Cẩm Đường Xuân

Chương 67: 67: Đón Năm Mói 2




Ánh mắt Trần Thúc ôn hòa, từ từ kể ra, “A Ngọc, trước kia ta sợ nhất đón năm mới, bởi vì đón năm mới trong nhà rất quạnh quẽ, một mình một nhà, một mình ngồi trong khoảng thời gian rất dài đón giao thừa.


Đường Ngọc duỗi tay xoa xoa tóc hắn nói, “Ngày sau, chúng ta cùng nhau đón giao thừa, sẽ không quạnh quẽ nữa.


Hắn ngước mắt nhìn nàng, đáy lòng được ôn nhu của nàng đong đầy
Lại dường như làm nũng vùi đầu vào trong lòng ngực nàng cọ cọ, Đường Ngọc hơi giật mình, lát sau lại phản ứng, hắn lại bắt đầu rồi, Đường Ngọc duỗi tay xoa xoa đầu của hắn, thật giống như dỗ dành hài tử
Hắn ở trong lòng ngực nàng trầm giọng nói, “A Ngọc, nàng thích chó con không?”
Hắn đột nhiên hỏi tới, Đường Ngọc ngạc nhiên một lát, rồi sau đó mới bỗng nhiên nhớ tới lúc buổi sáng, hắn hỏi nàng hắn có tên thân mật không, nàng thật sự không nghĩ ra được, thuận miệng nghẹn một câu tiểu cẩu tử
Bây giờ, hắn đột nhiên hỏi tới, tiếng tim nàng dường như đập nhanh hơn, tay cũng cứng đờ không có nhúc nhích.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt chứa đầy yêu thương cùng say đắm, “Chó con yêu nàng……”
Đường Ngọc bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, vừa rồi không phải còn bình thường sao, còn rất ấm áp nữa……
Ngay sau đó, tay Đường Ngọc lại lần nữa bị hắn nắm lấy, Đường Ngọc hoang mang, tay rất nhanh đã bị nắm chặt, Đường Ngọc cắn môi, chỉ nghỉ ngơi một ngày có được không?
“Nàng cứ nghỉ ngơi……”
“……”
Hôm sau khi tỉnh lại, trong phủ đã bắt đầu đốt pháo.

Náo nhiệt đón năm mới phảng phất đã bị tiếng đốt pháo đánh thức.

Đường Ngọc cũng bị tiếng đốt pháo đánh thức, khi tỉnh lại, Trần Thúc đã không còn ở bên người, nhưng bên ngoài viện có tiếng Trần Thúc
Thanh âm thật sự quá mức quen thuộc, nàng nửa mê nửa tỉnh đều nhận ra
Tối hôm qua xong việc, Trần Thúc tắm gội cho nàng
Hôm nay nàng còn một thân đau nhức, cũng mệt mỏi toàn thân, lúc xuống giường, đôi chân đều mềm nhũn, đêm nay không thể tiếp tục hồ nháo như vậy nữa, nhưng đêm nay lại là đón giao thừa, nàng nói cùng hắn đón giao thừa……
Mày Đường Ngọc nhíu lại, chân đi cũng run rẩy, rõ ràng trước đây thế nào cũng đều thấy là bộ dáng ôn tồn lễ độ, cũng có ôn hòa hữu lực…… Đường Ngọc cắn môi, hay là nhìn nhầm rồi……
Đường Ngọc đứng dậy, duỗi tay đi ra sau bình phong thay xiêm y.

Hôm nay đón năm mới, xiêm y đều là mới làm, vừa người, lại mang theo tươi vui
Đường Ngọc mặc xong, vừa lúc Tiểu Mễ mang nước ấm vào cho nàng rửa mặt, “Phu nhân tỉnh.


Đường Ngọc gật đầu.

Tối hôm qua do Bình Á trực đêm, nhưng khi Bình Á giao ban đã nhắc nhở, tối hôm qua hầu gia cùng phu nhân có chút…… Sáng nay ngươi đừng đi đánh thức.

Tiểu Mễ không dám đi vào quấy rầy nàng nghỉ ngơi, cũng do mới vừa nghe đến động tĩnh mới tiến vào.

