Cẩm Đường Quy Yến

Chương 526: - Chương 526CHIẾN THUẬT



Chương 526CHIẾN THUẬT

Tần Hòe Viễn vẫn như phải chịu cú sốc nặng nề, ngây người như phỗng hồi lâu, tựa hồ không hề nhận ra cơn giận của Lý Khải Thiên mà quỳ ngồi xuống, hồi lâu sau mới thẳng người thưa: “Vương gia rời khỏi kinh thành là muốn làm gì? Là rời đi một mình hay còn có dẫn theo người khác? Những người còn lại ở Vương phủ thì sao? Có còn ở trong phủ?”



Lý Khải Thiên nhìn Tần Hòe Viễn với vẻ nghi ngờ.



Dáng vẻ khiếp sợ và luống cuống của Tần Hòe Viễn không phải làm giả, sự mê man và ngạc nhiên trong ánh mắt cũng vô cùng chân thực. Lý Khải Thiên chưa từng thấy Tần Hòe Viễn như vậy bao giờ, cho dù là ban đầu khi còn là hàng thần mới đến Đại Chu, khi bị triều thần bao vây và làm khó trên triều đình cũng chưa từng thấy Tần Hòe Viễn hốt hoảng như thế.



Có lẽ Tần Hòe Viễn cũng biết là lần này Bàng Chi Hi đi, tất cả tội lỗi và áp lực đều sẽ dồn lại trên vai kẻ làm nhạc phụ là mình cho nên mới luống cuống như thế?



Sự hoài nghi trong lòng Lý Khải Thiên giảm bớt.



Nhưng nếu chỉ có vậy, hắn cũng sẽ không tin tưởng Tần Hòe Viễn.



“Hạ nhân trong phủ Trung Thuận Thân Vương nói là trước khi Bàng Chi Hi mang phủ binh rời đi, ông bà và mẫu thân hắn đã khăn gói tay nải ra cửa nói là tới thăm nhà người thân. Theo trẫm được biết, thân thích của nhà hắn đã chết hết không còn ai, chỉ trừ Tần gia. Trẫm hỏi ngươi, bọn họ có tới nhà ngươi không?”



“Thánh thượng, thần không dám khi quân, hôm nay thần nghỉ hưu mộc, vẫn luôn ở trong nhà không đi đâu, chắc chắn cũng không nhìn thấy nhà thông gia tới phủ. Thánh thượng có thể hỏi hạ nhân trong phủ, cũng có thể ra lệnh cho thuộc hạ mặc sức điều tra. Thần tuyệt không có dị nghị.” Sau khi kích động bày tỏ lòng trung thành, Tần Hòe Viễn lại dập đầu thật mạnh.



Thấy Tần Hòe Viễn chân thành như vậy, sự hoài nghi trong lòng Lý Khải Thiên lại giảm bớt.



Nhưng cũng chỉ là một chút một ít như thế.



“Nếu ái khanh đã chân thành như vậy, sao trẫm có thể không cho ái khanh cơ hội chứng minh trong sạch được. Nếu trẫm không cho người lục soát trong phủ kĩ càng, kiểu gì khi về cũng lại có người nói Tần phủ có vấn đề. Không bằng hôm nay trẫm đích thân chỉ huy, bảo người dưới lục soát một hai cũng không sao, ái khanh nghĩ thế nào?”



“Thánh thượng nhân từ, thần vô cùng cảm kích.” Tần Hòe Viễn tiếp tục dập đầu.



Lý Khải Thiên liền cười khẽ một tiếng, quay sang nhìn Lệ Quan Văn.



Lệ Quan Văn lập tức quay người đi ra cửa truyền chỉ cho ngự tiền thị vệ, chỉ chốc lát trạch viện không mấy lớn của Tần phủ đã nháo nhào.



Bởi vì Lệ Quan Văn đã đặc biệt dặn dò, rằng lần này Thánh thượng tới cũng không phải để tịch biên gia sản mà vẫn muốn tiếp tục trọng dụng Tần Thượng thư nên bọn thị vệ lục soát cũng không dám làm quá, thứ nhất là không tổn thương hư hại đến đồ đạc của Tần gia, thứ hai cũng không dám va chạm với các nữ quyến.



