Cẩm Đường Xuân

Chương 14: 14: Bánh Hoa Quế




nhamy111: Vì Trần Thúc chưa nhận lại Đường Ngọc, vẫn giả vờ như mới quen biết nên tui vẫn để xưng hô của Trần Húc với Đường Ngọc là "ta - ngươi" thay cho "ta - nàng" nhan
Trong mắt hai người đều cất giấu kinh hỉ, Đường Ngọc cười nói, “Nơi này là nhà ta.”
Trần Thúc vờ như bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi là…… cháu gái của lão thái thái?”
Đường Ngọc không ngờ việc này tổ mẫu cũng đều nói với hắn, vậy thì hắn đã chuyện trò bên cạnh tổ mẫu không ít thời gian rồi
Đường Ngọc nhớ tới thời điểm vừa rồi khi tổ mẫu nói đến hắn, cũng là dáng vẻ vui mừng, Đường Ngọc lại nhìn nhìn phía sau hắn, hỏi, “Ngươi là hàng xóm mới chuyển đến ở đối diện?”
Trần Thúc gật đầu, “Ừm, đã đến được vài ngày, ta vốn đã bảo người trong phủ tới Miểu thành trước một chuyến, tìm một tòa viện an tĩnh, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Dường như hắn cũng có chút không tin được
Những chuyện trùng hợp như vậy, hết lần này đến lần khác lại xảy ra trước mắt như thế
Hắn vừa tới, khắp nơi đều rất lạ lẫm, vì vậy hắn mới muốn xây dựng quan hệ tốt đẹp với mọi người chung quanh, đầu tiên chính là những nhà hàng xóm, lại vừa lúc nhìn thấy trong nhà chỉ có một mình tổ mẫu, cho nên mới nói chuyện cùng tổ mẫu hồi lâu, lại dọn dẹp đồ đạc giúp tổ mẫu, rồi cho người quét dọn nhà cửa……
Tuy rằng một câu hắn cũng không nhắc tới, nhưng Đường Ngọc có thể phỏng đoán được nguyên do là đây
“Đa tạ.” Đường Ngọc nói lời cảm tạ.
Trần Thúc nhìn nàng, nhẹ giọng nói, “Chuyện nhỏ thôi cũng không tốn sức gì, vốn dĩ bà con xa không bằng láng giềng gần, ta làm quen với lão thái thái cũng tốt mà.”
Lời nói của hắn ôn hòa nho nhã, nhưng nói xong lại ho khan một chút, liền nắm tay đặt lên miệng quay đầu sang một bên, ho nhẹ hai tiếng, rồi sau đó xin lỗi nói, “Khí hậu Bình Nam không giống ở nhà, cần thêm vài ngày mới thích ứng được.”
“Đường Đường cũng vậy, hai ngày này đều uể oải trong phủ, không biết có phải là do lạ chỗ hay không, chắc là do không quen nên cũng không ăn được cái gì” Nói đến chỗ này, Trần Thúc như lại nhớ tới điều gì đó, dừng một chút, lại nói, “Ngày mai ta mang nó đến đây gặp ngươi, nó khẳng định sẽ rất cao hứng.”
“Được a.” Đường Ngọc vốn cũng muốn hỏi tới Đường Đường, không ngờ hắn lại chủ động nhắc tới.
Trần Thúc xoay người nhìn nhìn phía sau, người hầu phía sau tiến lên, đưa hộp đồ ăn trong tay cho hắn.
Hắn tiếp nhận, lại nhìn Đường Ngọc nói, “Nếu ngươi vừa trở về, ta sẽ không quấy rầy hai bà cháu các ngươi nói chuyện.

Đây là nước đường hôm trước lão thái thái thích, ta cho người làm thêm một phần đưa tới đây”
Đường Ngọc vốn còn đang chần chờ nhận hay không nhận, nhưng vừa nghe là nước đường, liền duỗi tay tiếp nhận.
Không phải đồ gì quý trọng, đối phương rất biết đắn đo đúng chừng mực.
Ở chung với dạng người như vậy sẽ không thấy mệt.

