Cẩm Đường Xuân

Chương 144: 144: Hoàn Thành




*Là tên của tòa thành nhen
Trung tuần tháng năm, Triệu Văn Vực trở về Lưu thành.
Trần Tư Mẫn mang theo nữ nhi tới hơn hai mươi dặm ngoài thành đón hắn, Lưu thành đường xa, cuối cùng một ngày này lại đổ mưa to tầm tã, Triệu Văn Vực hẳn trước buổi trưa sẽ đến Lưu thành, kết quả trước mắt sắp đến hoàng hôn, còn cách Lưu thành hai mươi dặm hơn
Triệu Văn Vực có chút phiền lòng.
Gần hương tình khiếp*, hắn có chút nhớ Trần Tư Mẫn cùng nữ nhi, cho nên càng đến gần hơn hai mươi dặm cuối cùng này, càng có chút không tĩnh tâm nổi, ngược lại còn không bằng thời điểm công thành ở phế đô trước đây
*Cận hương tình khiếp: Lâu không trở về quê, gần đến quê nhà lại có cảm giác lo lắng hồi hộp
“Bệ hạ, là nương nương mang theo công chúa tới chờ đón” Thống lĩnh cấm quân nhắc nhở.
Trần Tư Mẫn mang nữ nhi tới?
Triệu Văn Vực ngoài ý muốn.
Nhưng xa xa nhìn lại, thấy trong mưa to tầm tã, bên trong đình có người, bên ngoài đình có cấm quân đang đứng, là người trong cung không thể nghi ngờ.
Mẫu hậu khẳng định sẽ không ra cung lúc này, vậy người tới nơi này nhất định là Trần Tư Mẫn!
Triệu Văn Vực trong miệng bực bội nói, “Lúc này còn chạy loạn khắp nơi!”
Nhưng lại giơ roi đánh ngựa xé gió chạy về phía đình, trong lòng kích động mà nôn nóng
“Nương nương, là bệ hạ.” Ma ma bên cạnh Trần Tư Mẫn nhắc nhở.
Trần Tư Mẫn bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phía thân ảnh đang cỡi ngựa như bay trong màn mưa, ngoại trừ Triệu Văn Vực thì còn có thể là ai.
Trần Tư Mẫn nhìn về phía nữ nhi trong lòng ngực, “Tiểu A Mâu, là cha đã trở lại!”
Tiểu A Mâu chào đời vào tháng 5 năm trước, bây giờ vừa lúc tròn một tuổi, cái khác thì chưa biết nói, nhưng đã biết gọi “Cha” cùng “Mẫu thân”.
Trần Tư Mẫn nói xong, tiểu A Mâu ngọt ngào kêu một tiếng, “Cha ~”
Ngoài đình vẫn mưa to tầm tã, nơi nào nghe được tiếng bé, nhưng thân ảnh kia càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở ngoài đình, cởi áo tơi cùng áo choàng liền vọt vào trong đình
“Tư Mẫn, A Mâu!” Thân ảnh Triệu Văn Vực xuất hiện ở trước mắt.
“Cha ~” tiểu A Mâu lên tiếng trước
Nhìn thấy tiểu áo bông của mình, lòng Triệu Văn Vực như muốn hòa tan.
Triệu Văn Vực tuy mặc áo tơi, mang mũ rộng vành, nhưng chạy trong mưa đêm, xiêm y trên người dù sao cũng sẽ ướt một chút.
Tiểu công chúa của hắn kiều quý như vậy, sao hắn có thể mang một thân ướt dầm dề ôm nàng!
Mắt thấy tiểu A Mâu muốn ôm, Triệu Văn Vực tiến lên, hôn hôn má nàng, “Xiêm y trên người cha ướt, hồi cung lại ôm con”
Trần Tư Mẫn nhìn hắn, “Nhà ngươi thiếu xe ngựa sao? Đến nỗi ngươi phải tự mình cỡi ngựa chạy tán loạn trong thời tiết mưa to như thế? Cảm thấy mình rất lợi hại?”
Triệu Văn Vực: “……”
Triệu Văn Vực cạn lời, luôn là như vậy……
Hắn không ngồi xe ngựa, tự mình cưỡi ngựa còn không phải nghĩ đến trên đường cũng đã chậm trễ, đoạn cuối cùng cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn chút, có thể trở về gặp nàng cùng nữ nhi sớm hơn chút!
Như thế nào đến chỗ nàng luôn bị bẻ cong một ít.
Triệu Văn Vực tức giận, “Nào có lợi hại như ngươi! Vì để sớm trở về gặp ngươi, không ngại mưa to tầm tã đều lên đường trong mưa, đến trong miệng ngươi thế nào cũng phải chọc người vậy!”
Trần Tư Mẫn cũng đúng lý hợp tình, “Ai bảo ngươi sớm trở về gặp ta!”
“Ngươi!” Triệu Văn Vực trực tiếp tức đến ngốc.
Lão ma ma bên cạnh Trần Tư Mẫn đã sớm nhìn quen không trách, trước mắt, biết hai người bọn họ cãi thì cãi, kỳ thật vẫn nhớ đối phương, liền duỗi tay ôm tiểu A Mâu từ trong lòng ngực Trần Tư Mẫn mang đi
Bây giờ, chỉ còn hai người Triệu Văn Vực cùng Trần Tư Mẫn
Triệu Văn Vực tiến lên ôm nàng!

