Cẩm Đường Xuân

Chương 38: 38: 1 - Hà Mậu Chi




Đường Ngọc nhìn hắn, khóe miệng hắn hơi nhếch một cái, tiếp tục cúi đầu đọc sách, lời nói vừa rồi như nhoáng lên bên tai Đường Ngọc rồi biến mất, dường như không còn dấu vết.
Vẫn nho nhã nhu hòa, chi lan ngọc thụ như cũ……
Đường Đường duỗi móng vuốt ra trước mặt Đường Ngọc, muốn Đường Ngọc ôm một cái, Đường Ngọc thu hồi suy nghĩ, không tiếp tục nhìn Trần Thúc, mà cúi người bế Đường Đường lên
Đường Đường phô bày bộ dạng vô cùng thoải mái nằm trong lòng Đường Ngọc, hai chân trước gác vào trên cổ tay Đường Ngọc, thích thú hưởng thụ cái ôm của Đường Ngọc, đầu lưỡi nhẹ nhàng lắc lư.
Phía sau sách, Trần Thúc liếc liếc nhìn chó Đường Đường một cái, không hiểu sao lại có chút ghen ghét.
Hắn còn không được tốt số bằng chó Đường Đường nữa!
Móng chó của Đường Đường còn có thể công khai đặt trên cánh tay Đường Ngọc, cũng có thể thỉnh thoảng dùng đầu chó cọ cọ Đường Ngọc, còn có thể không kiêng nể gì dúi vào mặt Đường Ngọc vừa hôn vừa liếm, hơn nữa càng thân cận Đường Ngọc càng cao hứng.
Trần Thúc ghen tị đỏ mắt.
Thậm chí, còn muốn đổi chỗ với nó……
Trần Thúc đang đỏ mắt bỗng nhớ tới khi ở chỗ thái nãi nãi, mỗi ngày hắn cùng Đường Ngọc ngủ chung một phòng, trong đó còn có một hai ngày là ngủ một chỗ.

Khi nàng ngủ rất an tĩnh, tóc đen rũ xuống gối ngọc, đôi mắt nhắm lại, có khi ngại gối ngọc quá cứng, sẽ gối lên chính cánh tay của mình, an tĩnh lại bình thản.
Hắn cũng lén duỗi tay qua, thử cho nàng gối lên cánh tay của mình.

Ban đầu nàng còn hơi nhíu nhíu mày, cảm thấy không quen, nhưng chỉ cần hắn không động đậy, nàng cũng sẽ từ từ quen.

Lúc nàng ngủ say, cũng dựa vào trong lòng ngực hắn, hắn hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Hắn nghĩ, nếu không phải ở Mạo thành gặp phải Kiến Minh cùng Ngụy Chiêu Đình, thì không chừng ở chỗ thái nãi nãi, có lẽ hắn cùng Đường Ngọc đã là nước chảy thành sông rồi
Hắn cũng nhớ tới buổi tối đó từ quán rượu trở về, khép lại màn gấm, hắn lăn lộn gần cả một đêm, đến lúc kìm nén không được, hắn thậm chí còn nắm tay nàng...!sau đó, Đường Ngọc cũng sắp khóc ra tiếng, ngươi, còn chưa có được sao? Khi đó hắn đã tự hỏi, làm sao mà biết khi nào được, mà khi đó hắn có bộ dáng gì, đức hạnh gì, Đường Ngọc đại khái đã thu hết vào đáy mắt……
Trần Thúc lại thấy đau đầu.
Khi chuyển mắt, ánh mắt vừa lúc đối diện Đường Ngọc.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.
Trần Thúc sửng sốt, là bởi vì không biết Đường Ngọc nhìn hắn bao lâu rồi, vừa rồi hắn vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện mờ ám, không biết có phải bị nàng nhìn thấy rồi hay không, hoặc là đã nhìn ra.
Đường Ngọc sửng sốt, là bởi vì vừa rồi ánh mắt Trần Thúc nhàn nhạt, như xuất thần nghĩ đến điều gì đó, chỉ là hắn cũng chưa cảm thấy, trong lúc lơ đãng, hắn nới lỏng cổ áo, cổ họng nhẹ nhàng nuốt nuốt, đầu tóc lỏng lẻo chỉ dùng một cây ngọc trâm tùy ý giữ lại, áo ngoài rộng thùng thình lười biếng mà thoải mái, dưới cổ áo ngầm lộ ra đường cong tinh xảo, lộ ra hơi thở nam tử……
Trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nói ra, từng người thu hồi ánh mắt, coi như vừa rồi cũng chưa phát sinh chuyện gì, đang chơi với chó thì tiếp tục chơi với chó, đang đọc sách thì cứ đọc sách.
Vì thế bốn năm ngày đi đường, ban ngày thì ở trong xe ngựa, ban đêm, Đường Đường cùng Đường Ngọc ngủ một chỗ, Trần Thúc ngủ một chỗ, gần đến hoàng hôn ngày thứ năm, vừa lúc đã đến được thành Tệ Châu
Xác thật Trần Thúc đã tới đây trước, bởi vì Đường Ngọc gặp được Trần Nguyên ở cửa thành
“Hầu gia, Đường Ngọc cô nương.” Trần Nguyên nghênh đón, những ngày vừa qua, Trần Nguyên vẫn luôn ở lại Tệ Châu thành, chưa từng rời đi
“Tệ Châu thành không lớn, nghiêm khắc mà nói, chỉ lớn hơn thị trấn một chút, xe ngựa đi ở trong đó có chút gây chú ý, nếu nàng muốn đứng nhìn từ xa trước thì chúng ta đi bộ tới được không?” Trần Thúc kiến nghị.
Đường Ngọc không biết đối phương tồn tại, đối phương có biết Đường Ngọc tồn tại hay không, Trần Thúc cũng không rõ lắm, nhưng theo Trần Thúc thấy, cứ đứng nhìn từ xa trước mới đúng
Đường Ngọc gật đầu, “Được”
Trần Nguyên đi phía trước dẫn đường.
Trần Thúc ôm Đường Đường, cùng Đường Ngọc đi tới, sóng vai dạo bước trong thành Tệ Châu, Trần Thúc nói, “Tệ Châu thành vừa không phải là thuộc địa của Bình Nam, cũng không phải thuộc địa của Phong Châu, mà là đất tiếp giáp giữa Bình Nam, Phong Châu và Thái Châu, mà Thái Châu trước đây từng là đất phong của Văn Bác Hầu.

