Cẩm Đường Xuân

Chương 46: 46: Ngày Sau 1




Đèn đêm dưới mái hiên hành lang lung lay trong gió, ánh sáng chiếu ra hai bóng dáng nhẹ nhàng đan xen nhau ở nơi góc tối
Trong đêm đông, ánh sáng đèn hành lang leo lắt mà mờ nhạt, yếu ớt chiếu vào sườn má hai người bên cạnh, giống như bích nhân*……
*bích nhân: người đẹp như ngọc bích
Thật lâu sau, Trần Thúc mới lưu luyến rời khỏi đôi môi nàng, rõ ràng chưa đã ghiền, nhưng vẫn vững vàng nói, “Đổi ý, vẫn nên tích góp mới đúng.”
Hắn liền ép nàng vào sát góc, Đường Ngọc nhìn hắn, hai sườn má nổi lên một mảnh ửng đỏ, giống như đang đánh phấn hồng, đầu ngón tay đang nắm chặt vạt áo hắn, ánh mắt hơi nhìn nghiêng, không dám nhìn thẳng hắn.
Nghe hắn nói, lại kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Trần Thúc ôn hòa cười cười, môi chậm rãi ghé sát vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói, “Tích góp nhiều một chút, về sau còn cùng nhau……”
Đường Ngọc hơi ngẩn người, tim đột nhiên đập loạn thêm một nhịp, khi phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt còn hồng lợi hại hơn, ánh mắt lại càng không biết nên đặt vào nơi nào mới tốt.
Thấy nàng quẫn bách, Trần Thúc không chọc nàng nữa, cười buông tay ra, lại ghé mắt về phía Đường Đường đang phe phẩy đuôi bên cạnh, thở dài, “Đi thôi nhi tử, chúng ta trở về ngủ!”
Tiếng gọi nhi tử nghe như trêu chọc, nhưng dường như rất hợp với tình hình.
Khẩn trương vừa nãy của Đường Ngọc dường như cũng theo câu trêu ghẹo này của hắn dần dần tan đi, ánh mắt ôn nhu nhìn một người một chó trước mặt
Chó Đường Đường vừa rồi vẫn luôn nghiêng đầu sang một bên, nhìn hai người hôn hôn, ngốc ngốc không biết hai người bọn họ đang làm cái gì, nhưng rốt cuộc nghe được cha kêu tên của mình, chó Đường Đường kích động sủa “Gâu gâu” hai tiếng, lớn tiếng thông báo mình ở chỗ này, đuôi chó cũng không ngừng lắc lấy lòng!
“Ta mang nhi tử nhà chúng ta trở về, nàng nghỉ ngơi sớm chút.” Hắn dặn dò Đường Ngọc một tiếng, tựa như bâng quơ, rồi sau đó xoay người.
Trần Thúc xoay người, Đường Đường cũng xoay người theo, một người một chó từ hành lang dài về phòng Trần Thúc
Chó Đường Đường đầu nhỏ, chân lại quá ngắn, nhưng Trần Thúc đi không nhanh, vạt áo tung bay, anh tuấn xuất trần.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn hành lang, một người một chó đi song song trong bóng đêm, cũng không có gì kì lạ, ngược lại còn rất ấm áp và hài hòa, giống như một phong cảnh nhu hòa trong bóng tối
Khóe miệng Đường Ngọc bất giác giương lên, lại đúng lúc, nhìn thấy Trần Thúc cũng vừa nói cùng Đường Đường cái gì, vừa quay đầu lại nhìn nàng.
Ánh mắt không hẹn mà gặp nhau, hai người đều nhìn thấy, cũng đều dừng một chút, tiện thể như hiểu ý lẫn nhau, rũ mi cười cười, tách ánh mắt ra
Đường Đường lười đã quen, không muốn tự đi, nâng chân trước lên làm nũng muốn Trần Thúc ôm, không vừa ý, “Gâu gâu” kháng nghị.
Gió đêm thổi nhẹ, ngọn đèn trên hành lang dài nhẹ nhàng lung lay, Trần Thúc phất tay áo bế Đường Đường lên
Đường Đường thoải mái le lưỡi thở trong lòng hắn, bộ dáng đắc ý vì như ý nguyện, cùng với bộ dạng chất phác thường ngày xen lẫn vào nhau, ở nơi xa, Đường Ngọc bỗng nhiên cảm thấy nó thật có chút giống Trần Thúc.
Đang lúc nàng suy nghĩ, Trần Thúc lại nắm lấy móng vuốt Đường Đường, xa xa hướng về nàng phất tay cười cười, khẩu hình miệng nói thực nhẹ “Ngủ ngon”……
Không biết vì sao, một màn này, làm cho Đường Ngọc thấy xúc động.
Cũng cảm thấy đáy lòng ngập tràn hơi ấm.
……
Trên đường về phòng, Trần Thúc bế chó Đường Đường giơ lên cao cao, “Nhi tử! Nhìn thấy không ~ nương nhìn cha cười đó ~”