Đường Ngọc còn chưa kịp nói lời cảm tạ, Trần Thúc đã xoay người rời đi.

Đường Ngọc đang muốn đóng cửa, Trần Thúc bỗng nhiên dừng chân, xoay người nhìn nàng, “Đúng rồi, ngươi gọi là Đường Ngọc đúng không? Trước đây đã nghe lão thái thái nói qua, không biết có nhớ lầm không.”
Đường Ngọc gật đầu, “Đúng vậy, ta tên Đường Ngọc.”
Khóe miệng hắn chợt nhếch lên nói, “Không nhận nhầm thì tốt rồi.”
Đường Ngọc cũng cười cười theo
Hai người riêng vào trong nhà mình, không nói gì thêm nữa
……
Lúc Đường Ngọc quay trở lại, tổ mẫu vừa lúc hỏi, “Là tiểu Trần hàng xóm sao?”
Tiểu Trần hàng xóm?
Đường Ngọc bỗng nhiên kịp phản ứng, lên tiếng nói, “Dạ, là Trần công tử ở đối diện, nói ngày hôm trước thấy người thích, nên hôm nay cố ý cho người làm nước đường đưa lại đây.”
Đường Ngọc đặt hộp đồ ăn xuống, lại lấy chén nước đường từ trong hộp ra, đặt xuống trước mặt tổ mẫu.

Trong hộp chỉ có một chén, hẳn là đối phương không nghĩ tới hôm nay nàng sẽ trở về.
“Tổ mẫu, ngày mai chúng ta tìm một đại phu khám mắt đi.” Đường Ngọc nhẹ giọng nói.
Lão thái thái cười nói, “Đôi mắt này của ta, Lâm thẩm con đã sớm dẫn ta vào thành khám nhiều đại phu rồi, đều nói là trị không hết.

Mấy ngày trước lúc tiểu Trần vừa mới tới, nói nhà hắn có quen biết một đại phu, y thuật cao minh, đã chữa khỏi người có đôi mắt bị bệnh như ta, tiểu Trần đã cho người đi mời rồi, nói nếu như nhanh, đi đường khoảng thời gian một tháng là tới đây.”
Đường Ngọc ngoài ý muốn, lại nghĩ tới người vừa mới gặp, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy có chút áy náy.

Lúc ấy hắn hỏi nàng muốn cùng đi Loan thành không, nàng cố ý từ chối, bây giờ nhìn lại, kỳ thật đối phương cũng không có ác ý.
Đường Ngọc không có lên tiếng, tổ mẫu tiếp tục nói, “Đôi mắt này của ta nhìn không rõ ràng lắm, nhưng nghe được âm thanh, luôn cảm thấy tiểu Trần là một quân tử ôn hòa……”

Đường Ngọc đáp, “Dạ.”
Lão thái thái cũng cười rộ lên, “Thời buổi này, hài tử tốt như vậy cũng không nhiều lắm.”
Đường Ngọc có thể cảm giác được, tổ mẫu rất thích hắn.
“Ngọc nhi, rửa mặt ngủ sớm đi, cả một đường này con mệt mỏi rồi, ngày mai hai bà cháu chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Đường Ngọc đỡ tổ mẫu lên giường nghỉ ngơi, lại nói chút chuyện, rồi sau đó mới trở về phòng.
……
Rời nhà hơn mười năm, phòng nàng vẫn giữ nguyên bộ dáng vốn có, gần như không có thay đổi, là tổ mẫu đang nhớ nàng.
Chóp mũi Đường Ngọc ửng đỏ.
Phòng cũng đã quét tước xong, cũng dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, Đường Ngọc đặt đồ tùy thân xuống.