Văn Bác Hầu cũng không phải là tước vị được thừa kế, tổ tiên ở Thái Y Viện được ân điển, sau đời thứ ba, phong hào cùng đất phong đều phải trả lại, cho nên Thái Châu tuy rằng thuộc về đất phong của Văn Bác Hầu, nhưng trừ bỏ thuế má, Văn Bác Hầu phủ rất ít khi can thiệp chuyện của châu quận.

Thái Châu là do thủ lĩnh trú quân ở đây cầm quyền.”
Nếu đã tới Tệ Châu thành, Trần Thúc cũng nói rõ với Đường Ngọc nguồn gốc của Tệ Châu thành, “Ở thời của phế đế, phần lớn các nơi đều do chư hầu cùng đại quan biên giới cầm quyền, địa phương nhỏ như Thái Châu, là do thủ lĩnh trú quân khống chế.

Hiện giờ tân đế đăng cơ, cố ý mượn sức trú quân đang đóng tại địa phương, nên tân đế trực tiếp ban Thái Châu ban cho Vương Uy, thủ lĩnh trú quân tại nơi này.

Cho nên, hiện giờ Tệ Châu đã thuộc về Tấn Bác Hầu Vương Uy.


Ta cùng Vương Uy có giao tình, Tệ Châu thành rất an toàn, nàng không cần lo lắng.”
Đến lúc này, Đường Ngọc mới hiểu được là hắn cố ý nhắc tới.
Từ trong kinh về Bình Nam, dọc đường đi Đường Ngọc thấy không ít cảnh tượng trú quân chém giết, lưu dân tràn vào, Đường Ngọc biết rằng trong nước hiện giờ tuy đã đổi mới, nhưng lại không yên ổn, nàng đi đến nơi nào cũng đều rất cẩn thận.