Chó Đường Đường ngao ô một tiếng, sợ ngã xuống, cẳng chân co lại, không ngừng trừng mắt.
Trần Thúc lại cười cười, ôn nhu cọ cọ mũi nó, “Hôm nay cao hứng, cho con lên giường ngủ.”
Câu này, chó Đường Đường vẫn có thể nghe hiểu, nhanh chóng kêu “Gâu gâu” hai tiếng.
Hôm sau, Đường Ngọc cùng Trần Thúc đều dậy từ rất sớm
Hôm nay đôi mắt tổ mẫu cần tháo băng gạc, nhất định tổ mẫu tỉnh từ sáng sớm, ngủ không được.
Lưu đại phu cũng sẽ tới rất sớm, trước khi Lưu đại phu tới, chỗ tổ mẫu còn có rất nhiều thứ cần chăm sóc cùng chuẩn bị.

Hai người đều tự dậy sớm, khi tới trước phòng tổ mẫu lại không hẹn mà gặp.
Hai người đều có ngoài ý muốn, lại dường như cũng không có gì ngoài ý muốn.
“Sớm vậy?” Đường Ngọc nhẹ giọng.
“Ta đến xem chỗ tổ mẫu có cần hỗ trợ không……” Ôn hòa lên tiếng.
Đường Ngọc nhẹ “Ừm” một tiếng, rồi sau đó gõ cửa.
Tổ mẫu lên tiếng ở phòng trong, là đã tỉnh.
Đường Ngọc đang muốn đẩy cửa vào, hắn duỗi tay nắm lấy ống tay áo nàng, “Từ từ.”
Đường Ngọc nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn duỗi tay, tùy ý gỡ chiếc lá rụng trên đầu nàng, hẳn là vừa rồi khi nàng trên đường tới từ trên cây rơi xuống, vừa lúc dừng trên đầu nàng, trong lòng nàng luôn nghĩ chuyện tổ mẫu nên mới không cảm thấy.
Hắn duỗi tay, ống tay áo phất qua đỉnh đầu nàng, mang theo hương bạch ngọc lan nhàn nhạt, thoáng làm nàng giật mình.
Động tác như vậy vốn không coi là thân cận, nhưng động tác Trần Thúc làm dường như có thể trở nên thân cận lại chọc người, thí dụ như ống tay áo phất qua trán nàng, nàng thoáng lùi về sau, chờ khi ống tay áo rơi xuống, môi hắn đúng lúc mập mờ dừng ở trán nàng, “Là lá rụng ~”
Nàng hơi hơi mặt đỏ.
“Đi thôi.” Hắn nhân cơ hội dắt tay nàng.
Đường Ngọc ngẩn người, cúi đầu nhìn nhìn chỗ ống tay áo, chưa kịp phản ứng đã bị hắn lập tức dắt vào phòng tổ mẫu
Trong phòng, tổ mẫu đã tỉnh.
Bởi vì băng gạc che mắt nên không tiện thay xiêm y cho mình
“Để ta đi lấy nước cho tổ mẫu rửa mặt, nàng chăm sóc tổ mẫu thay y phục” Âm thanh hắn ôn hòa, cũng an bài thoả đáng.
Đường Ngọc nói được
Khi hắn rời đi, Đường Ngọc lại liếc nhìn bóng dáng hắn một cái, trước đây đã từng cảm thấy hắn giọng khách át giọng chủ, bây giờ, lại dường như đã quen, nhưng đến tột cùng bắt đầu quen từ lúc nào, lại nhất thời nhớ không rõ……
Đường Ngọc thu hồi ánh mắt.