Chờ Đường Ngọc rửa mặt xong, Tiểu Mễ trang điểm cho nàng

Diện mạo Đường Ngọc lại đẹp, Tiểu Mễ trang điểm đơn giản, cũng không khỏi thở dài, “Phu nhân thật đẹp.


Đường Ngọc cười cười, trong gương đồng, tóc mây hoa nhan, mắt như hồ thu
……
Đường Ngọc vén mành lên ra khỏi phòng trong, vừa lúc Trần Thúc đi vào.

Hai người vừa lúc đụng vào một chỗ.

Hôm nay đón giao thừa, đồ mới đều là màu sắc tươi vui, hai người đụng vào một chỗ, hắn duỗi tay nắm lấy nàng, sợ nàng té ngã, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nhớ tới khi thành thân, lúc ấy cũng là hỉ bào màu đỏ rực, hôm nay màu sắc tuy không bằng khi đó, nhưng hỉ bào ngày đại hôn phải đoan trang, long trọng, chính thức, còn xiêm y hôm nay mặc trên người nàng, dáng người yểu điệu, lại uyển chuyển thanh lệ……
“Vừa lúc đến xem nàng tỉnh chưa? Đến chỗ tổ mẫu cùng mợ đi.

” Hắn ấm giọng
Đường Ngọc đáp ứng
Kỳ thật Trường Nhạc uyển ở sát bên, cũng không xa, Trần Thúc đi bình thường, Đường Ngọc duỗi tay kéo kéo ống tay áo hắn, đỏ mặt nói, “Chậm một chút……”
Nàng nói xong, hai người đều sửng sốt.

Trần Thúc cười cười, “Là ta sơ sót.


Nếu hắn ôm nàng, sắc mặt nàng càng không chịu được.

Trần Thúc cùng nàng chậm rãi đi, sắc mặt nàng mới dần dần hồi phục lại.

Hắn nhẹ giọng nói, “Đêm nay không náo loạn nữa”
Đường Ngọc nhìn hắn, hôm qua hắn cũng nói như vậy……
Chờ đến Trường Nhạc uyển, tổ mẫu cùng mợ đều tỉnh, đang trò chuyện cùng Mậu Chi, thấy bọn họ tới, Mậu Chi tiếp đón từ xa, tỷ tỷ, tỷ phu.

Trần Thúc dắt Đường Ngọc đi vào.

Vào thời điểm đón năm mới, ban ngày cần phải chọc cho trưởng bối cao hứng, càng cao hứng càng tốt
Lão nhân gia đều thích mã điếu.

Trước đây thái nãi nãi của Trần Thúc thích, bây giờ, tổ mẫu cũng thích.

Trước đây Đường Ngọc không biết chơi, lần trước đã học ở chỗ thái nãi nãi của Trần Thúc mấy ngày, cũng luyện mấy ngày, bây giờ đã có thể tự mình mò bài, chỉ là còn chưa thuần thục lắm mà thôi.

Mợ biết chơi, tổ mẫu càng biết chơi, Trần Thúc góp đủ số người, thuận tiện dạy Mậu Chi.

Mậu Chi không biết chơi, vốn cũng muốn học cho biết, nhưng hôm nay mục đích chủ yếu của Trần Thúc rõ ràng là chịu thua khắp nơi, người khác đều thắng vui vẻ là được.


Trong lòng Đường Ngọc biết rõ
Còn Mậu Chi lại bĩu môi, thở dài, “Tỷ phu, đánh như huynh thật không được đâu.


Trần Thúc dừng một chút, sửa lại cho đúng, “Sao có thể nói tỷ phu đệ không được……”
Đường Ngọc nhìn hắn……
Thật ra người khác không cảm thấy cái gì, lực chú ý đều đặt trên người Trần Thúc cùng Mậu Chi, chỉ có Đường Ngọc cảm thấy suy nghĩ của mình hơi loạn.

Một bên, Trần Thúc nhìn Mậu Chi ấm giọng nói, “Chỉ có hai ta là nam tử, đương nhiên cần tạo niềm vui cho tổ mẫu, mợ cùng tỷ tỷ đệ, đánh, cứ đánh như vậy!”
Dường như sau khi bị tẩy não đổi mục tiêu mới, Mậu Chi thua càng vui vẻ.