Trước đây Trần Thúc hẳn đã để ý, cho nên mới cố ý nói để nàng bớt lo
Đường Ngọc không khỏi nhìn hắn.
“Sao vậy?” Trần Thúc vốn đang cúi đầu nhìn Đường Đường trong ngực, chỉ là dư quang khóe mắt liếc thấy nàng đang nhìn hắn, liền hỏi.
Trong ngực Trần Thúc, Đường Đường rất ngạc nhiên với hoàn cảnh xa lạ chung quanh, nép vào ngực Trần Thúc, không dám kêu to “Gâu gâu gâu” như đang thông báo mình đã tới giống khi ở nơi quen thuộc, mà là thành thành thật thật ở bên cạnh cha nó
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, “Không có việc gì, chỉ là có chút thấp thỏm.”
Lúc trước cũng không biết cữu cữu còn có người thân, bây giờ đã thật sự đi đến Tệ Châu, lại có chút thấp thỏm.
Trần Thúc cười nhìn nàng, ấm giọng nói, “Không sợ, ta với Đường Đường đi cùng nàng.”
Trong mắt hắn đầy ý cười nhu hòa, lại nắm lấy móng vuốt Đường Đường vẫy vẫy về phía nàng, bế bổng Đường Đường lên, tuy rằng chỉ là một câu như nói giỡn, nhưng Đường Ngọc vẫn vô tình liếc nhìn hắn nhiều hơn một chút
Hắn không phải là Trần Thúc thật tốt.
Hắn chỉ là Trần Trường Doãn thật tốt……
Bên cạnh chợt có người cưỡi ngựa phóng vọt qua, vừa rồi Đường Ngọc đi ở bên ngoài, Trần Thúc duỗi tay ôm lấy bả vai nàng né qua.
“Không có việc gì chứ?” Trần Thúc ôm chặt nàng.
Đường Ngọc lắc đầu, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi, mới vừa rồi con ngựa kia thật sự quá nhanh, cho dù trên quan đạo cũng tính là nhanh, huống chi là đang chen chúc trong Tệ Châu thành.

Ngựa kia nghênh ngang chạy, không chỉ Đường Ngọc, mà còn đụng ngã không ít hàng quán đang bày trên phố xá, cũng có không ít người sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.
Tệ Châu thành nhỏ, dưới tình huống bình thường, chứa không nổi một đại Phật.
Người này thân mặc nhung trang, hẳn là thủ hạ của Vương Uy, nhưng Vương Uy quản lý thuộc hạ rất nghiêm khắc, sẽ không dung túng cho thuộc hạ cưỡi ngựa ngang ngược trên đường

Hoặc đây không phải là thuộc hạ của Vương Uy, hoặc là, Tệ Châu thành có việc gấp
Trần Thúc đưa mắt ra hiệu, Trần Nguyên hiểu ý cho người đuổi theo
……
Sau khi trải qua sự việc mới vừa rồi, Trần Thúc đổi chỗ đi bên ngoài.
Tệ Châu thành không lớn, rất nhanh, Trần Nguyên đã đưa Trần Thúc cùng Đường Ngọc đến một ngõ hẻm
Hai người dừng chân, đứng nhìn từ xa
Một đám hài tử tầm chín tuổi mười tuổi đang chơi đùa cùng nhau, ước chừng mười một mười hai đứa, đang đuổi bắt lẫn nhau, mặc dù đã vào đông nhưng mồ hôi đã đổ đầm đìa.
Ánh mắt Đường Ngọc nhanh chóng dừng lại trên người một hài tử trong số đó, thoạt nhìn cũng chỉ tầm tám chín tuổi, nhưng nàng vừa thấy, liền biết hắn là hài tử của cữu cữu.

Bởi vì, hắn và cữu cữu thật sự rất giống nhau, như cùng một khuôn khắc ra, chỉ là có chút nhỏ gầy.
Cách khá xa, đám hài tử này lại đang chạy, Đường Ngọc có chút thấy không rõ.
Nhưng theo bản năng, di chuyển bước chân, tiến lên một chút, dường như là muốn đến nhìn rõ ràng hơn
Trần Thúc không có giữ nàng, chỉ ôm Đường Đường cùng nàng bước tới
Dần dần, đã tới sát đường, Đường Ngọc dừng bước
Nam hài tử vóc dáng nho nhỏ kia, không chỉ có bộ dạng giống cữu cữu, hơn nữa biểu tình, thần thái, động tác, đều cực kỳ giống cữu cữu.
Ánh mắt Đường Ngọc nhợt nhạt mờ mịt.
Nếu đứa nhỏ này là hài tử của cữu cữu, vậy cũng chính là người thân của nàng, là biểu đệ của nàng……
Đường Ngọc thấy hắn đang chơi đùa cùng các hài tử chung quanh, nhưng bởi vì thân thể rất nhỏ gầy, khi vứt cầu lại nhảy không bằng các hài tử khác nên thường xuyên bị các hài tử đó ép đến bên cạnh hay vào góc, ngẫu nhiên cũng có chút ủ rũ, nhưng rất nhanh, lại lần nữa tỉnh táo, một lần nữa gia nhập trò chơi với bọn trẻ
“Tên gọi của hắn là gì?” Ánh mắt Đường Ngọc chưa rời khỏi người đối phương, nhưng Trần Thúc đã sớm tới đây từ trước, dựa vào thủ đoạn của Trần Thúc, hẳn là đã hỏi thăm được rõ ràng.
Quả thực, Trần Thúc đáp, “Hà Mậu Chi, người chung quanh gọi mẫu thân hắn là Dương tẩu, hai mẫu tử bọn họ mới chuyển đến Tệ Châu thành từ năm trước”
Cữu cữu cũng mất năm trước……
Đường Ngọc sửng sốt, vậy là sau khi cữu cữu chết, nàng mới dẫn theo Mậu Chi tới Tệ Châu thành.
“Vì sao lại đến Tệ Châu thành?” Đường Ngọc tò mò hỏi hắn.
Trần Thúc nhàn nhạt nói, “Bởi vì, ông ngoại cùng bà ngoại của Mậu Chi ở Tệ Châu thành……”
Vậy là tới đây cậy nhờ ông bà ngoại.

