Cẩm Đường Xuân

Chương 12: 12: Còn Nhiều Thời Gian




Bàn tay Đường Ngọc cứng đờ, tận lực bảo trì vẻ mặt bình thường.

Giấu kín ý cười thanh đạm trong mắt, không có lên tiếng.
Sẽ có một số người xem mèo mèo chó chó thành nhi tử để nuôi dưỡng, nàng không nghĩ tới người trước mắt này cũng như vậy
Nhưng những người làm như vậy, phần lớn đều là các cô nương gia, đặt trên người một nam tử liền có chút hiếm thấy.
Trước đây Đường Ngọc chưa bao giờ tò mò về người khác như người trước mắt bây giờ, nhịn không được mượn cơ hội nhìn Đường Đường, yên lặng đánh giá hắn, lại thấy trên mặt hắn dường như còn bôi chút hương phấn.

(**)
(**)Các bạn còn nhớ chi tiết tui nói là nhớ lưu ý ở chương 4 hem.

Đường Ngọc dừng một chút, khó trách……
Bộ dạng hắn còn khá xinh đẹp nữa chứ
Đường Ngọc làm như hiểu được gì đó, không có lên tiếng nữa.
Vừa lúc một thị vệ bên người Trần Thúc tiến lên, “Chủ thượng, đều đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể xuất phát.”
Trần Thúc nhẹ giọng nói được.
Đường Ngọc cũng kịp phản ứng lại, không phải hắn muốn dừng chân tại khách điếm thêm một ngày nữa, chỉ là còn chưa đi thôi.

Vậy chó con Đường Đường cũng sắp đi rồi……
Kỳ thật, Đường Ngọc thật có chút luyến tiếc Đường Đường.
Dáng dấp của nó rất giống Tiểu Quả Quả trước kia của nàng
Nó khiến cho Đường Ngọc nhớ tới Quả Quả.

Đường Đường bị Trần Thúc ôm vào trong ngực, thời điểm Trần Thúc nói chuyện cùng thị vệ, nó liền đặt hai chân trước trên cánh tay Trần Thúc, đôi mắt ngập nước nhìn Đường Ngọc, vừa le lưỡi, vừa nhẹ giọng lấy hơi, giống như đang luyến tiếc Đường Ngọc.
Đường Ngọc cũng lặng lẽ hướng về phía nó vẫy vẫy tay, làm khẩu hình nói, “Gặp lại sau nhe, Đường Đường.”
Đường Đường “Gâu gâu” hai tiếng.
Trần Thúc dừng lại, ngoái đầu lại nhìn nàng.
Đường Ngọc nhanh chóng thu tay lại, ngay trước mặt người ta, làm trò chọc “Nhi tử” người ta thật sự có chút không ổn.
Đường Ngọc xấu hổ cười cười.
Trần Thúc lại tựa như nhớ tới cái gì, “Xe ngựa của ngươi còn có thể lên đường không?”
Bỗng nhiên bị hắn hỏi, Đường Ngọc nhụt chí, “Khả năng tạm thời còn chưa đi được.”
Lúc buổi sáng nàng đã đi xem, ngựa nằm liệt nơi đó, đứng dậy cũng đứng không nổi, càng đừng nói là lên đường.
Trần Thúc nhìn nhìn nàng, đạm thanh nói, “Nghe nói nơi này ngay cả xe bò cũng không còn, vừa lúc trong xe ngựa của ta vẫn còn chỗ, ngươi cần đi nhờ một đoạn đường tới Loan thành không?”
Dường như hắn chỉ tùy ý nói một câu, nhưng xác thật đã chọc trúng tâm tư Đường Ngọc
Thần sắc Đường Ngọc biến đổi, mắt thường có thể thấy được nàng hơi hơi xuất thần, động tâm, nhưng rất nhanh lại dịu dàng cười cười, đáp, “Không cần làm phiền đến ngươi, một đường này thuyền xe mệt nhọc, ta cũng vừa lúc muốn ở Quy Hồng trấn nghỉ ngơi hai ngày, cũng không vội lên đường, đa tạ.”
Nàng uyển chuyển cự tuyệt
Trần Thúc lại nhìn nhìn nàng, trong mắt không có chút thất vọng nào, dường như hắn đã sớm dự đoán được câu trả lời, cũng không lại kiên trì, “Vậy Đường Đường này, chúng ta đi thôi.”
Đường Đường “Gâu gâu” hai tiếng.
Đường Ngọc lại lần nữa duỗi tay sờ sờ đầu Đường Đường, xem như chia tay.
Trần Thúc nhàn nhạt rũ mắt, chóp mũi đều là hương hải đường trên người nàng……
Mắt nhìn Trần Thúc ôm Đường Đường ra khỏi khách điếm, Đường Ngọc cuối cùng vẫn áp chế suy nghĩ muốn đi nhờ xe trong lòng xuống
Đối phương cho dù không phải người gia đình quý tộc thì ít nhất cũng là gia đình giàu có.