Nhưng dù là như vậy, đám nữ quyến do Lão Thái quân cầm đầu cũng đã sợ tới mặt cắt không còn giọt máu, được đám hạ nhân vốn không nhiều hầu hạ đứng gọn một bên sân, nhìn đám ngự tiền thị vệ kia lần lượt lục soát từng phòng.



Các nữ quyến không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng bởi rất nhiều chuyện đã trải qua sau khi tới Đại Chu nên lòng dạ ai nấy đều lạnh buốt, tựa như lại trở về thời điểm bị chặn đánh, bị buộc ném hết gia nghiệp để di cư.



Lão Thái quân lau nước mắt, thút thít nức nở: “Đúng là làm bậy, làm bậy mà! Rốt cuộc chúng ta đã tạo ra oan nghiệt gì mà lại gặp phải chuyện như thế!”



Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh một trái một phải cùng đỡ Lão Thái quân.



Hàn Nhị nãi nãi ôm đứa trẻ núp trong đám người, nhìn thấy có ngự tiền thị vệ đi ra khỏi nhà, cũng không cầm tài sản trong nhà đi, thoạt trông không có vẻ như là tới đánh cướp thì liền lấy can đảm bước lên hỏi: “Rốt cuộc các vị muốn tìm gì? Cứ nói ra, biết đâu bọn ta có thể giúp một tay.”



Tôn thị, Nhị phu nhân và Lão Thái quân đều hung hăng quay đầu lườm nàng ta một cái.



Bây giờ mà trêu chọc tới đám hung thần ác sát này, chẳng lẽ còn sợ người ta không để ý tới đám nữ quyến này hay sao!



Hàn Nhị nãi nãi bị trừng thì rất tủi thân, liền trốn ra sau lưng trượng phu là Tần Hàn dụi một cái.



Đám Tần Hàn, Tần Vũ và Tần Hiến đều bước lên trước, che những nữ quyến trong nhà ra sau lưng.



Bởi do đã được Lệ Quan Văn dặn dò, mấy ngự tiền thị vệ cũng không dám làm khó người Tần gia, liền hỏi: “Các ngươi có từng trông thấy lão thái gia, thái phu nhân và lão phu nhân của phủ Trung Thuận Thân Vương?”



Lão Thái quân nghe thì ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi đây là tới để lục soát gia đình thông gia?”



Nhị phu nhân nói: “Hồi trước tất nhiên là đã từng trông thấy, chẳng qua là lâu rồi không gặp nữa.”



Bọn thị vệ liền không nhiều lời với các nữ quyến thêm, lập tức về tiền thính phục mệnh.



Nhìn đám ngoại nam nối đuôi nhau rời đi, người một nhà đều thở phào nhẹ nhõm.



Tần Hàn thấp giọng khiển trách Nhị nãi nãi: “Về sau không được lắm mồm nữa, nàng là con dâu nên không giữ ý, chẳng lẽ những muội muội trong nhà cũng không giữ ý như vậy?”



Hàn Nhị nãi nãi nghe mà đỏ hết mặt hết tai, cúi đầu không dám nhiều lời.



Thấy Tần Hàn đã khiển trách thê tử, Lão Thái quân cũng không nói gì thêm nữa, liền quay lại nhỏ giọng bảo Tần ma ma: “Ngươi lặng lẽ lên đằng trước dò thử xem rốt cuộc đã có chuyện gì? Vì sao bên trên lại tới nhà chúng ta tìm kiếm tung tích nhà thông gia, còn làm to chuyện như tịch biên tài sản như vậy.”



“Dạ.” Tần ma ma đáp lời, đoạn thận trọng đi qua cửa trong.



Trong sảnh, Lý Khải Thiên đang nghe bọn thị vệ bẩm báo. Thấy những người khác trong Tần phủ đều có phản ứng như vậy, hoài nghi trong lòng đã biến mất không ít, tuy vẫn còn nghi ngờ, cảm thấy chắc chắn Tần Hòe Viễn sẽ bao che cho con rể thì bây giờ cũng không có bằng chứng cụ thể, cũng rất khó để chụp mũ cho Tần Hòe Viễn tội lỗi gì.