“Trường Doãn tới cùng sao?” Bên trong phòng, Đường Ngọc vừa thay y phục cho tổ mẫu, vừa nghe tổ mẫu hỏi.
“Dạ, hắn cùng tới, nói đến nhìn xem có gì cần hỗ trợ, mới vừa rồi đã đi đổ nước cho tổ mẫu rửa mặt, cũng sắp trở lại rồi.” Đường Ngọc đúng sự thật đáp.
Đường Ngọc nói xong, lão thái thái cười cười.
Lão thái thái sống hơn nửa đời người, nửa người đã xuống mồ, hiện giờ nghe Đường Ngọc nhắc tới Trần Thúc, giọng nói thân thiết cùng thói quen đều không giống trước đây.

Lão thái thái mỉm cười, không có lên tiếng vạch trần
“Tổ mẫu, chỗ eo này có chặt lắm không?” Đường Ngọc sợ bà không thoải mái.
“Như vậy được rồi.” Tính tình lão thái thái hiền hoà, tính tình Đường Ngọc cũng là hiền hoà.
“A Ngọc, có thể vào chưa?” Bên ngoài mành là tiếng Trần Thúc
Đường Ngọc cũng vừa thay y phục cho tổ mẫu xong, quay đầu nói, “Rồi, ngươi từ từ vào.”
Đường Ngọc vừa lúc đỡ tổ mẫu ngồi xuống, rồi sau đó tiến lên, vén mành lên cho hắn, lại nghiêng người tránh ra, Trần Thúc bưng chậu nước đi vào, đặt trên giá gỗ bên cạnh.

Đường Ngọc vắt khăn lau mặt cho tổ mẫu, Trần Thúc ở một bên rót ly nước ấm cho lão thái thái, lại đơn giản dọn dẹp đồ đạc trong phòng
Đường Ngọc trộm nhìn hắn, trước đây nàng cũng đoán ra, lúc bé cha mẹ Trần Thúc cũng không nuông chiều hắn, không ít chuyện Trần Thúc đều tự tay làm lấy.

Lần trước ở chỗ thái nãi nãi, thái nãi nãi tuy rằng cũng sủng hắn, nhưng sẽ không bởi vì sủng hắn, mà không cho hắn chạm vào chuyện gì.

Trần Thúc làm việc có nguyên tắc của mình, có tâm tư của mình, lại không giống các vương tôn công tử chỉ biết há mồm duỗi tay chờ cơm dâng nước rót, trên người có thêm vài phần làm người tin cậy.
Thí dụ như vừa rồi bưng trà lấy nước, vừa thấy đã biết từng chiếu cố qua trưởng bối trong nhà
Trần Thúc cảm thấy ánh mắt nàng, quay đầu nhìn qua, Đường Ngọc thu hồi ánh mắt.
Trần Thúc cười cười, không có vạch trần
Trước mặt lão thái thái, Trần Thúc trấn an, “Tổ mẫu, hôm qua con đã tìm Lưu đại phu hỏi qua, đôi mắt tổ mẫu phục hồi khá tốt, vấn đề không lớn, tổ mẫu đừng khẩn trương.”
Lão thái thái gật đầu, “Được.”
Trước đây lão thái thái vẫn luôn ngóng trông cháu gái cùng cháu rể ở cạnh bên mình, cũng có đầy chắt trai chắt gái dưới gối, bây giờ xem ra, dường như cũng sắp rồi.
Lão thái thái nghe hai người bọn họ nói chuyện, một người nói, “Hôm qua ta bảo Trần Nguyên tìm người tới thay bức màn trong phòng tổ mẫu, đổi dày hơn một chút, ban đầu cần tránh ánh mặt trời làm lóa mắt vài ngày, ta đi hỏi một tiếng, sau đó đi một chuyến đến chỗ Lưu đại phu đón hắn, nàng chăm sóc tốt cho tổ mẫu, ta bảo Trần Nguyên mang bữa sáng vào phòng ngoài.”
Một người khác nói, “Được.”