Đường Ngọc bỗng nhiên hiểu rõ, “Vậy bây giờ, mẫu tử bọn họ đang ở cùng ông bà ngoại sao?”
Như vậy ít ra cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Trần Thúc nhìn nhìn nàng, nhàn nhạt nói, “Không có.”
Đường Ngọc lại lần nữa sửng sốt.
Trần Thúc thấp giọng nói, “Dương gia không nhận nữ nhi cùng đứa cháu ngoại này, hai mẫu tử bọn họ vẫn luôn đơn độc ở phố phường, cũng không có về nhà.”
“Vì sao?” Đường Ngọc khó hiểu.
Đường Ngọc vừa dứt lời, vừa lúc bọn nhỏ chơi cầu ở phía đối diện, cầu đang bị tranh đoạt lăn lại đây, vừa vặn dừng dưới chân Đường Ngọc
Hà Mậu Chi cách nàng gần nhất, cho nên tiến lên đây xin cầu.
Đường Ngọc ngồi xổm xuống, nhặt cầu lên, đôi tay đưa cho hắn, ôn thanh nói, “Đây.”
Ánh mắt nàng nhu hòa, khi nhìn hắn, trong mắt mang theo ấm áp, Hà Mậu Chi cảm ơn, dừng một chút, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, nhưng vẫn không ở lâu.
Tuy nhiên khi ôm cầu chạy đi, Hà Mậu Chi lại quay đầu về sau, thấy Đường Ngọc còn ngồi xổm chỗ cũ, nhìn về phía hắn.
Hà Mậu Chi hơi hơi nhíu nhíu mày, trong lòng mang theo nghi hoặc, một lần nữa gia nhập đội ngũ chơi trò chơi
Trần Thúc duỗi tay đỡ nàng, ánh mắt Đường Ngọc mới rời khỏi người Mậu Chi
“Vừa rồi nói Dương gia không nhận nữ nhi cùng đứa cháu ngoại này là chuyện như thế nào?” Đường Ngọc rõ ràng nhìn ra được, cảm xúc của đứa nhỏ này có chút nhạy cảm, hẳn là có quan hệ với chuyện trong nhà
Trần Thúc nói, “A Ngọc, hẳn là Dương gia không đồng ý hôn sự của cữu cữu nàng cùng với mẫu thân Mậu Chi, mẫu thân Mậu Chi và cữu cữu nàng là trốn đi.

Trốn đi cũng chỉ có thể làm thiếp của người, Dương gia cảm thấy mất mặt, liền nói với bên ngoài nữ nhi của mình đã chết, cho nên cũng không sẽ nhận lại Mậu Chi và mẫu thân hắn, mặc dù mẫu tử bọn họ đều ở Tệ Châu thành, nhưng vẫn để mẫu tử bọn họ lưu lạc bên ngoài.”
Trần Thúc nói làm cho Đường Ngọc hoảng sợ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
Trong khi hai người bọn họ nói chuyện, bọn nhỏ đã kết thúc trò chơi, chỉ còn một ít hài tử vẫn còn ở lại chơi đùa, các hài tử khác đều tách ra.

Cũng gần tới hoàng hôn, cần về nhà ăn cơm chiều, Trần Thúc cùng Đường Ngọc thấy Hà Mậu Chi một thân một mình rời đi.
Đường Ngọc nhìn hắn từ xa, không đuổi theo.
Trần Thúc lại nói, “A Ngọc, còn có một chuyện trước đây ta vẫn chưa nói với nàng.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.