“Ngươi sợ y phục ngươi làm ướt đến nữ nhi, không sợ làm ướt ta à!” Lời Trần Tư Mẫn còn chưa dứt, bị hắn ôm vào, “Làm ướt ngươi thì có làm sao, ngươi cắn ta đi!”
“A a a!!!” Triệu Văn Vực được như ý nguyện.
“Xe ngựa!” Triệu Văn Vực kêu một tiếng, xe ngựa ngừng ở ngoài đình
Triệu Văn Vực khiêng nàng lên xe ngựa, thị vệ bung dù, lão ma ma ôm tiểu công chúa lên xe ngựa, rồi sau đó, chừa thời gian lại cho ba người một nhà bọn họ
Trong xe ngựa có xiêm y, Triệu Văn Vực thay xiêm y đơn giản
Rồi sau đó Triệu Văn Vực rốt cuộc có thể ôm tiểu A Mâu.
Trong xe ngựa đã có thể nâng lên cao, cha đã trở lại, tiểu A Mâu đặc biệt vui vẻ.
Trần Tư Mẫn ở một bên cười.
Hồi kinh còn có chút thời gian, trời lại đổ xuống mưa to, sẽ không thể về cung nhanh được, chờ Triệu Văn Vực cùng tiểu A Mâu nháo đủ, Trần Tư Mẫn mới hỏi, “Kính Bình Hầu phu nhân thế nào?”
Triệu Văn Vực chặc lưỡi hai tiếng, “Nha ~”
Trần Tư Mẫn nói, “Hỏi một chút không được à?”
“Được! Sao lại không được! Ngươi muốn làm cái gì mà không được!” Triệu Văn Vực buông tiểu A Mâu trong lòng ngực, ôn hòa nói, “Nữ nhi ngoan, để cha ôm mẫu thân một cái, cha không ôm nàng, nàng vẫn luôn không cao hứng, chờ cha ôm nàng xong, lại ôm con được không?”
Tiểu A Mâu cười cười.
Triệu Văn Vực cũng không biết nàng nghe hiểu không, dù sao vẫn bắt đầu ôm Trần Tư Mẫn trước mặt tiểu A Mâu
“Triệu Văn Vực!” Trần Tư Mẫn bực bội.
Triệu Văn Vực mới không trách, hôn thẳng vào má nàng một cái mới ha ha ha cười, cười như thực hiện xong trò đùa dai
Chờ Trần Tư Mẫn vừa muốn mở miệng, Triệu Văn Vực lại nghiêm túc nói, “Trước kia ở trong cung, Đường Ngọc có vài bằng hữu, mạo hiểm mang nàng trốn ra khỏi cung, cho nên nàng không có trở ngại.

Nhưng nàng không gặp được Trần Thúc, khi bị cấm quân đuổi theo, vô ý lăn xuống dốc thoải.

Lúc ta thấy nàng, đầu nàng đập vào hòn đá, quân y cùng ngự y đều nói nàng tạm mất trí nhớ.

Nàng còn có thai, còn bị động thai khí, cho nên khi ở phế đô, nàng vẫn luôn dưỡng thai.