Bọn họ chỉ bởi vì Đường Đường mà gặp mặt hai lần, buổi sáng vừa lúc gặp nhau ở chỗ chuồng ngựa, so với người khác thì nói nhiều hơn mấy câu, ngay cả quen thuộc cũng không được tính, càng không nói tới hiểu biết lẫn nhau đến độ có thể đi chung một chiếc xe ngựa

Nàng ở trong cung nhiều năm, biết rõ khi nào cần cẩn thận, khi nào cần kiêng dè.
Náo động trong triều vừa mới ổn định, trên đường gặp không ít thế gia quý tộc đều dời nhà xuống Nam.

Vị trí Bình Nam xa xôi, cách xa kinh thành, không ít thế gia chịu liên lụy đều muốn đi đến Bình Nam tạm lánh.

Đối với các gia đình như vậy, càng ít qua lại càng tốt.
Tâm Đường Ngọc sáng tựa lưu li.
Mắt thấy thân ảnh kia sắp bước lên xe ngựa, Đường Ngọc đột nhiên thấy đầu Đường Đường linh hoạt chui ra sau cánh tay đối phương, nhìn về phía nàng “Gâu gâu” hai tiếng.
Đường Ngọc bị bất ngờ nên nhịn không được cười rộ lên, rồi sau đó, liền thấy Trần Thúc xách theo Đường Đường cùng lên xe ngựa.
Tiếng “Gâu gâu” của Đường Đường cũng bị mất hút bên trong tiếng bánh xe lọc cọc
……
“Đông gia, chúng ta trước vẫn chờ ở Quy Hồng trấn sao?” Triệu Sơ hỏi.
Lúc này Đường Ngọc mới thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói, “Từ từ đi thôi, hiện tại cũng không có biện pháp nào khác.”
Triệu Sơ nói được
Hành lý của bọn họ không nhiều lắm, trong khách điếm cũng không làm người khác chú ý, không có gì đáng lo lắng.

Ngược lại là những thương nhân phải ở lại kia, giống như lúc nào cũng đều lo lắng hàng hóa mình mang theo bị trộm mất, vẫn luôn có chút đứng ngồi không yên.
Đường Ngọc đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi, Triệu Sơ nói đi vào trong thị trấn nghe ngóng chút tin tức
Khi Đường Ngọc về phòng, trong lòng lại không khỏi than thở, có phải nàng đã quá mức cẩn thận hay không, nếu đi nhờ xe phụ thân của Đường Đường, hẳn là trước khi hoàng hôn sẽ đến Loan thành.


Còn bây giờ, thật không biết khi nào mới có thể rời khỏi Quy Hồng trấn……
Nghĩ đến hôm nay nàng suýt nữa đã nhờ phúc của một chú chó mà được đi nhờ xe ngựa của người khác, Đường Ngọc lại cảm thấy có chút thú vị.

