Cẩm Đường Xuân

Chương 123: 123: Bình An Như Ý




Đường Ngọc suýt nữa không nhận ra Viên Liễu, trước đây dáng người Viên Liễu thiên về gầy, eo thon nhỏ hẹp
Viên Liễu bây giờ mượt mà suốt một vòng, so với bộ dáng trước đây hoàn toàn khác nhau
"A Ngọc!" Thấy Đường Ngọc, Viên Liễu là người vui mừng nhất, nhoáng cái gần hai năm không thấy, mấy năm nay, bất luận là Kính Bình Hầu phủ hay là Kiến Bình Hầu phủ đều đã trải qua rất nhiều chuyện
Khi gặp lại, hai người nhịn không được ôm nhau, trong mắt chứa một tầng hơi nước nhàn nhạt, phảng phất như có rất nhiều lời muốn nói bị nghẹn trong cổ họng
Nhưng Viên Liễu mở miệng trước, "Thật vất vả mới gặp mặt, sao lại khóc được, không thể khóc không thể khóc.

"
Một câu của Viên Liễu đã chọc cười Đường Ngọc, hai người đều buông ra, sôi nổi lau lau khóe mắt từng người, bắt đầu nhìn nhau cười rộ lên.

Với Viên Liễu mà nói, đoạn thời gian khi thái nãi nãi mất là những ngày gian nan nhất, vẫn luôn là Đường Ngọc bên cạnh nàng, giúp nàng lo liệu, bất luận là việc trong phủ, hay là tang sự thái nãi nãi, khi đó đều dựa vào Đường Ngọc.

Với Đường Ngọc mà nói, Viên Liễu là bằng hữu trong số ít các bằng hữu nàng có được sau khi ra cung, rất dễ trò chuyện, tính tình hai người cũng hợp, lời nói cũng ăn ý, hơn nữa, còn có quan hệ giữa Trần Thúc và Thịnh Liên Húc
Viên Liễu cùng Đường Ngọc đều đã lâu không gặp đối phương, kích động đến hoàn toàn ném Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc ra sau đầu.

Tiểu Sơ Lục nắm tay cha, nghiêng đầu đánh giá Viên liễu.

Lại vừa lúc, Viên Liễu nhìn qua bé, khom người nhìn bé nói, "Tiểu Sơ Lục, con còn nhớ ta không?"
Sơ Lục thông minh, "Nhị bá mẫu.

"
Có nhớ hay không, không quan trọng, dù sao cũng là nhị bá mẫu.

Viên Liễu vui mừng cười rộ lên, "Xem đi, ta đã nói tiểu Sơ Lục thông minh mà"
Trần Thúc nhìn tiểu Sơ Lục chớp chớp mắt.

Tiểu Sơ Lục lại nhìn Thịnh Liên Húc nói, "Nhị bá phụ.

"
Thịnh Liên Húc tiến lên, trực tiếp bế tiểu Sơ Lục lên
Tiểu Sơ Lục "Khanh khách" cười rộ lên, quả thực, Thịnh Liên Húc nâng lên cao, tiểu Sơ Lục mừng rỡ vô cùng
Bên cạnh Viên Liễu, đôi song sinh hâm mộ nhìn về phía Sơ Lục.

Trần Thúc tiến lên, "Bình An? Như Ý?"
Tiểu Bình An cùng tiểu Như Ý đều chuyển mắt nhìn về phía Trần Thúc, tò mò chớp chớp đôi mắt
Viên Liễu nói, "Bình An, Như Ý, đây là tam thúc, chính là tam thúc mỗi ngày cha đều nhắc tới cùng các con nha ~"
Tiểu Bình An cùng tiểu Như Ý nhìn về phía Trần Thúc, Như Ý lên tiếng trước, "Tam heo (thúc)! ! "
Trần Thúc: "! ! "
Đường Ngọc nhịn không được cười rộ lên
Trần Thúc kinh ngạc đến ngây người.