Trần Thúc cũng vừa lòng.

……
Một lát sau, Phạm Cù tới viện tìm Trần Thúc.

Trần Thúc đứng dậy, Mậu Chi bắt đầu đánh mã điếu một mình
Phạm Cù thương nghị với Trần Thúc chuyện tiệc mùng một
Hôm qua Phạm Cù bận rộn cả ngày, chính là để chuẩn bị cho tiệc mùng một ngày mai.

Năm đầu tiên phu nhân ở trong phủ, tiệc mùng một rất quan trọng, đây cũng là thời điểm gia quyến quan lại Vạn Châu lần đầu bái kiến phu nhân
Phạm cù tất bật mọi việc, tiệc mùng một đầu năm, Phạm Cù hỏi Trần Thúc ý tứ.

Trần Thúc đại khái nghe qua, cuối cùng nói, ngươi quyết định được rồi
Phạm Cù bực bội nhìn hắn, cũng dỗi nói, chờ sang năm, ta tìm phu nhân quyết định tốt hơn
Trần Thúc nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn về phía Trần Thúc.

Trần Thúc thở dài, chuyện trong phủ, ngày sau đều có thể tìm phu nhân thương lượng.

Trong lòng Phạm Cù dường như cũng chưa hết khí
Trần Thúc cười.

Chờ sau đó, mã điếu đánh xong, Đường Ngọc cùng tổ mẫu tản bộ trong viện, Lê ma ma thấy ánh mắt hầu gia đều đặt trên người phu nhân, trong lòng Lê ma ma cười nói, quả thật là tân hôn.

Trần Thúc làm như cảm thấy ánh mắt Lê ma ma, chuyển mắt nhìn qua, Lê ma ma thở dài, “Đôi mắt hầu gia không rời khỏi phu nhân được.



Trần Thúc lúc này mới nói, “Lê ma ma, nàng là cháu ngoại Hà gia gia.


Lê ma ma sửng sốt, “Hà trưởng sử?”
Đều là lão nhân trong phủ, Hà trưởng sử tự nhiên cũng không xa lạ.

Lê ma ma bỗng nhiên nhớ tới, trước đây lão hầu gia đã từng nói, đính hôn cùng cháu ngoại Hà trưởng sử, lại nghĩ tới khi đó trong phủ gặp nạn, là Chu ma ma mang theo hầu gia bỏ chạy đến chỗ Hà trưởng sử, sau đó Hà gia cũng gặp nạn, hầu gia nói là cháu ngoại Hà trưởng sử chạy trốn cùng hắn, nhưng mà khi quay lại Hoàn thành tìm người, vẫn mãi không tìm được……
Khó trách, Lê ma ma bỗng nhiên kịp phản ứng
Trần Thúc nuốt nhẹ trong cổ họng, “Lê ma ma, ta thật cao hứng.


Lê ma ma nhìn ra được, “Thấy rồi.


Trần Thúc rũ mi cười cười, tựa như hài tử mới lớn
……
Đã lâu rồi Trần Thúc không được ăn bữa cơm tất niên náo nhiệt như vậy, trước kia toàn là quạnh quẽ, phần lớn thời gian là Phạm Cù cùng Lê ma ma tiếp khách, có đôi khi Cố Tới sẽ dẫn phu nhân đến phủ đón năm mới cùng hắn, nhưng năm nay, tổ mẫu trò chuyện cùng mợ, Mậu Chi và Đường Ngọc có đôi khi sẽ cãi nhau, Đường Đường ở dưới chân hắn mót ăn, toàn bộ đêm giao thừa rôm rả, vô cùng náo nhiệt
Khi đốt pháo hoa, Đường Ngọc dắt Mậu Chi đi xem.

Mấy người bọn họ ở trong phòng có thể thấy, tổ mẫu cũng sẽ gắp thức ăn cho hắn, trong lòng Trần Thúc ấm áp, uống nhiều hai ly.

Xem xong pháo hoa, khi Đường Ngọc trở lại, ngửi được mùi rượu trên người hắn, “Thái nãi nãi nói không thể uống rượu.


“Đêm giao thừa, chỉ uống hai ly.

” Hắn dắt tay nàng.

