Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 30



Để yên cho em học coi, hai con mắt anh gian tè vậy ai mà học cho được.

An dùng tay quay mặt Thái đi chỗ khác nhưng nó lại trở về nơi bắt đầu ngay lập tức.

-Em học phần em, anh nhìn phần anh có liên quan gì đâu, ai biểu vở sách không nhìn lại thích nhìn anh thì chịu thôi.

Cái lý sự cùn của Thái làm An bực không chịu nổi, chưa thấy ai kỳ lợm như tên này. An bực bội nhìn Thái cảnh cáo.

-Có để yên cho người ta học không hả? Em méc ba bây giờ.

-Yên thì yên, hung dữ.

Thái giả vờ giận cúi xuống nghịch điện thoại, phải hung dữ vậy mới được yên ổn học hành chứ.

Nhưng chỉ ngồi yên được vài phút, buồn chán quá Thái không chịu được thế là phải tìm cách chọc ghẹo An.

-Thỏ, muốn nghe chuyện ma nữa không?

Đấy, tên này lại tiếp tục giở trò nữa đây. An trợn mắt nhìn Thái hăm dọa.

-Anh mà kể thì đừng trách em độc ác.

Thái bật cười với câu nói của An, cô thì làm gì được anh mà sợ chứ.

-Sợ chứ gì, đúng là thỏ nhát gan.

-Không có gì đáng sợ hết, chẳng qua là em không muốn lãng phí thời gian vào những câu chuyện xàm xí của anh thôi.

Nói xong An cũng tự nể phục mình, công nhận mình kiếm lý do cũng hay phết đấy chứ. Sau lần hù dọa trước, An học được bài học là không bao giờ để lộ điểm yếu của mình cho Thái biết, nếu không anh ta cứ suốt ngày lôi ra chọc phá nữa là tiêu.

-Thôi đừng khiêm tốn nữa, anh biết em sợ mà. Chỉ cần nói “Em là thỏ, em sợ ma lắm” là anh sẽ không kể nữa, được không?

Thái vẫn không chịu buông tha cho An, giờ mà nói câu đó thì quê quá, lỡ buồn buồn anh ta ghi âm lại mai mốt gặp ai cũng mở cho nghe chẳng phải tiêu đời à, Thái An này đâu có dễ lừa vậy đâu.

-Anh đúng là bệnh hết thuốc.

An giả vờ cắm đầu vô sách vở không quan tâm để Thái không kể, mà khổ nỗi tên này đâu giống người bình thường đâu, anh thừa biết cô bé này nhát gan thế nào mà.

Tằng hắng một cái lấy giọng, Thái nhìn ra cửa sổ kể với giọng đều đều làm An nổi hết cả da gà nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.

-Có một cô bé nọ học hành rất chăm chỉ.

Thái kể từ từ, chỗ nào cần ngưng thì ngưng, cần lên giọng thì lên giọng để tăng thêm phần rùng rợn nên mới câu đầu tiên đã làm An dựng tóc gáy, chữ nghĩa trong sách bay đi đâu hết trơn. Vả lại ai lại chẳng tò mò với mấy cái đề tài này cơ chứ, nhất là mấy người càng sợ thì lại càng muốn nghe mới ghê.

Thái nhìn nét mặt của An là biết con mồi đã sập bẫy thế là anh tiếp tục câu chuyện dang dở.

-Một buổi tối kia khi đang ngồi học bài trong phòng thì cô bé cảm thấy lạnh lạnh sóng lưng, cô quay lại hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao tự nhiên con thấy lạnh lạnh ghê quá”. Mẹ cô bé trấn an: “Không có gì đâu, con học bài tiếp đi”. Được một lúc, cô bé lại tiếp tục cảm thấy lạnh sau lưng, cô hỏi mẹ: “Mẹ ơi, hình như nhà mình có ma hay sao đó, sao con thấy lạnh sóng lưng quá”. Mẹ cô bé một lần nữa trấn an: “Làm gì có ma nào đâu, con học bài tiếp đi’…

Thái dừng lại, lần này An không còn chăm chú vào sách vở nữa, cô nhìn anh tò mò pha một chút sợ hãi.