Nàng vốn cũng không có bao nhiêu đồ tùy thân, rất nhanh đã thu dọn xong
Đường Ngọc cởi xiêm y, bới tóc lên đơn giản, bước vào trong thau tắm
Làn nước ấm áp truyền đến, theo da thịt thấm vào khắp người, Đường Ngọc ngửa đầu dựa vào cạnh thau tắm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cuối cùng cũng được yên ổn rồi
Sáng hôm sau, Đường Ngọc dậy sớm đi mua bữa ăn sáng tổ mẫu ưa thích
Chờ khi nàng quay trở lại, vừa lúc tổ mẫu thức giấc
“Con vừa đi nơi nào?” Lão thái thái mới không gặp nàng, trong lòng đã có chút lo lắng.
Đường Ngọc nói, “Con đến nhà Chu thúc mua sữa đậu nành cùng bánh quẩy, trên đường đi đã sớm thèm sữa đậu nành bánh quẩy nhà Chu thúc rồi, tổ mẫu cũng thích ăn, vừa vặn để hai bà cháu chúng ta ăn một bữa cho đã thèm.”
Lão thái thái cười không khép miệng được..
Chờ dùng xong bữa sáng, Đường Ngọc cùng tổ mẫu tùy ý đi dạo trong Miểu thành
Đường Ngọc đã lâu không trở về, tổ mẫu nói cho nàng biết những thay đổi trong thành.


Đôi mắt tổ mẫu tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng sinh sống ở chỗ này đã sớm quen thuộc, vừa lúc có thể nói với Đường Ngọc nơi nào thay đổi
Hôm nay là ngày đi mua rượu hoa quế
Làm bánh hoa quế ngoại trừ dùng hoa quế, còn có thể thêm chút rượu hoa quế, bánh hoa quế làm ra sẽ có thêm một hương thơm thuần khiết
Tổ mẫu ngồi chờ ở một bên, Đường Ngọc tiến lên xếp hàng chờ mua.

Vừa lúc hôm nay có nhiều người mua rượu hoa quế, hiện giờ rượu đã bán sạch, chưởng quầy cùng tiểu nhị đã đi xuống hầm lấy rượu.
Mấy người bên cạnh vừa chờ, vừa đàm luận nói, “Nghe nói mấy hôm trước Kính Bình Hầu đã đến đây, người đã ở trong thành, nhưng ngay cả biệt phủ ở Miểu thành cũng không có đến lần nào.”
Nghe được mấy chữ Kính Bình Hầu, đầu ngón tay Đường Ngọc hơi cứng, không hiểu sao trong lòng lại khẩn trương.
Tuy rằng trước đây trên đường đi đã nghĩ tới Bình Nam này là đất phong vua ban, Kính Bình Hầu cho dù làm dáng cũng sẽ tự mình tới đây một chuyến, nhưng nàng không ngờ tới, chân trước nàng vừa về tới thì chân sau hắn cũng đã đến nơi.
Đường Ngọc bỗng nhiên cảm thấy toàn thân không có nơi nào được thoải mái cả
Lại nghe người xếp hàng tiếp tục nói, “Thiệt hay giả đó huynh?”
“Chuyện này sao có thể giả được a! Chỉ là cường long không áp địa đầu xà, tuy rằng Bình Nam là đất vua ban, Kính Bình Hầu lại có công ủng lập tân đế, có bệ hạ làm chỗ dựa, nhưng Bình Nam rốt cuộc không phải Vạn Châu.

Nơi này thế gia hương thân đã sớm liền thành một thể, Kính Bình Hầu muốn dừng bước ở Bình Nam cũng không phải chuyện dễ dàng.

Việc này lại không phải như đi theo thiên tử tạo phản, xuất binh là được.

Hiện giờ thiên hạ tạm ổn, chẳng lẽ còn phải dùng binh Vạn Châu tới đây quản chuyện của Bình Nam?”
Người này nói rất có lý, người khác đều nhao nhao gật đầu.
“Bây giờ tạm thời cứ nhìn ngó trước đi đã, có lẽ, đất phong này vốn chỉ là ngụy trang thôi, làm bộ làm tịch, làm một ít trình tự, tới một chuyến là được.

Qua vài ngày thì trở về.