Chờ đến pháo hoa đêm giao thừa qua đi, Trần Thúc nhẹ giọng hỏi, “Bao lì xì, nàng phát hay ta phát?”
Đường Ngọc cười, “Chàng làm đi.


Lúc này Trần Thúc mới hào phóng tặng bao lì xì cho trưởng bối và cho Mậu Chi bao lì xì, cuối cùng, còn không quên có chó Đường Đường.

Đường Ngọc cười không ngừng
Mậu Chi muốn chạy tới chỗ Trần Thúc cùng Đường Ngọc đón giao thừa, Dương thị ngăn lại, Mậu Chi không có làm ầm ĩ
Về phòng, Đường Ngọc tắm gội cho hắn, nhìn đến vết thương trên vai hắn, ánh mắt vẫn không khỏi giật mình.

Khi Trần Thúc không kịp cảm thấy, Đường Ngọc duỗi tay, ôm lấy cổ hắn từ phía sau, thấp giọng nói, “Ngày sau phải thật khỏe, đừng sinh bệnh.


Hắn biết nàng lo lắng cho hắn, hắn duỗi tay nắm lấy tay nàng, “Được, ta biết.



Đường Ngọc lại hôn sau tai hắn
Trần Thúc đã tắm qua, đang ở một bên chà đầu.

Đường Ngọc ở trong nước, ngửa đầu dựa vào cạnh thau tắm, nghĩ hôm nay thật tốt, hắn rất tốt, nàng cũng tốt, trong phủ đều tốt, nàng hy vọng mỗi ngày sau này đều tốt như vậy……
Chờ nàng cũng lau khô tóc, hắn ôm nàng từ nhĩ phòng đi ra ngoài.

Giờ Tý hẳn vừa qua không bao lâu, nàng nói muốn xem pháo hoa giờ Tý
Hắn khoác cho nàng áo khoác của hắn, cả người nàng rúc trong áo khoác, bên trong chỉ có một cái áo đơn, nhưng thực ấm áp.

Chơi cờ không? Hắn hỏi.

Hai ngày trước nàng đặt bàn cờ trong phòng, nhẹ giọng nói, đoán đố chữ đi.

Hắn nói được
Hắn vẫn luôn thích.

Hai người đầu chạm đầu ở một chỗ đoán chữ, có khi Đường Ngọc đoán được trước, có đôi khi là hắn.

Chó Đường Đường ở một bên nhìn bọn họ chơi, lo lắng suông.

Nó cũng muốn Đường Ngọc ôm.

Đường Ngọc duỗi tay, Trần Thúc bế lên, rốt cuộc Đường Đường cũng là một con chó, từ sau khi hắn có tên thân mật, liền không vui khi thấy nàng ôm Đường Đường……
Ý nghĩ kỳ kỳ quái quái lại nảy sinh.

Đèn Trường Minh chiếu sáng một bên, cũng chiếu ra hình bóng hai người
Không biết khi nào, trên hình bóng đó, áo khoác trên người nàng chảy xuống, sách đố chữ cũng rơi xuống một bên, hai hình bóng đan xen vào một chỗ, tươi đẹp tràn đầy, khi pháo hoa đón giao thừa sáng lên, nàng không kịp tự hỏi quá nhiều, đôi mắt ngậm nước ôn nhu, miệng cũng gọi tên của hắn.

Một năm qua đi, một năm mới bắt đầu.

Mọi việc đều sang trang mới, tất cả những thứ không vui đều bỏ ở quá khứ
Năm mới, mọi việc trôi chảy.

Mọi việc xong xuôi, hắn ôm lấy nàng, cũng vùi đầu trong lòng nàng, thoải mái lưu luyến, “Năm mới vui vẻ, phu nhân.


Nàng cũng ôm lấy hắn, khi nàng cho rằng lại phải lăn lộn một đêm nữa, mới thấy Trần Thúc đã ngủ trong lòng nàng
Đường Ngọc không đánh thức hắn.

Đối với hắn mà nói, năm nay hẳn là đêm giao thừa ấm áp kiên định nhất
Năm mới vui vẻ, Trường Doãn, mọi việc trôi chảy.

Đường Ngọc cũng nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.