Cẩm Đường Quy Yến

Chương 523: - Chương 523ĐI HAY Ở



Chương 523ĐI HAY Ở

"Ta sẽ không rời đi.”



Tần Nghi Ninh nhìn từng gương mặt thật thà lại đang tỏ vẻ quan tâm và không nỡ kia, trái tim vốn không hề có một chút dao động cũng mỗi lúc một thêm kiên định.



Đúng là nàng có thể dựa vào sự bảo vệ của Tào Vũ Tình và Thanh Thiên Minh đã qua mặt truy binh, tìm một nơi an toàn để lẩn trốn, chờ qua đợt sóng truy kích lần này sẽ có thể đổi y phục cải trang trở về Đại Chu. Hoặc có lẽ cứ mai danh ẩn tích nghĩ cách trốn tránh tại Đại Chu, thế thì nhất định có thể sống sót.



Nhưng sau đó thì sao?



Họ là đồng bạn đã cùng trải chung hoạn nạn, nếu tới lúc nguy nan nàng lại tham sống sợ chết co đầu rụt cổ bỏ chạy, ném hết hậu quả lại cho đồng bạn gánh vác, vậy nửa đời sau lương tâm của nàng có được yên ổn?



Trước nay Tần Nghi Ninh chưa từng là kiểu người ham sống sợ chết, cho dù sau khi ở bên Bàng Kiêu, nàng đã lưu luyến cuộc đời này nhiều hơn thì cũng sẽ không vì thế mà thay đổi giới hạn cuối của mình.



Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, dù nàng là phận nữ nhi nhưng cũng có một trái tim không thua nam nhi.



Huống hồ nếu không phải vì ban đầu trợ giúp nàng và Lục Hành trốn đi, việc gì người tộc Di Nặc phải chọc giận Tư Cần? Cho dù phần lớn họ đã chịu nhiều chèn ép tới không sống nổi, vậy tìm thời gian nào khiến không ai chú ý mà rời đi chẳng được, việc gì cứ phải dính chặt vào hai gánh nặng phiền toái như họ? Nếu không phải vì tuân thủ cam kết, giữ trọn lời thề, ai lại mạo hiểm ngốc nghếch như thế?



Tuy Tần Nghi Ninh suy nghĩ rất nhiều nhưng tất cả cũng chỉ diễn ra trong một hơi thở, Lục Hành cũng cười nói: “Đúng lúc ta cũng không có ý định rời đi.”



Tần Nghi Ninh nhìn sang Lục Hành. Đúng lúc Lục Hành quay đầu nhìn lại, hai người cùng nở nụ cười ăn ý. Tần Nghi Ninh biết là Lục Hành cũng nghĩ giống mình.



Tào Vũ Tình vẫn luôn mím môi nhìn Tần Nghi Ninh thấy vậy thở dài, cụp mắt tiếc nuối.



A Nhĩ Hán đại thúc nhìn họ với nét mặt phức tạp, hồi lâu sau không nói được lời nào. Hán tử cao to thô lỗ dù kiếm gác trên cổ cũng chưa chắc đã nhỏ lệ mà giờ khắc này lại vì cảm động mà đỏ hoe mắt.



Những tộc nhân bên cạnh tuy không nghe hiểu Tần Nghi Ninh và Lục Hành nói gì song nhìn nụ cười trên mặt họ và cả biểu hiện của A Nhĩ Hán cũng đoán được mấy phần, tức thì lo lắng hỏi.



A Nhĩ Hán hít sâu một hơi, đoạn nói lại cho tộc nhân về ý của hai người.



Lại khiến thêm một cơ số người cảm động.



Mọi người vội vàng khuyên hai người rời đi, ngặt nỗi ngôn ngữ không thông, lời họ nói Tần Nghi Ninh không thể nghe hiểu. Lục Hành thì hiểu đấy nhưng cũng chỉ mỉm cười lắc đầu, ý bảo họ không cần khuyên nữa.