Bình Nam có bộ dáng gì, thì cũng vẫn là bộ dáng đó.”
“Cũng có lý, có lẽ Kính Bình Hầu người ta căn bản không có hứng thú gì với Bình Nam này, gặp dịp thì chơi thôi, qua mấy ngày thì đi!”
Mấy người đều lắc đầu cười cười, không nhắc lại chủ đề Kính Bình Hầu

Đường Ngọc nhàn nhạt rũ mắt.
Chưởng quầy dẫn theo tiểu nhị quay trở lại, trên xe ba bánh đẩy tay chất đầy bình rượu lớn lớn bé bé
Đường Ngọc mua được một bình rượu hoa quế nhỏ
Đường Ngọc không uống được rượu, nhưng mùi rượu hoa quế cũng không ảnh hưởng gì đến nàng.

Cả buổi chiều, Đường Ngọc đều ở phòng bếp làm trợ thủ giúp tổ mẫu một tay làm bánh hoa quế.
Làm bánh hoa quế rất cần nhẫn nại, Đường Ngọc cùng tổ mẫu bận rộn cả một buổi, đến lúc hoàng hôn không sai biệt lắm, một mẻ bánh hoa quế mới ra lò, Đường Ngọc chỉ là ngửi ngửi thôi mà đã cảm thấy thèm, rồi sau đó đầu ngón tay nhẹ nhàng bốc một miếng lên, là hương vị nàng ở trong cung nhớ tới mười mấy năm.
“Ăn quá ngon.” Đường Ngọc không tìm được từ nào có thể hình dung tốt hơn nữa, “Ngày ngày con ở trong cung đều nghĩ đến miếng bánh này.”
Hiện giờ cuối cùng cũng được ăn rồi.
Lão thái thái lại ra hiệu bảo nàng bưng một mâm khác ra ngoài
Đường Ngọc nhanh chân tiến lên.
Chưng bánh hoa quế độ lửa rất quan trọng, tổ mẫu bảo bưng, Đường Ngọc không dám chậm trễ.
“Nhiều như vậy, hai bà cháu chúng ta có thể ăn hết sao?” Đường Ngọc cảm thán, “Bánh hoa quế lại không thể để qua đêm.”
Lão thái thái cười nói, “Đem một phần qua cho tiểu Trần hàng xóm đi thôi, vừa lúc trả đồ vật lại cho người ta.”
Đường Ngọc ngẫm lại cũng đúng
Dù sao cũng gần, ra cửa liền ở đối diện, Đường Ngọc vâng theo ý muốn của tổ mẫu, đi tạo quan hệ tốt cùng hàng xóm gần nhà.

Đường Ngọc từng nghe tổ mẫu nói qua, đối phương đi sớm về trễ, cũng biết hiện giờ đang lúc hoàng hôn, chưa chắc có thể gặp được.
Lúc gặp thị vệ canh cửa, Đường Ngọc đỡ hộp thức ăn lên, “Ta ở phía đối diện, hôm qua Trần công tử có đưa cho tổ mẫu ta nước đường, hôm nay tổ mẫu làm bánh hoa quế, bảo ta mang qua.”
Đường Ngọc vừa dứt lời, liền nghe âm thanh bánh xe cuồn cuộn phía sau, Đường Ngọc chuyển mắt theo bản năng
Chỉ thấy Trần Thúc duỗi tay vén mành lên, người còn chưa xuống xe ngựa, từ chỗ cửa sổ xe đã vang lên tiếng thăm hỏi ân cần ôn hòa, “Đường Ngọc.”
Ánh mắt hắn dừng trên hộp thức ăn nàng xách trong tay, Đường Ngọc nói, “Hôm nay tổ mẫu làm bánh hoa quế, cố ý tặng cho ngươi một ít.”
Trần Thúc cũng cười nói, “Thật đúng dịp, ta vừa lúc có được bình rượu hoa quế lâu năm, có thể nếm thử cùng lão thái thái.”
nhamy111: ta nói Trần huynh diễn quá xức xắc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.