Lúc ta rời đi, thai tượng của nàng thật ra đã an ổn, chỉ là còn nhớ không được Trần Thúc……”
Triệu Văn Vực thở dài, “Dù sao, có Trần Thúc chăm sóc là được.”
Triệu Văn Vực nói xong, lại bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó, hỏi, “Tương phụ ở đâu?”
Trần Tư Mẫn gật đầu, “Ở trong cung, nghe nói ngươi hôm nay trở về, nói phải đợi ngươi.”
Tới rồi!
Khẳng định là trước đó hắn cùng Trần Thúc một lần nữa thương nghị việc phân chia địa giới, tương phụ có việc muốn hỏi hắn……
Triệu Văn Vực đau đầu.
“Ngươi lại làm chuyện gì?” Triệu Tư Mẫn kinh ngạc đến ngây người.
Bộ dáng có tật giật mình điển hình của hắn, Trần Tư Mẫn lại rất quen thuộc
Triệu Văn Vực thở dài, “Ta nào có làm chuyện gì! Là Đường Ngọc còn bệnh, Trần Thúc cũng không có tâm tư cùng ta thương nghị việc phân chia địa giới, hai chúng ta quyết định rất nhanh, sau đó từng người trở về nhà, xem ra, tương phụ sẽ cảm thấy trao đổi quá ít, muốn quá ít…… Nhưng binh lực phần lớn là binh lực Vạn Châu người ta, Diệp Lan Chi chết, đối với mọi người đều có chỗ lợi, chỗ ta chẳng phải cũng có thể tạm thời an tâm sao?”
Lời trong ý ngoài liền lộ ra một cái tin tức —— hắn căn bản không trao đổi gì nhiều với Trần Thúc
Trần Thúc thông minh như vậy!
Gia hỏa này nhất định là lỗ vốn trở về

Trần Tư Mẫn không lại bỏ đá xuống giếng, chỉ bế tiểu A Mâu lên, nhẹ giọng nói, “Trở về thì được rồi……”
Triệu Văn Vực nhìn nàng, không nghĩ tới nàng không hỏi tới cùng, trong lòng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Trần Tư Mẫn phát hiện ánh mắt hắn, lập tức nói, “Kính Bình Hầu phu nhân người ta có Kính Bình Hầu trông coi, ngươi ngày sau liền ít nhọc lòng lại đi.”
Kỳ thật nàng cũng biết đối phương không có gì, chỉ là nhịn không được mắng hắn hai câu.
Triệu Văn Vực vừa tức giận vừa buồn cười, “Ta nhọc lòng cái gì? Người ta cho dù mất trí nhớ, cũng đều là Trần Thúc nói cái gì thì biết cái đó, nơi nào giống ta, ngày ngày bị ngươi khi dễ!”
“Triệu Văn Vực!” Trần Tư Mẫn nắm chặt quyền
Bất chợt, Triệu Văn Vực tiến lên, hôn hôn má nàng.
Trần Tư Mẫn ngơ ngẩn.
Triệu Văn Vực cười khanh khách nói, “Kỳ thật là ta muốn sớm trở về gặp ngươi cùng A Mâu, thêm một chỗ với thiếu một chỗ có cái gì quan trọng đâu, tâm tư của ta cùng Trần Thúc đều không ở những việc này, cho nên nói cũng mau, nói chung tâm tư mọi người đều giống nhau, giết chết tên điên Diệp Lan Chi là được, còn cái khác, thích ra sao thì ra.”
Trần Tư Mẫn hơi hơi mặt đỏ.
Triệu Văn Vực lại gật đầu dựa vào một góc xe ngựa, “Tương phụ hỏi, lại muốn đau đầu……”
Trần Tư Mẫn cười.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Trung tuần tháng 5, Trần Thúc cùng Đường Ngọc cũng tới Hoàn thành.
Hoàn thành tuy rằng thuộc Bình Nam, nhưng ở bên cạnh Vạn Châu, cách Giang thành khoảng tám chín ngày lộ trình.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước vì sao ông ngoại Đường Ngọc định cư ở Hoàn thành, mà sau khi Kính Bình Hầu phủ xảy ra chuyện, Chu ma ma lại mang Trần Thúc chạy trốn tới Hoàn thành
Hoàn thành Đường Ngọc tự nhiên quen thuộc, ký ức khi còn nhỏ vẫn còn, chỉ là đã rất nhiều năm cũng chưa tới.
Lúc trước trong nhà sinh biến cố, cả nhà ông ngoại bị lửa đốt.
Cha mẹ cùng ông ngoại đều chết ở Hoàn thành, chỉ có nàng cùng cữu cữu may mắn trốn thoát, cũng là khi đó nàng và Trần Thúc thất lạc nhau ……
Đã qua rất nhiều năm về trước, hiện giờ nghĩ lại, giống như cách một thế hệ.
Hoàn thành có rất nhiều hồi ức của nàng, cũng có rất nhiều thứ nàng khó đối mặt……
Trước lúc tới Hoàn thành, Trần Thúc luôn mãi nói với nàng, có thể đi Hoàn thành, nhưng cảm xúc không thể quá mức kích động, đối với nàng cùng hài tử đều không tốt.
Đường Ngọc đáp ứng
Xe ngựa chậm rãi chạy vào Hoàn thành, Đường Ngọc nhớ tới cái tráp cữu cữu để lại cho nàng, còn có rất nhiều khế đất cùng cửa hàng ở Hoàn thành, đều là lúc ấy ông ngoại để lại, nhưng trước đây tiền triều vẫn còn, tùy tiện động mấy thứ này, sợ sẽ làm người khác chú ý
Trong nhà đã trải qua biến cố, tổ mẫu cũng được, cữu cữu cũng được, đều chú ý cẩn thận che chở nàng, không cho nàng cuốn vào trong lốc xoáy của triều đình
Nhưng không nghĩ tới, nàng vào trong cung, mà còn gặp Trần Thúc……
Có lẽ là trùng hợp do vận mệnh an bài
Bây giờ, Hoàn thành như mới chân chính qua cơn mưa trời lại sáng, nàng cũng có thể trở lại Hoàn thành.
Nỗi lòng nàng ít nhiều có chút hồi hộp
Khi xe ngựa đi ngang qua nhà ông ngoại, Đường Ngọc kinh ngạc, “Sao lại như vậy?”
Nàng nhớ rõ lúc ấy lửa rất lớn, thế lửa ngập trời, hẳn là toàn bộ phủ đều bị thiêu rụi mới đúng, nhưng khi xe ngựa dừng lại, Đường Ngọc vẫn thấy phủ đệ trước mắt gần như không khác gì so với trong ký ức
Đường Ngọc kinh ngạc một chút
Trần Thúc nói, “Lúc trước từ Hoàn thành chạy ra, người của thái nãi nãi tìm được ta, mang ta đi Phong Châu.