Ngôn Tình Hài
Một đường từ Nghi thành cẩn thận đi đến đây, kỳ thật chỉ còn không dưới hai ngày nữa đã về đến nhà rồi
Đường Ngọc dựa vào bàn viết thư cho tổ mẫu, đường về nhà cần kéo dài thêm vài ngày, trước cứ viết thư báo bình an cho tổ mẫu đã, miễn cho tổ mẫu lo lắng.
Nàng ngóng trông về lại Bình Nam gặp tổ mẫu, tổ mẫu cũng đang ở nhà ngóng trông nàng về
Đoạn đường về nhà này, muôn vàn khó khăn trắc trở, tổ mẫu hẳn là lo lắng gần chết.
Đường Ngọc chậm rãi đặt bút.
Trên xe ngựa, Trần Thúc và Đường Đường một người một chó nhìn nhau, “Chó Đường Đường, xem ra nương con không muốn đi cùng xe với con rồi.”
Chó Đường Đường chớp chớp mắt nhìn hắn.
Trần Thúc lại nghiêm túc nói với nó, “Nương con từ nhỏ đã chú ý cẩn thận, không giống cha con, can đảm cẩn trọng……”
Chó Đường Đường nghiêng nghiêng đầu, những lời nói phức tạp như vậy, nó căn bản đều nghe không hiểu.
Trần Thúc đưa tay lên vuốt ve đầu nó, thật ra nó rất thích hướng về hắn cọ cọ, Trần Thúc vừa duỗi tay vỗ nó, vừa ý vị sâu xa hỏi, “Ài, nương con đã cho con ăn cái gì rồi phải không?”
Vừa nãy hắn chỉ thấy vẻ mặt nó thỏa mãn, ngồi xổm ở chỗ Đường Ngọc không đi.
Trần Thúc không khỏi có chút ghen ghét, thở dài, “Cha con còn chưa có đãi ngộ tốt được như con đâu!”
Chó Đường Đường thình lình tiến lên liếm hắn một cái.
Trần Thúc bỗng dưng cười ra tiếng, nó còn muốn liếm, Trần Thúc buông nó ra, “Phỏng chừng có chờ nương con ở Loan thành, nương cũng sẽ không thèm để ý đến hai người chúng ta đâu, hay là chúng ta vẫn nên đi Bình Nam trước chờ nàng đi, có được hay không?”
Chó Đường Đường làm sao hiểu được nhiều như vậy, nhưng thấy Trần Thúc duỗi tay vén mành lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, Đường Đường cũng kêu “Gâu gâu” hai tiếng.
Trần Thúc từ từ nói, “Nhi tử, chúng ta cần đi Bình Nam.”
Đường Đường lại gâu gâu hai tiếng.
Trần Thúc cười cười, hắn đến Bình Nam trước cũng tốt
Miểu thành là thủ phủ Bình Nam, núi cao hoàng đế xa, có rất nhiều địa đầu xà*.

Trước mắt, cho dù Bình Nam đã được ban cho hắn làm đất phong, nhưng cường long không áp địa đầu xà**

*địa đầu xà: kẻ ác cư ngụ tại địa phương
**cường long không áp địa đầu xà nghĩa bóng: hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương (phép vua thua lệ làng)
Hắn mới tới Miểu thành, đầu trâu mặt ngựa nhiều, chuyện hắn phải làm cũng nhiều……
Vào tháng sáu, đã tính là ngày mùa hè đầy nắng chói chang, nhưng ngồi trên xe ngựa, kỳ thật cũng không làm sao buồn bực được, tâm tình hắn còn rất tốt
Tuy rằng vì đuổi theo nàng, hắn lên đường cả ngày lẫn đêm, trên đường vẫn luôn không có dừng lại.

Đến mỗi một chỗ đều phải thay ngựa, rồi sau đó lại tiếp tục lên đường.

Suốt cả chặng đường đi, một cảm giác ngon giấc cũng chưa có, trong mắt cũng đều là vẻ mỏi mệt.

Nhưng ở Quy Hồng trấn khi nhìn thấy nàng, nàng nửa ngồi xổm xuống cùng một chỗ với Đường Đường, mỉm cười yếu ớt, cả người hắn dường như đều an tĩnh lại, trong lòng có một loại an tâm cùng kiên định không nói nên lời
Kỳ thật hắn đã nhìn nàng hồi lâu, chỉ là nàng vẫn chưa phát hiện.
Nàng cũng không nhận ra hắn.
Xe ngựa đường xa xôi, bây giờ tuy rằng còn không có chung đường, nhưng cũng không sao.
Tương lai còn dài.
Khóe miệng Trần Thúc hơi nhếch lên, nhớ tới rất lâu về trước, vào một ngày mùa đông tuyết rơi nào đó, hắn lạnh đến phát run, cũng đói đến phát run.

Hắn cuộn mình trong lòng Đường Ngọc, phát sốt rất cao.
“Còn lạnh không?” Nàng hỏi.
Hắn gật đầu.
Nàng ôm hắn càng chặt, hắn ngửi được hương hoa hải đường thanh đạm dễ ngửi trên người nàng, lại thoáng nhìn thấy vết bớt hải đường bên cổ nàng……
“Còn lạnh không?” Nàng lại hỏi.
Hắn lắc đầu, chỉ là vẫn không nói chuyện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.