-Hơi lạnh mỗi lúc một nhiều, cô bé sợ quá quay lại nhìn mẹ: “Mẹ có thấy gì không, nhà mình có ma thật mà”. Vẫn giọng nói đều đều, mẹ cô bé lại trấn an: “Mẹ có thấy gì đâu, làm gì có ma mà con sợ”. Nghe mẹ nói, lại có mẹ bên cạnh nên cô bé đỡ sợ hơn một chút. Nhưng càng lúc cô bé càng cảm thấy rợn người nhiều hơn, sau lưng lạnh buốt khiến cô bé sợ hãi tột độ. “Mẹ ơi, có ma thật mà, con thấy lạnh quá”. Rồi đột nhiên, mẹ cô bé bước đến sát bên cạnh cô, phát ra giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “Chứ nãy giờ mày tưởng tao là mẹ mày à?”

-Á.a……………

Chưa kịp kể xong câu chuyện An sợ quá la thất thanh làm Thái giật cả mình, ông Tân từ trong phòng cũng chạy ra vì tưởng con gái xảy ra chuyện gì.

-Sao vậy hai đứa?

-Dạ không có gì đâu, con giỡn hơi lớn tiếng.

An cố gắng dùng chút bình tĩnh cuối cùng để ba yên tâm đi ngủ, cô không muốn làm phiền ba bằng mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Ông Tân lắc đầu chịu thua cho đứa con gái của mình rồi cũng đi vào phòng.

Lúc này An mới thả lỏng người, cô có cảm giác toàn thân mình bủn rủn, mồ hôi lạnh toát ra lạnh ngắt, trong đầu lúc nào cũng tưởng tượng có người đứng sau lưng mình, cảm giác đúng là rất tồi tệ.

Nhìn thấy mặt An xanh mét, Thái mới biết mình giỡn hơi lố, chuyện lúc trước cô vẫn còn chưa hoàn hồn đã tiếp tục dọa chuyện này nữa.

-Sợ hả Thỏ? Nãy giờ anh giỡn đó.

-Hức…hức…giỡn gì kỳ vậy hả? Mai mốt sao người ta dám thức khuya học bài đây.

An khóc nhìn thương ơi là thương, Thái vội bước qua ngồi cạnh cô để cô đỡ sợ.

-Anh chỉ đùa thôi, chứ không phải là thật đâu mà sợ. Thỏ khóc nhè.

-Kệ tôi.

An giận dỗi ngồi xích ra xa Thái, nhìn cái mặt anh tự dưng phát bực à.

-Ơ, cái cô này láo nhợ, dám xưng tôi với tôi à?

-Ừm đó, anh về đi đáng ghét.

Mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng An vẫn cố đẩy Thái về, cái tội cứ suốt ngày tìm cách chọc cô, sau này nhất định phải khóa cửa nhốt anh ta ở ngoài không cho vào nhà mới được.

-Anh mà về là em ngồi đây có một mình đó nha, không sợ à?

-Không.

-Ừm, vậy anh về nha.

Thái giả bộ đứng lên ra về, anh không tin cô bé này dạn đến mức dám học bài một mình, thế nào anh ra đến cửa cũng bị cô gọi lại cho xem.

Nhưng mới đi được mấy bước thì đột nhiên cúp điện, căn nhà tối tăm không có một xíu ánh sáng nào khiến An hoảng loạn tột độ. Thái vội mò mẫm tìm đường, chưa kịp tới chỗ An ngồi đã bị cô bất ngờ ôm chầm lấy, người An lạnh ngắt, chân tay run lẩy bẩy làm Thái có chút lo lắng.

-Không sao rồi, để anh mở đèn pin điện thoại lên.

Đến khi nhìn thấy ánh sáng An mới cảm thấy yên tâm một xíu, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy áo Thái không chịu buông ra.

Lợi dụng cơ hội ngàn năm có một, Thái khoái chí vòng tay qua ôm eo An, lòng thầm khấn cúp điện lâu lâu một xíu.

-Đừng có lợi dụng trời tối mà thả dê lung tung nha.

An đánh vào tay Thái nhưng tên này vẫn không chịu buông ra.

-Để yên, anh sợ ma quá nên phải ôm như vậy mới hết sợ được.

Trời ạ, trên đời này sao lại có người biến thái đến mức độ này cơ chứ. Đúng lúc đèn bật sáng, An vội dùng sức đẩy Thái ra thật xa.

-Anh là Thái giám mà còn dê xồm nữa chứ.

-Tại em sàm sỡ anh trước mà. Giỡn thôi anh đi về đây, có gì gọi điện thoại cho anh nha Thỏ.

Thái nhéo mũi An rồi đứng lên đi về.

An nhìn theo Thái có chút cảm giác lạ, mỗi lần nhớ đến những hành động trẻ con của anh thì An lại bất giác mỉm cười, nhưng cái kiểu nhát ma cô thì không thể chấp nhận được, tối nay chắc chẳng có cách nào ngủ ngon được rồi.

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.