Khi đó ta còn sinh bệnh, thân mình vẫn luôn không khỏe, sau đó đôi mắt tốt lên, có thể thấy rõ, thái nãi nãi liền dẫn ta tới Hoàn thành tìm nàng cùng cữu cữu, nhưng vẫn mãi không tìm được.

Lúc trước tiền triều vẫn còn, khi ta nhập kinh khởi sự từng đi ngang qua Hoàn thành, nhìn thấy nơi này còn hoang phế, bỗng nhiên trong lòng động ý niệm, liền tìm thợ thủ công trong thành, dựa theo bộ dáng trước đây khôi phục lại một lần nữa.

Nói đến cũng khéo, có thợ thủ công trước đây vốn quen thuộc với phủ đệ của ông ngoại nàng, hơn nữa, ông ngoại đã từng đưa đi đóng khung mấy bức họa, vẽ lại cảnh trí bên trong phủ, cho nên được giữ lại hoàn chỉnh, vừa lúc có thể theo đó phục hồi như cũ.

Tốn mất hai ba năm thời gian, ta đã dự định, chờ tuần tra trở về, đưa nàng cùng tiểu Sơ Lục đến xem, không nghĩ tới trên đường xảy ra chuyện.

Bây giờ, vòng đi vòng lại cũng tới nơi này, vô xảo bất thành thư*.