Mọi người quay sang nhìn A Nhĩ Hán với ánh mắt nhờ cậy.



A Nhĩ Hán còn định khuyên thêm nhưng Tần Nghi Ninh đã xua tay nói: “Đại thúc không cần khuyên nữa, ý ta đã quyết.”



Tần Nghi Ninh quay lại nhìn Tào Vũ Tình, cười nói: “Chúng ta hãy từ biệt tại đây thôi. Dì Tào thực sự không nên đi theo ta vào sa mạc mạo hiểm. Ta đi với nhiều tộc nhân như vậy, quân nhu quân bị lại đầy đủ, chắc chắn sẽ không có vấn đề. Huống hồ bên phụ thân ta cũng đang lúc cần người bảo vệ, ta không muốn vào sa mạc rồi còn phải lo lắng tới tình hình của phụ thân. Vả lại, tình hình ta thế nào cũng còn nhờ người nói cho phụ thân được biết.”



Lại quay đầu nhìn Liêu Tri Bỉnh và huynh đệ Triệu gia: “Ba vị cũng không cần tiếp tục đi theo nữa, hãy trở lại biên cảnh tiếp tục sống cuộc sống vốn có đi. Ta tin chắc thành viên trong minh có thể yên ổn qua ngày.”



Chân mày Liêu Tri Bỉnh nhíu chặt, môi mấp máy hồi lâu nhưng lại không nói nổi lời từ chối.



Thấy hắn không quyết tâm đi theo vào sa mạc, Tần Nghi Ninh liền thở phào nhẹ nhõm.



Tào Vũ Tình nhìn Tần Nghi Ninh, căng mặt nói: “Ta thật muốn đánh cô nương bất tỉnh mang đi quá.”



“Dì Tào đã nói vậy thì sẽ không làm thế đâu.” Tần Nghi Ninh nở nụ cười, “Người có thể xử lý chuyện này một cách lý trí, ta rất vui.”

Vietwriter.vn

“Nhưng cô nương cũng đâu lý trí.” Tào Vũ Tình vội khuyên, “Nếu ta để cô nương bỏ mạng, vậy về sau phải nhìn mặt phụ thân người thế nào?”



“Dì Tào, không phải ta không lý trí, chỉ là ta có giới hạn của mình. Ta tin chắc nếu phụ thân biết quyết định của ta thì dù không nỡ nhưng cũng sẽ không phản đối. Người sống trên đời, có một số việc nếu không làm thì cả đời sẽ phải sống trong áy náy, ta không muốn làm người như vậy. Xin dì Tào có thể hiểu cho.”



Tào Vũ Tình nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng nói: “Con ranh này, nếu không phải ta hiểu con thì bây giờ đã đóng gói cả người xách đi lâu rồi.”



Tần Nghi Ninh biết sự khó xử của Tào Vũ Tình, nhưng nàng sẽ không thay đổi quyết định của mình, chỉ cười một tiếng bình thản.



Trầm tư chốc lát, Tần Nghi Ninh thở dài nói: “Cũng làm phiền dì Tào giúp ta chuyển lời cho Vương gia?”



“Chuyển lời gì?”



Tần Nghi Ninh cười méo xệch, nói: “Ta chạy thoát thân bên ngoài, đồ đạc trên người đã vứt sạch từ lâu, cũng không có tín vật gì có thể để lại cho hắn. Dì Tào cứ nói với hắn là không cần lo lắng cho ta, mạng ta lớn lắm, sói còn không ăn nổi nên nhất định sẽ sống sót. Còn nữa, nhờ hắn giúp chăm sóc cha mẹ ta thật tốt, cũng bảo hắn giúp ta để ý tới Băng Đường và Tiểu Chúc.”