Hơn nữa hiện tình hình triều chính đang rối ren, thế gia và các cựu thần Bắc Ký thấy kết quả của Lục Các Lão thì đều giữ thái độ yên lặng quan sát với triều đình, mà Nhị lão gia Lục gia thì tuy đã lên làm tộc trưởng nhưng cả lực kêu gọi và năng lực lại đều có hạn. Đám huân quý đều nhìn chằm chằm Quý Trạch Vũ và Bàng Kiêu, một khi hắn ra tay với hai người này thì đám huân quý sẽ càng dao động bất ổn, hậu quả càng không dễ giải quyết. Phe phái hàng thần cũng đều coi Tần Hòe Viễn như thiên lôi sai đâu đánh đó, từ khi nhốt Uất Trì Yến và đám Cố Thế Hùng vào thiên lao, phe phái hàng thần cũng đã nhân tâm hỗn loạn, nếu bây giờ còn động tới Tần Hòe Viễn thì e sẽ loạn hết mất.



Cộng thêm hiện còn đang có Tác-ta nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, ý đồ phát động chiến tranh.



Lý Khải Thiên có thể nói là đã sứt đầu mẻ trán.



Áp lực suốt nhiều ngày liên tiếp đè nặng trong lòng, đúng lúc Bàng Kiêu lại dẫn phủ binh rời đi không báo trước, cơn giận trong lòng Lý Khải Thiên cuối cùng đã không khống chế nổi.



Chẳng qua là bây giờ nhìn thấy Tần Hòe Viễn quỳ dưới đất ngoan ngoãn nghe lời, lại cân nhắc tới hơn thiệt một hồi, cuối cùng Lý Khải Thiên vẫn đành thở dài đích thân đỡ Tần Hòe Viễn dậy, nét mặt ôn hòa nói: “Một lần hiểu lầm thôi, Tần ái khanh chớ nên để bụng.”



Tần Hòe Viễn có vẻ hết sức cảm động, vội lắc đầu nguầy nguậy: “Thánh thượng ngày bận trăm công nghìn việc, thật sự đã vất vả rồi, quốc sự rối ren, thần vô năng không thể chia sẻ giúp cho Thánh thượng, tất cả việc người làm thần đều có thể hiểu được, chỉ biết hận tự bản thân vô dụng. Chuyện bên phía Tác-ta, thần chỉ là một thư sinh vô dụng, không thể giải bớt nỗi lo cho Thánh thượng.”



Những lời này của Tần Hòe Viễn thật sự chạm đến tận tim Lý Khải Thiên.



Ở nơi cao khó tránh lạnh lẽo, thân là đế vương, điều mong đợi nhất chính là được người ta thấu hiểu chứ không chỉ đơn thuần là được người ta sợ hãi.



Tần Hòe Viễn này, trừ việc có chàng con rể khiến người ta không bớt lo thì thật ra con người lại rất hợp ý hắn.



“Thôi.” Lý Khải Thiên thở dài một hơi, nói: “Trẫm cũng là tức giận quá. Xem ra Bàng Chi Hi cũng đoán được là trẫm sẽ tới hỏi khanh nên cũng không dám nhờ lo liệu giúp, cũng không cho biết là đã giấu người nhà ở nơi nào. Xưa nay khanh vốn thông minh, hãy phân tích cho trẫm nghe thử xem rốt cuộc Bàng Chi Hi dẫn binh xuất phủ là muốn đi làm gì? Liệu có thể là tới liên lạc với quân Long Tương không?”



Tần Hòe Viễn thản nhiên suy tư một hồi, sau nói: “Theo như thần đoán, thoạt trông Vương gia không giống người hành động mà không duyên cớ gì như thế, nghĩ chắc là do tuổi trẻ nên còn xốc nổi.”



Nói đến đây, sắc mặt Tần Hòe Viễn có vẻ hổ thẹn.



Lý Khải Thiên nhướng mày hỏi: “Hở?” Vietwriter.vn



“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Vương gia suy cho cùng vẫn là con người, trước nay luôn tuân theo mọi mệnh lệnh của Thánh thượng, tất cả mọi chuyện làm trái đều là bởi đau khổ vì tình. Cũng là do thần có sai, không biết dạy dỗ tốt tiểu nữ.” Nói rồi lại định quỳ xuống.



“Ái khanh không cần như vậy.”



Lý Khải Thiên làm một thế hư phù, đoạn bảo Tần Hòe Viễn ngồi xuống.



Bấy giờ Tần Hòe Viễn mới dám rơi nước mắt tạ ơn, liền đó nghiêng người quỳ xuống, cúi đầu sẵn sàng nghe lệnh.