Đi thôi, vào xem, bên trong khôi phục mới cũng gần giống như cũ.”
*Vô xảo bất thành thư: không trùng hợp không thành văn | rất trùng hợp; rất đúng lúc; trùng hợp lạ kì
Hốc mắt Đường Ngọc ửng đỏ, mặc Trần Thúc nắm tay, chậm rãi đi vào trong phủ.
Ký ức quen thuộc dũng mãnh ùa tới, dường như hết thảy nơi này cũng chưa từng biến hóa qua
Lớn thì toàn bộ cách cục trong phủ, nhỏ thì bối cảnh từng chỗ, hốc mắt Đường Ngọc dần dần ướt át, “Trường Doãn……”
Trần Thúc nói, “Giống không?”
Đường Ngọc liên tục gật đầu, “Giống!”
Trần Thúc cười nói, “Nhìn thấy góc kia không? Khi đó Hà gia gia ở nơi đó nói với ta, bảo ta an tâm ở tại nơi này, sau đó nàng vào trong phủ, ông nói với ta, A Doãn, đây là Đường Ngọc, ông đã cùng tổ phụ ta định ra hôn sự của hai ta.

A Ngọc, nếu không có những biến cố này, chúng ta đã sớm thành thân, nhưng bây giờ, ngược lại cũng không trễ.”
Đường Ngọc ôm hắn.
“Đi thăm mộ ông ngoại cùng cha mẹ không?” Hắn hỏi.
Đường Ngọc nhìn hắn……
Trần Thúc nói, “Sau khi ta về Hoàn thành tìm nàng cùng cữu cữu, nhưng các người đã không còn ở đây nữa, thái nãi nãi nói với ta, rất có khả năng đi tránh nạn rồi, ta tìm không thấy nàng, bèn sai người lập mộ cho ông ngoại cùng cha mẹ nàng ở nơi này, nhưng đều không có mộ bia.”
Đường Ngọc nghẹn ngào trong cổ họng, “Trần Thúc.”
Trần Thúc nắm chặt tay nàng, “Đi xem đi.”
Đường Ngọc gật đầu.
Hoàn thành không lớn, rất nhanh đã đến Thiên Tuyết sơn ở ngoại ô Hoàn thành
Trần Phong chuẩn bị đồ cúng, cùng hai người lên núi.
Trước mộ bia, Đường Ngọc thật lâu chưa từng dời mắt, phảng phất rất nhiều thời gian khi còn bé đều nảy lên trong lòng.
Ông ngoại, cha, nương, còn có trong nhà khi còn bé……
Trần Thúc không quấy rầy nàng.
Trong lòng nàng cũng có rất nhiều lời muốn nói cùng ông ngoại, còn có cha mẹ nàng, đều ở giờ khắc này.
Trần Thúc duỗi tay nắm lấy tay nàng, nàng chuyển mắt nhìn hắn.
Hắn nhẹ giọng nói, “Ta ở đây.”
Chóp mũi Đường Ngọc ôn nhuận.
Đường Ngọc ngây người chút thời gian, khi mặt trời sắp lặn xuống Tây Sơn, sắc trời dần dần tối, sợ đường đêm không dễ đi, Đường Ngọc lại còn có thai……
“Về đi thôi.” Trần Thúc ấm giọng
Đường Ngọc gật đầu.
Sắp rời đi, luôn muốn dập đầu trước mộ ông ngoại cùng cha mẹ, chỉ là Đường Ngọc có thai hơn năm tháng, không tiện, cũng nguy hiểm.
Trần Thúc quỳ lạy dập đầu thay nàng
Ông ngoại cùng cha mẹ nàng, chính là ông ngoại cùng cha mẹ hắn, không có gì khác biệt