Nói đến chỗ này, Tần Nghi Ninh do dự một chốc, sau vẫn kề sát bên tai Tào Vũ Tình nói bằng giọng nói chỉ hai người họ nghe được: “Nếu tương lai triều đình thực sự không tha cho hắn, ta tin chắc hắn cũng không phải quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp sao cũng được. Nếu cần lòng tin của đại thần Bắc Ký cũ, hãy bảo Tiểu Chúc dẫn hắn lên ngọn núi ban đầu ta tìm được nó, tìm tới chỗ khi xưa nó ở thì sẽ có thu hoạch.”



Tào Vũ Tình ngạc nhiên nhìn Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh chỉ cười, “Dì Tào hãy để ý giúp ta nhé, lời này tạm thời chớ nên nói vội. Nếu như chờ tới ba năm năm, chắc chắn là ta… Đến lúc đó đoán chừng hắn và Thánh thượng cũng không ai chịu tha cho ai, hắn phải trở về Bàng Chi Hi lòng ôm an nguy của bách tính ngày trước. Tới lúc đó dì Tào hãy nói cho hắn, nếu không thì bí mật này sẽ luôn yên ổn trong lòng người, đến cả phụ thân ta cũng không được biết. Đây là lời gửi gắm cuối cùng của ta, dì Tào có thể làm được chứ?”



Thấy nàng thản nhiên như đã nhìn thấu cuộc đời, bình tĩnh “lo liệu hậu sự”, trong lòng Tào Vũ Tình hết sức khó chịu, lạnh mặt nói: “Lời này cứ nên giữa lại về sau tự nói cho hắn đi, ta không chen vào chuyện giữa cha con hai người. Con sẽ không chết đâu, cứ yên tâm.”



“Điều này ta biết. Việc này không nên chậm trễ, mọi người hãy mau chóng rời đi.”



Tần Nghi Ninh thúc giục Tào Vũ Tình, Liêu Tri Bỉnh và hai huynh đệ Triệu Nhất Nặc.



Tào Vũ Tình cong môi đứng dậy, thở dồn dập véo mặt Tần Nghi Ninh, “Cái con bé không bớt lo này!”



Liền đó xoay người sải bước rời đi.



Liêu Tri Bỉnh, Triệu Nhất Nặc và Triệu Vạn Kim cũng hành lễ với Tần Nghi Ninh, “Minh chủ, bọn ta đi.”



“Không thể tiễn xa, mọi người chú ý an toàn.”



Tần Nghi Ninh cũng đáp lễ.



Mắt thấy Tần Nghi Ninh cho người của mình đi hết mà bản thân vẫn quyết ý ở lại, trong lòng A Nhĩ Hán đại thúc và các tộc nhân Di Nặc càng xúc động nhiều hơn.



Theo họ thấy, dù sao Tần Nghi Ninh cũng là nữ tử, ở Đại Chu lại có gia đình và người chồng luôn yêu thương, chỉ cần trở về ăn nói với các bên một lượt là có thể sống những ngày an ổn tốt lành, tính ra còn đại nghĩa hơn cả Lục Hành có nhà mà không thể về. Thế nên trong lòng họ, địa vị của Tần Nghi Ninh lại càng cao hơn nữa.



Thấy đám Tào Vũ Tình đã dắt ngựa rời đi, Tần Nghi Ninh liền quay lại nói: “Nếu đã quyết định, vậy chúng ta liền chuẩn bị nước đầy đủ rồi nhanh chóng lên đường.”



“Được.” A Nhĩ Hán đại thúc gật đầu, lập tức dẫn người đi đốc thúc các tộc nhân mau chóng chuẩn bị, nhân tiện tuyên truyền tin Tần Nghi Ninh và Lục Hành quyết sống chết với họ chứ không chịu chạy trốn cho cả tộc.



Chưa đầy chốc lát, tất cả mọi người trong tộc đều rành mạch chuyện này, trong lòng càng yêu quý Tần Nghi Ninh và Lục Hành hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.