Ngay sau đó, Trần Thúc vén mành lên ra khỏi phòng trong, tiếng bước chân biến mất ở phòng ngoài
Lão thái thái không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm thấy được hai người bọn họ ăn ý như đã ở cùng nhau từ rất lâu
Bởi vì hôm nay cần tháo băng gạc, trong lòng lão thái thái ít nhiều cũng có chút khẩn trương, nhưng bây giờ, chút khẩn trương trong lòng đó cũng bị vài phần thoải mái này chiếm cứ, vẫn cứ cười tủm tỉm
……
Hơi muộn một ít, Dương thị dẫn Hà Mậu Chi tới.
“Mợ, Mậu Chi.” Đường Ngọc vừa lúc cùng tổ mẫu ăn xong bữa sáng, cũng thu dọn xong.
“Sao tới sớm vậy?” Lão thái thái thở dài.
Gần đây đã không còn viện nào thích hợp, cho nên an trí Dương thị cùng Hà Mậu Chi ở chỗ xa hơn một chút, đi tới đây cần chút thời gian.
Dương thị cười nói, “Đến sớm chút xem có gì có thể hỗ trợ, Mậu Chi cũng nói muốn tới ở cạnh tổ mẫu, sợ người sợ hãi.”
Lão thái thái nghe vậy cười rộ lên, “Các con có lòng.”
Hôm qua khi Dương thị nói chuyện cùng lão thái thái đã từng nói qua, lúc ấy sốt ruột về Tệ Châu, cũng không thể chăm sóc lão thái thái được, lão thái thái thở dài, Hộ Bình (cữu cữu Đường Ngọc) chăm sóc ta nhiều năm như vậy, ta xem hắn như nhi tử của mình, Hộ Bình đã không còn, các con đã gọi ta một tiếng nương cùng tổ mẫu, cái gì thân thiết cũng không thể thân thiết bằng người nhà của mình, cho nên Mậu Chi cũng mở miệng gọi tổ mẫu.
Dương thị và Mậu Chi cùng trò chuyện với lão thái thái một chút, Đường Ngọc bóp vai cho lão thái thái, thư giãn cảm giác khẩn trương
Rất nhanh, Trần Nguyên dẫn người tới phòng, thay bức màn trong phòng dày hơn một ít.

Trần Thúc thận trọng, trước đây Đường Ngọc vẫn chưa nghĩ tới.

Trần Nguyên giống như làm việc quen, không tốn quá nhiều thời gian đã xong
Không lâu sau, Trần Thúc cũng cùng Lưu đại phu đi tới.
Lưu đại phu tới, lão thái thái khẩn trương thấy rõ
Đường Ngọc nắm tay lão thái thái, nhẹ giọng nói, “Tổ mẫu, đừng lo lắng, Ngọc nhi ở chỗ này với người.”
Lão thái thái gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm như cũ
Trước đây Lưu đại phu cũng đã nói, tỷ lệ khỏi rất lớn, nhưng nếu không tốt, khả năng ngày sau lại tiếp tục trị cũng không hết, nên cho dù tâm tình lão thái thái có tốt đến đâu cũng khó tránh khỏi sẽ có chút thấp thỏm.
“Lưu đại phu cần thi châm, ta với mợ, Mậu Chi đi ra ngoài trước, A Ngọc, nàng ở chỗ này với tổ mẫu.” Trần Thúc ôn hòa mở miệng.
Đường Ngọc lên tiếng
Trần Thúc lại nhìn Lưu đại phu nói, “Ta chỉ ở phòng ngoài, có việc gọi ta.”
Lưu đại phu nói được
Trần Thúc cùng Dương thị, Mậu Chi ra khỏi phòng trong, ngồi chờ trong phòng ngoài
Tuy rằng vừa rồi Đường Ngọc vẫn luôn an ủi tổ mẫu, nhưng bây giờ, nhìn Lưu đại phu thi châm, trong lòng lại không tránh khỏi khẩn trương, nhưng vẫn nắm lấy tay tổ mẫu, ở bên cạnh bà.
Lưu đại phu thi châm trên vài huyệt vị ở đầu, cổ và tay tổ mẫu, thời gian thi châm cần tuyệt đối an tĩnh, cũng cần tận hết khả năng cho người bệnh bình tĩnh, cho nên Đường Ngọc ở lại trong phòng cùng tổ mẫu, tận lực làm cho tâm tình tổ mẫu bình thản.

Tổ mẫu thi châm rồi uống thuốc, bây giờ, đã nằm trên ghế dần dần ngủ, có tiếng hít thở đều đều vang lên.
“Có thể.” Lưu đại phu nhẹ giọng.

Đường Ngọc lúc này mới lặng lẽ rút tay từ trong tay tổ mẫu ra, chậm rãi đứng dậy.

Lần này là lần cuối cùng thi châm, rồi sau đó sẽ gỡ băng gạc xuống, cho nên thời gian thi châm lần này là dài nhất, cũng không thể quấy rầy nhất.