Viên Liễu vội vàng nói, "Là tam thúc, không phải tam heo ~"
Như Ý sửa đúng, "Tam heo! ! "
Chính Trần Thúc cũng nhịn không được cười, "Như Ý ngoan.

"
Ngay sau đó là Bình An, cũng không biết có phải do Như Ý ảnh hưởng không, lại thêm một đứa gọi tam heo, Trần Thúc đã thoải mái, "Ừm, Bình An ngoan.

"
Nhưng khi gọi tam thẩm, hai đứa nhỏ lại gọi cực kỳ chuẩn xác, "Tam thẩm ~"
Trần Thúc rõ ràng ghen ghét ~
Đường Ngọc tiến lên lần lượt ôm hai bảo bối, hài tử hơn một tuổi, đúng là thời điểm phấn điêu ngọc trác, giống như búp bê sứ, đáng yêu đến không chịu nổi.

Bởi vì là long phượng thai, hai đứa thật sự giống nhau
Nhưng nhìn kỹ, có thể nhìn ra tỷ tỷ kỳ thật cũng không giống đệ đệ
"Bình An, Như Ý.

" Đến lượt tiểu Sơ Lục chào hỏi đôi phượng long thai
Long phượng thai nhìn nhìn Sơ Lục, lại nhìn nhìn mẫu thân mình, còn có chút ngốc ngốc, Viên Liễu nói, "Đây là Sơ Lục ca ca nha ~"
Tiểu Sơ Lục khoanh tay, nghiêm túc nói, "Không phải Sơ Lục, là Miễn Chi, Trần Miễn Chi!"
Bộ dáng nghiêm túc, mấy người lớn đều bị chọc cười.

Nhưng tiểu Sơ Lục trước mặt tiểu hài tử, rất để ý tên của mình, hắn tên Trần Miễn Chi, Sơ Lục là để trưởng bối gọi
Thịnh Liên Húc tôn trọng tiểu Sơ Lục nghiêm túc, "Bình An, Như Ý, gọi Miễn Chi ca ca.

"
"Miễn Chi ca ca ~"
Lúc này tiểu Sơ Lục mới cao hứng.

Trần Thúc trừng mắt liếc nhìn bé một cái.

Viên Liễu đã tiến lên kéo Đường Ngọc, "Về phủ trước lại nói ~"
Đường Ngọc cười nói, "Được ~"
Trên xe ngựa, vừa lúc chứa đủ bốn người lớn còn có ba tiểu hài tử, thật ra có chút chật, chật thì có chật nhưng lại náo nhiệt.

Tuy rằng hài tử nhiều, liền sẽ ồn áo, nhưng Bình An Như Ý đều còn nhỏ, còn chưa thể nói chuyện giống tiểu Sơ Lục, cũng phần lớn thời gian đều bị cha cùng mẫu thân ôm trong ngực.

Tiểu Sơ Lục thường thường nhìn đánh giá Bình An cùng Như Ý một chút
Khi xuống xe ngựa, tiểu Sơ Lục nhìn Trần Thúc nói lên quan sát của mình, "Hai bọn họ thật giống!"
Trần Thúc vừa nắm tay bé, vừa cười, "Bọn họ là long phượng thai, đương nhiên giống.

"

Tiểu Sơ Lục nhìn Bình An cùng Như Ý một lát, có chút hâm mộ, nhẹ giọng nói, "Cha, con cũng muốn đệ đệ muội muội.

"
Trần Thúc nắm tay ho nhẹ, nhìn tiểu Sơ Lục nhỏ giọng nói, "Cha nỗ lực.

"
Tiểu Sơ Lục nở nụ cười
Đường Ngọc đang cùng Viên Liễu đi ở phía trước, tự nhiên không lưu ý đến phía sau.

"Thịnh bá bá cùng Từ bá mẫu có khỏe không?" Trần Thúc hỏi Thịnh Liên Húc.