Lúc này, cơn giận của Lý Khải Thiên đã lại tiêu bớt thêm chút nữa, phát hiện sở dĩ Bàng Kiêu không nghe lời mình cũng chỉ là vì mỹ nhân, bao gồm cả hơn ba mươi lần liên tục kháng chỉ khi trước.



Vậy nên mới nói, Bàng Kiêu đã không còn là người không có khuyết điểm và sơ hở gì như trước nữa, bây giờ hắn đã có một điểm yếu mà bất cứ ai cũng không được phép chạm tới. Đối với hắn, đây quả là một chuyện tốt.



Tóm lại, nắm được chuôi trong tay thì công cụ mới trở nên dễ dùng.



Lý Khải Thiên thở dài nói: “Hắn cũng lỗ mãng quá, với tình hình Tác-ta hôm nay, chỉ bằng mấy phủ binh hắn dẫn kia thì có thể làm được gì, chẳng lẽ thật sự đã coi lính của mình đều là thiên binh thiên tướng hết cả? Vì đại kế hiện tại, hẳn hắn nên suy nghĩ cho kĩ càng xem nên cầu hòa thế nào mới đúng chứ.”



“Thánh thượng nói phải lắm.” Tần Hòe Viễn hành lễ tiếp, “Bây giờ rõ ràng Tác-ta đang muốn lấy cớ khai chiến, xâm lược quốc thổ Đại Chu ta, nếu như khai chiến, dân chúng sẽ bị sát hại vô ích, nếu có bạc để lo cho chiến tranh thì còn chẳng bằng dùng cho dân chúng, sửa cầu lót đường, tu sửa đê điều hoặc là giảm bớt thu thuế cũng còn tốt hơn, dù sao thì cũng tốt hơn lãng phí bạc trong quốc khố.”



Lý Khải Thiên nghe thì gật đầu liên tục: “Ngươi nói phải lắm, chỉ là người Tác-ta lại không nghĩ như thế.”



Tần Hòe Viễn và Lý Khải Thiên lại bàn tới việc triều chính.



Bên ngoài, Tần ma ma đi dò xét rồi thì liền trở về bẩm báo Lão Thái quân: “Người tới có lẽ là một vị đồng liêu của lão gia, lúc tới khí thế rất hung ác, phát hiện nhà chúng ta không có gì thì lại ngồi xuống bắt đầu bàn việc triều chính.”



Bấy giờ trái tim đang treo cao của Lão Thái quân mới đặt lại về chỗ.



Nhưng chỉ hơi suy nghĩ lại thấy việc này vẫn rất lạ.



“Ngươi lại sai người tới Vương phủ nghe ngóng thử xem, xem gia đình thông gia đã đi đâu rồi? Người tới lục soát vừa rồi chính là để tìm gia đình thông gia, mau nghe xem có phải đã xảy ra chuyện lớn gì rồi không?”



Tần ma ma nghe thì lập tức lui xuống vâng lệnh.



Mà sau khi Lý Khải Thiên rời đi không lâu, Tần Hòe Viễn vừa trở lại trong nhà đã bị Lão Thái quân do nghe tin Tần ma ma dò hỏi được mà hết sức sợ hãi nắm tay dặn dò một tràng, “Nghìn vạn lần chớ nên để ý tới đám người Bàng gia đó, sống chết của bọn chúng không liên quan gì tới Tần gia ta cả. Thánh thượng đang tìm kiếm nhà họ, nếu chúng ta nhúng tay tham dự vào chuyện này thì e cả Tần gia ta cũng phải bị liên lụy.”



Tần Hòe Viễn đã đoán trước được lời Lão Thái quân đã nói, cũng không định khiến Lão Thái quân suy nghĩ nhiều liền dịu giọng đồng ý.



Lão Thái quân lại kéo Tần Hòe Viễn cùng bàn tới hôn sự của hai nữ nhi trong nhà.



Tần Nghi Ninh đã bị bắt đi lâu như vậy mà vẫn không thấy nửa chữ tin tức, thật ra Lão Thái quân vẫn rất hy vọng đưa được Bát tiểu thư vào phủ Trung Thuận Thân Vương làm một quý thiếp.



Chẳng qua là với tình hình hiện tại, e Tần Hòe Viễn sẽ không chịu đồng ý…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.