tận dưới đáy lòng, sợ sẽ vì thế mà khiến nàng dè sợ, khiến nàng cách xa.



Hắn ảo tưởng cảnh mình đang nằm trên chiếc giường bạt bộ trong nhà, còn Tần Nghi Ninh thì gần ngay bên cạnh như thế, nhất định là đang nằm cùng giường với hắn, áo ngủ bằng gấm lóe lên tia sáng dịu dàng dưới ánh sáng vàng ấm dịu, mái tóc hơi rối xõa xượi trên gối, mi mắt cong cong mỉm cười với hắn.



Nghĩ vậy, khóe miệng Lục Hành lại bất giác cong lên.



Cho dù là nằm mơ giữa ban ngày, nhưng trong lòng vấn vương một người như thế, âu cũng đã là hạnh phúc.



Không lâu sau, Lục Hành nhận thấy một bàn tay nhỏ bé giá lạnh đặt trên trán mình, cứ thế che trên trán hắn, hạ nhiệt cho hắn.



Sự buồn bã và không cam tâm trong lòng Lục Hành như hóa cả thành hư không trong cái chớp mắt ấy.



Sống đời này, có duyên gặp được nàng, làm bạn với nàng, có thể bên nàng cùng trải hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, thậm chí khiến nàng bất chấp lễ nghi nam nữ mà dùng bàn tay giá lạnh hạ nhiệt giúp mình.



Được nhiều như vậy, với hắn đã là đủ lắm.



Khi trời dần hửng sáng, mọi người liền tỉnh dậy tiếp tục hành trình.



Tuy đi trong sa mạc là việc rất khó khăn, nhưng lần này do họ mang theo những tộc nhân giỏi tìm nguồn nước, thỉnh thoảng cũng gặp được vài ốc đảo, có thể uống no nước, còn chứa đầy túi nước, còn có thể xa xỉ hơn là lau người đơn giản.



Họ ghi chép những thay đổi của mặt trăng mặt trời, cũng cẩn thận tránh truy binh mọi lúc mọi nơi. Cứ đi như thế được nửa tháng, họ phát hiện là ở cuối dải cát vàng như vô tận này, mơ hồ có thể nhìn thấy thấp thoáng bờ bến.



Cỏ khô héo, tuyết trắng phủ dày.



Cuối cùng họ cũng ra khỏi sa mạc này!



“Chúng ta thành công rồi! Thành công rồi!” Các tộc nhân ôm nhau hoan hô, có người kích động bật khóc, nước mắt chảy trên quần áo dơ bẩn để lại hai vệt thâm thẫm.



Tần Nghi Ninh cũng đang mỉm cười, nhìn Lục Hành vẫn đang hôn mê trên ngựa, mặt mày hốc hác, nỗi lòng lo âu của nàng cuối cùng đã có thể giãn bớt. Vietwriter.vn



Chỉ cần rời khỏi sa mạc, Lục Hành sẽ có hy vọng sống sót.



“A Nhĩ Hãn đại thúc, chú ý xung quanh, báo cho các tộc nhân là không được vì vui quá mà lơ là mọi việc. Trên đường đi chúng ta rất ít gặp truy binh, ta cảm thấy rất có thể Khả Hãn đã sắp xếp người mai phục sẵn ngoài sa mạc, chỉ chờ chúng ta đi ra là bắt gọn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.