Thịnh Liên Húc nói, "Thân thể mẫu thân vẫn như cũ, phụ thân thì khỏe hơn, cũng đều do phụ thân chiếu cố mẫu thân, Phong Châu quá lạnh, đặc biệt là mùa đông, mẫu thân một khi về lại Phong Châu liền ho khan không ngừng, phụ thân cũng nói với ta, còn muốn tìm thời gian dẫn mẫu thân đi về phía Nam một thời gian.

"
Trần Thúc biết Kiến Bình Hầu cùng phu nhân cảm tình rất tốt, lúc trước cũng do thiên gia, Thịnh bá bá mới bất đắc dĩ làm Kiến Bình Hầu, nhưng Thịnh bá bá xác thật không thích hợp làm Kiến Bình hầu, kỳ thật cũng không quen, đều là thái nãi nãi mang theo Thịnh Liên Húc chăm sóc trong phủ.

Thịnh bá bá đã phủi tay không chưởng quản nhiều năm, bởi vì thân thể Từ bá mẫu không tốt, cho nên thường xuyên mang Từ bá mẫu đi dưỡng bệnh, vì vậy Thịnh Liên Húc là do thái nãi nãi nuôi lớn.

Thịnh Liên Húc thở dài, "Lão nhân gia chính là luyến tiếc hài tử.

"
Trần Thúc cũng cười, "Ai bảo Bình An Như Ý nhà các huynh làm cho người ta thích như vậy?"
Trần Thúc nói xong, tiểu Sơ Lục cũng cười rộ lên, "Thích Như Ý ~"
Trần Thúc làm khẩu hình, "Sơ Lục ~"
Tiểu Sơ Lục nhanh chóng im lặng.

Thịnh Liên Húc cười nói, "Vậy con thích Bình An không?"
Đây là cho bậc thang đi xuống
Kết quả tiểu Sơ Lục không chịu bước xuống, "Không thích ~"
Trần Thúc muốn nổ đầu
Tiểu Sơ Lục lại sửa lời, "Cũng thích, nhưng thích Như Ý hơn ~"
"Vì sao?" Thịnh Liên Húc tò mò.

Tiểu Sơ Lục, "Tức phụ ~"
Tâm muốn chết Trần Thúc đều có, nhanh chóng che miệng bé lại, Thịnh Liên Húc nhìn hắn, "Trần Trường Doãn, nhi tử đệ sao có thể ~"
Trần Thúc hối hận vì sao lúc trước lại nổi hứng nói như vậy trước mặt bé! !
Trong khi Trần Thúc ngẫm nghĩ biết vậy chẳng làm, đã dạo bước tới chỗ thiên thính, Kiến Bình Hầu cùng Kiến Bình Hầu phu nhân đều đã chờ trong sảnh, quan hệ hai phủ xưa nay thân hậu, Đường Ngọc cũng ở Kiến Bình Hầu phủ một đoạn thời gian, cũng quen thuộc Kiến Bình Hầu cùng phu nhân, bữa cơm này ăn ấm áp lại tự nhiên, giống như trưởng bối trong nhà
Kiến Bình Hầu hỏi chuyện Vạn Châu phủ, Trần Thúc lên tiếng, Kiến Bình Hầu phu nhân hỏi chuyện trong phủ, Đường Ngọc liền lên tiếng, Kiến Bình Hầu hoặc là Kiến Bình Hầu phu nhân hỏi chuyện tiểu Sơ Lục, tiểu Sơ Lục liền tự mình lên tiếng trả lời cho mình
Viên Liễu thật sự thích tiểu Sơ Lục ~

Cơm nước xong, Viên Liễu cùng Đường Ngọc mang theo ba hài tử tản bộ tiêu thực trong sân viện, Viên Liễu cũng vẫn luôn nắm tay tiểu Sơ Lục
Tiểu Sơ Lục cũng thực thích Viên liễu, hai người nói chuyện hồi lâu
Đường Ngọc một tay ôm Như Ý, một tay dắt Bình An, trong chốc lát lại đổi một tư thế, Bình An và Như Ý đều tò mò đánh giá Đường Ngọc, cũng thích ở một chỗ cùng nàng
Ở ấm đình trong viện, Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc uống trà.