Một lát sau xác nhận tổ mẫu đã ngủ, Đường Ngọc cũng vén mành lên, tay chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng, để phòng trong lại cho Lưu đại phu.
Thấy Đường Ngọc ra tới, Mậu Chi vừa định lên tiếng, Dương thị duỗi tay đặt bên môi làm tư thế im lặng
Mậu Chi đột nhiên hiểu ý, nhanh chóng không nói.
Đường Ngọc tiến lên, Trần Thúc nhỏ giọng nói, “Tổ mẫu ngủ?”
Đường Ngọc gật đầu, “Ngủ, Lưu đại phu bảo ta ra ngoài.”
Trần Thúc nhìn ra trong lòng nàng khẩn trương, duỗi tay nắm tay nàng đứng dậy, “Tới đây.”
“Tổ mẫu còn ở trong phòng.” Đường Ngọc thấy hắn muốn dẫn nàng ra khỏi phòng ngoài, nhưng tổ mẫu còn đang thi châm, nàng lo lắng……
Trần Thúc ấm giọng nói, “Có mợ ở đây, có việc sẽ gọi chúng ta.”
Đường Ngọc bị hắn nắm ra ngoài, khí lạnh ngoài cửa ập vào làm Đường Ngọc có chút thanh tỉnh, còn lúc nãy trong lòng đều là khẩn trương.
Trần Thúc cùng nàng dạo bước trong viện, “Thi châm cần chút thời gian, một thời gian nữa tổ mẫu mới tỉnh lại, lúc này nàng càng cần trầm ổn, bất luận sau đó đôi mắt tổ mẫu có thể thấy rõ hay không thể thấy rõ, nàng đều phải chuẩn bị trước tâm lý.

Nếu nhìn không thấy thì cần phải trấn an tổ mẫu như thế nào, đừng để bà khổ sở, tích tụ buồn bực trong lòng; nếu có thể thấy, thì cần phải nói những gì, tận lực làm cho bà không được khóc vì quá vui mừng, ngược lại mất nhiều hơn được.

Những chuyện này nàng có nghĩ tới không?”
Trần Thúc nhẹ giọng.
Đường Ngọc ngốc ngốc lắc đầu, vừa rồi nàng chỉ lo trấn an tổ mẫu không được khẩn trương, rồi sau đó chờ khi bắt đầu thi châm, kỳ thật chính nàng cũng bắt đầu khẩn trương.
Trần Thúc nắm tay nàng chặt hơn chút, “Bây giờ, nàng có thời gian suy nghĩ một chút, ta ở đây với nàng.”
Đường Ngọc dừng chân nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” Trần Thúc thấy trong ánh mắt nàng có chần chờ.
Kỳ thật từ lúc trước, Đường Ngọc đã mơ hồ có chút phát hiện, vì sao khi tổ mẫu nói đôi mắt nhìn không thấy, Trần Thúc đúng lúc nói trước đây hắn có quen đại phu có thể trị bệnh mắt, khi Bình đại phu tới khám qua đôi mắt tổ mẫu, nói y thuật hắn có hạn, nhưng sư phụ hắn có thể trị, chỉ là cần đi Đào thành, nhưng lúc ấy trong tình huống không biết bệnh mắt của tổ mẫu có thể chữa khỏi hay không, nhưng Trần Thúc vẫn kiên trì.

Rồi sau đó ở Đào thành, hắn như ngựa quen đường cũ, khi ở cùng một chỗ với Lưu đại phu, cũng rõ ràng quen thuộc; người khác không thể nghĩ tới đôi mắt sau khi chữa xong sẽ sợ ánh sáng chói, tốt nhất nên đổi bức màn dày hơn một ít; đến khi nãy hắn vừa nói với nàng, nếu thấy được, nếu không thấy được thì cần trấn an tổ mẫu như thế nào……
Trong lòng Đường Ngọc càng lúc càng có đáp án rõ ràng —— đôi mắt hắn đã từng nhìn không thấy, hơn nữa vẫn là do Lưu đại phu chữa khỏi, cho nên hắn quen biết Lưu đại phu, cũng biết đôi mắt sẽ sợ ánh sáng, còn nhắc nhở nàng, sau đó cần trấn an tổ mẫu thế nào……
Đáy lòng Đường Ngọc hoảng sợ, trong mắt đều là không thể tin, lại xen lẫn tình cảm phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra, mà chỉ thấp giọng nói, “Không có việc gì.”
Trần Thúc cười nói, “Không sợ, có ta ở đây.”
Khi Đường Ngọc lại nhìn hắn, thấy đáy mắt hắn đầy ý cười, mắt nàng hơi hơi phiếm hồng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.