Trần Thúc dập đầu, “Ông ngoại, cha, nương, ngày sau con lại cùng A Ngọc đến đây bái tế mọi người.”
Trần Thúc quỳ lạy thêm một cái, rồi sau đó chống tay đứng dậy.
Trời chiều rồi, Đường Ngọc lại nhìn mộ bia trước mặt một cái, gật đầu hành lễ, cuối cùng, mới đi theo Trần Thúc xuống chân núi
Bóng đêm hơi hiện tối tăm, nhưng đám người Trần Phong ở phía trước mở đường, cũng xách theo đèn lồng, cho nên đường xuống núi rất rõ ràng, cũng không khó đi.
Trần Thúc nắm tay nàng xuống núi, nói cùng nàng, “A Ngọc, chờ hài tử chào đời, lớn chút nữa, chúng ta dẫn Sơ Lục và bọn chúng cùng tới.”
Mắt Đường Ngọc mờ mịt, nhìn hắn gật đầu.
Hắn duỗi tay, đầu ngón tay ôn nhuận mơn trớn khóe mắt nàng, rồi sau đó tiếp tục nắm tay nàng chậm rãi xuống núi.
Khi lên núi, trong lòng có việc nhớ thương, còn chưa cảm thấy thế nào, lúc xuống núi, Đường Ngọc dần dần cảm thấy có chút mệt, “Trần Thúc, ta muốn nghỉ ngơi chốc lát.”
Nàng sợ tiếp tục đi, bụng sẽ không thoải mái.
Trần Thúc mới vừa hỏi nàng, muốn nghỉ một chút hay không, nàng khi đó còn tốt, cũng muốn về Hoàn thành sớm, bây giờ, xác thật có chút miễn cưỡng.
Nàng có thai hơn năm thai, còn là song thai, đi một chút liền phải nghỉ một chút.
Trần Thúc cũng sợ nàng mệt, liền tìm một chỗ ngồi trước
Tuy là trời tháng 5, trên mặt đất cũng khó tránh khỏi lạnh lẽo, Trần Thúc ngồi xuống khúc cây ngã bên cạnh, để Đường Ngọc ngồi trong lòng ngực hắn, dựa vào hắn nghỉ ngơi một lát.
Có lẽ là mệt mỏi, Đường Ngọc dựa vào trước ngực hắn không có tinh thần.
“Ngủ một lát đi, có Trần Phong bọn họ ở đây, chúng ta về trễ một lát cũng không quan trọng.” Trần Thúc nói cùng nàng
Nàng gật đầu.
Bỗng nhiên, lại nghe Trần Thúc nhẹ giọng cười cười.
“Làm sao vậy?” Nàng hỏi.
Trần Thúc ôn hòa nói, “Chợt nhớ tới khi còn nhỏ, khi đó ta sinh bệnh, nàng hỏi ta lạnh hay không.

Lúc ấy ta cực kỳ lạnh, lại sợ nàng lo lắng, liền nói không lạnh, kỳ thật lạnh đến phát run.”
Đường Ngọc cũng cười cười, “Ta biết.”
Trần Thúc không khỏi ôm chặylt nàng, “Khi đó nàng ôm ta, ta có thể nhìn thấy vết bớt hải đường trên cổ nàng, còn có, hương hải đường trên người nàng……”
Khi Trần Thúc nói xong, mới phát hiện nàng đã ngủ.
Hôm nay quá mệt mỏi, Trần Thúc không có quấy rầy nàng……
Lát sau, Trần Phong tiến lên, “Hầu gia?”
Trần Thúc vẫy vẫy tay, “Phu nhân ngủ, để nàng ngủ một lát, chút nữa lại xuống núi.”
Trần Phong đáp lời
Trần Thúc cởi áo ngoài phủ thêm cho nàng
Tư thế Đường Ngọc hẳn là thoải mái, dựa vào trong lòng ngực hắn có thể ngủ gần nửa canh giờ, Trần Thúc không dám động, sợ nàng không thoải mái, liền vẫn ngồi như vậy, để nàng dựa vào.
……
Được một khoảng thời gian, nàng làm như tỉnh, lông mi thon dài chớp chớp, có chút chất phác, cũng có chút hoảng hốt, nhưng đầu ngón tay giật giật, Trần Thúc biết được nàng tỉnh, “Đỡ hơn chưa?”
Hắn sợ mới vừa rồi nàng quá mệt
Đường Ngọc gật đầu, nhưng không có lên tiếng.
Trần Thúc nói, “Không vội, lại nghỉ ngơi một lát, mới vừa vào đêm không lâu, chờ thêm một chút.”
Hắn nói xong, thật lâu sau Đường Ngọc cũng không lên tiếng.
Trong lòng hắn chợt có chút lo lắng, nhưng nàng chậm rãi duỗi tay ôm chặt hắn.
Hắn ấm giọng, “Làm sao vậy?”
Từ sau khi mất trí nhớ, nàng rất ít hành động như vậy, bất chợt, nàng hôn lên cổ hắn, cả người hắn sửng sốt.
Nàng vòng tay ôm hắn, thần sắc làm như có chút phức tạp, cuối cùng, trầm giọng nói, “Trường Doãn, mấy tháng này, vất vả cho chàng……”
Trần Thúc tựa như kinh hỉ, lại sợ không đúng, “A Ngọc……”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.