Thịnh Liên Húc hỏi tình hình quặng sắt ở Đài Vận, Trần Thúc đáp, "Tiến triển thuận lợi, quặng sắt đã bắt đầu khai thác, ít nhiều cũng nhờ nhị ca hỗ trợ.

"
Thịnh Liên Húc nói, "Việc rất nhỏ thôi, còn chuyện Vạn Châu phủ thì sao?"
Trần Thúc cũng nói, "Cũng đều thuận lợi, đang trong tiến triển, chờ lần này rời khỏi Phong Châu, sẽ đi một chuyến đến chỗ Uy thúc, Bình thúc cùng Tần bá, mấy châu quận trung tâm cũng phải đi một lần, năm nay cũng gần ổn thỏa.

"
Thịnh Liên Húc gật đầu, lại hỏi, "Kiến Minh thì sao?"
Nói tới Lục Miện Thành, Trần Thúc cười, "Cảm thấy một năm này Kiến Minh dường như bỗng nhiên hiểu chuyện hơn, đoạn thời gian ở Giang thành học được không ít thứ, cũng rất tiến bộ.

Đệ cùng Lục lão phu nhân thương nghị qua, đưa Bình Nam cho Lục gia, như vậy lão phu nhân cùng Kiến Minh cũng có nơi dựa vào, có thể an tâm ở Bình Nam yên ổn, vừa lúc Bình Nam cũng có Kiến Minh trông coi, là chuyện tốt.

"
Thịnh Liên Húc cười cười.

Trần Thúc nhìn hắn, "Làm sao vậy, nhị ca?"
Thịnh Liên Húc thở dài, "Nhớ tới trước đây thái nãi nãi nói, đệ và đại ca bất đồng.

"
Trần Thúc hơi giật mình.

Thịnh Liên Húc chậm rãi đứng dậy, đặt đôi tay ở sau lưng, nhìn ra ngoài ấm đình thở dài, "Tâm đề phòng cùng lòng nghi ngờ của đại ca đều quá lớn, đối với bất luận kẻ nào bên cạnh đều như thế, cho nên cuối cùng bằng hữu xa lánh, ngay cả người tốt như đại tẩu cũng mang theo hài tử về An Bắc; Trường Doãn, đệ không giống vậy, đệ tin tưởng người bên cạnh, người bên cạnh đệ cũng tin được đệ, cho nên mọi người đều nguyện ý đi theo đệ.

"
Trần Thúc cười nói, "Huynh đang rót mê hồn dược cho đệ"
Thịnh Liên Húc cũng cười rộ lên.

Huynh đệ hai người cười một lát.

Thịnh Liên Húc lại hỏi, "Bên phía Lưu thành có tin tức gì không? Ta nghe nói chuyện Kiến Minh tới Vạn Châu, gây xúc động rất lớn đối với thiên tử cùng kinh thành, không ít thế gia đều nháo nhào đào vong đến Lưu thành, cứ thế mãi, bài trong tay thiên tử sẽ càng ngày càng ít, Trường Doãn, đệ phải cẩn thận, nếu hắn phản công, chưa chắc sẽ tìm tới Lưu thành trước.

Biết người biết ta, đại ca đối với hai người chúng ta đều quen thuộc, không chừng, sẽ khai đao với đệ trước, đệ phải cẩn thận nhiều hơn.

"
Thịnh Liên Húc nói, Trần Thúc đều hiểu rõ, Trần Thúc gật đầu, "Đệ đã biết, nhị ca.

"
Thịnh Liên Húc duỗi tay ôm bả vai hắn, "Chuyến này định ở Phong Châu tới khi nào?"
Nơi hắn muốn đi không ít, chuyến này hẳn là không thể ở Phong Châu lâu
Trần Thúc nhẹ giọng nói, "Thượng tuần tháng hai đi, đệ đưa Đường Ngọc cùng Sơ Lục về nhà trước, rồi mới xuất phát đi các châu quận gần kề"
Thịnh Liên Húc ngoài ý muốn, "Không trực tiếp đi từ Phong Châu?"
Trần Thúc nhíu mày, trầm giọng nói, "Vào thời điểm cửa ải cuối năm có cầu được một quẻ sâm, nên vẫn cứ lo lắng trong lòng, không dám lơ là, dù sao cũng chỉ nửa tháng một tháng, đưa bọn họ trở về một chuyến, lòng đệ cũng an tâm.


"
"Cũng đúng.

" Thịnh Liên Húc nói xong, vừa lúc thấy Đường Ngọc cùng Viên Liễu mang theo hài tử lại đây, là tản bộ tiêu thực xong một vòng đã trở lại.

Trần Thúc thở dài, "Viên Liễu thế nào?"
Thịnh Liên Húc trả lời, "Trước đây thân thể nàng vẫn luôn không tốt, uống không ít thuốc, cũng điều dưỡng thật lâu, bây giờ gần như khỏe hẳn rồi, chính là bộ dáng càng phúc hậu hơn lúc trước một ít, ngược lại ta cảm thấy nàng như vậy càng tốt.

"
"Đường Ngọc thì sao?" Thịnh Liên Húc có qua có lại
Trước mặt Thịnh Liên Húc, Trần Thúc không có giấu giếm, "Mới vừa nói cửa ải cuối năm cầu được một quẻ sâm, là hỏi cho A Ngọc, là quẻ đại hung, lòng đệ vẫn luôn có chút lo lắng.

"
Thịnh Liên Húc lại lần nữa vỗ vỗ bả vai hắn, "Cảnh giác nhiều chút.

"
! !
Vừa lúc, Sơ Lục dẫn theo Bình An và Như Ý vọt vào ấm đình, ba hài tử từng người chạy về phía phụ thân mình, thật sự thân thiết ~
Viên Liễu nhìn Đường Ngọc nói, "Đi thôi, chúng ta đi nghỉ, bọn nhỏ để cho bọn họ chăm sóc trước cũng được.

"
Đường Ngọc nói được
Trên đường đi về viện của Viên Liễu, Đường Ngọc còn đang nói cùng Viên Liễu việc quẻ sâm, "Chàng giống như rất để ý.

"
"Ta mà rút được quẻ sâm như vậy cũng sẽ chú ý, bất quá, có vài quẻ sâm lại có tác dụng cảnh cáo" Viên Liễu nhắc nhở, "Dù sao muội cẩn thận là quan trọng, tự mình cũng cần lưu ý hơn một ít.

"
Đường Ngọc gật đầu, "Biết rồi!"
Đường Ngọc kéo tay Viên Liễu, nói nói cười cười đi vào trong viện
! !
Hạ tuần tháng giêng, khó được có thời gian ở Phong Châu hơn hai mươi ngày, vui vẻ nhất chính là tiểu Sơ Lục ~
Tiểu Sơ Lục đã quen thuộc cùng Bình An và Như Ý, cũng có thể chơi cùng nhau
Tiểu Sơ Lục thường treo bên miệng một câu chính là bọn họ còn quá nhỏ a, Đường Ngọc nói, bọn họ sẽ trưởng thành rất nhanh nha.

Tiểu Sơ Lục lại nhìn nhìn nàng, "Mẫu thân, khi nào con mới có đệ đệ muội muội nha?"
Nhìn thấy Bình An và Như Ý ở cùng nhau, bé cũng muốn có đệ đệ muội muội cùng chơi.

Vấn đề của tiểu Sơ Lục, làm Đường Ngọc dở khóc dở cười, Đường Ngọc ôn hòa nói, còn chờ duyên phận, nếu bọn họ cảm thấy thích hợp thì sẽ tới.

Nàng chỉ có thể trả lời như vậy
Tiểu Sơ Lục lại nói, "Mẫu thân cũng phải nỗ lực a, cha nói cha đang nỗ lực.

"
Đường Ngọc: "! ! ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.