Sáng đi học với hai con mắt thâm quầng vì mất ngủ, An chỉ ước gì hôm nay là chủ nhật để thoải mái ngủ một giấc
cho đã thôi. Nhớ lại chuyện tối qua, quả thật là một đêm kinh hoàng đối
với cô. Cứ hễ nghe bất cứ âm thanh gì cô cũng nghĩ đến chuyện đó, càng
sợ càng khó ngủ, mà ngủ không được thì càng sợ hơn. Cứ thế An nằm cả đêm không ngon giấc được, mỗi lần thiu thiu ngủ lại giật mình thức giấc vì
ác mộng, thật là kinh khủng.
-Làm gì mà mặt mũi như đưa đám vậy hả?
Khoa nhìn thấy An mới qua một đêm mà đã te tua xơ mướp như vậy nên thắc mắc.
-Buồn ngủ.
-Tối qua không ngủ à?
-Ừm.
-Sao thế?
-Sợ ma. Mà thôi không nhắc đến chuyện này nữa mất công tối về lại sợ.
Khoa cũng bó tay với con nhỏ bạn, trước giờ có bao giờ nghe An nhắc đến chuyện ma quỷ bao giờ đâu, tự dưng giờ lại sợ.
Hai đứa tung tăng vô trường vô tình gặp Thùy An, nói vậy thôi chứ thật ra
là Thùy An cố tình đứng đợi cô em của mình. Thấy An, cô cười thật tươi
như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
-Thái An.
Nghe gọi tên
mình, An quay lại và vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy chị, cô bối rối
thấy rõ, nếu có thể Khoa chỉ muốn kéo cô tránh xa chị mình ngay lập tức.
-Ba vẫn khỏe chứ, em và ba sống tốt không?
Thùy An hỏi han làm cả Khoa và An nhìn nhau ngạc nhiên, sao hôm nay chị ấy
lại thân thiện và ngọt ngào như thế này chứ, Khoa cảm thấy có chút gì đó không ổn ở đây.
-Em và ba sống rất tốt.
-Vậy tốt rồi. À, hôm nào về nhà ăn cơm với chị và mẹ, không có em nhà cửa trống trải quá.
An nhìn chị mình, nụ cười trên môi chị khiến An cảm thấy lạ lẫm, không lẽ
chị đã không còn chán ghét cô về chuyện của Thái rồi sao. An ấp úng
không biết hỏi như thế nào về chuyện này.
-Chị…chuyện em và anh Thái…
-Không cần bận tâm đâu, chị và anh Thái chỉ là bạn bè, vả lại chị cũng có
người yêu rồi, hôm nào chị dẫn cho em xem mắt nha. Thôi chị vào lớp đã,
có gì chị em mình nói chuyện sau nha.
Chị đi rồi mà An vẫn còn
chưa tin đó là sự thật, tại sao chỉ mới có mấy ngày không gặp mà chị ấy
lại thay đổi 180 độ như thế này sao, hay vì tình yêu đã thay đổi chị trở nên đáng yêu như vậy?
Thùy An trước giờ nếu thích hay ghét đều
biểu hiện ra mặt, nhất là đối với cô em gái mình thì càng không muốn che giấu cảm xúc làm gì, vì vậy biểu hiện lần này của chị làm An vui lắm,
ít nhất vì mối quan hệ giữa hai chị em cô đã được hàn gắn phần nào rồi.
Nhìn vẻ mặt phấn khởi của An mà Khoa cảm thấy không bình thường, sao Thùy An lại thay đổi chóng mặt như thế chứ, chẳng lẽ nhờ có tình yêu mới mà cô
trở nên tốt tính vậy sao.
-Hết buồn ngủ rồi hả cô nương?
Khoa đập vào vai An khi thấy cô tươi tỉnh hẳn, mà cũng lạ thật, mới vừa than thở buồn ngủ đây thế mà chỉ cần nghe một câu nói là tỉnh rụi liền, đúng là đồ ngốc mà.
-Ờ ha, Khoa nhắc mới nhớ, An buồn ngủ lại rồi.
-Hả???
-Giỡn á, vào lớp thôi.
Bước theo sau An đi vào lớp mà Khoa cũng lắc đầu chào thua nhỏ bạn mình
luôn, cứ hễ có chuyện gì vui là cứ hiện hết lên trên mặt vậy đó.
Đang đi bình thường đột nhiên có ai đó đẩy từ đằng sau tới, theo quán tính
Khoa ngã nhào về đằng trước kết quả là cậu ôm chầm lấy An và cả hai cùng ngã xuống.
-Ui da, ai chơi kỳ vậy hả?
Vừa đứng dậy An vừa rên rỉ, tự nhiên lại bị té oan ức thế này ai lại không điên cơ chứ.
-Khoa xin lỗi, An có sao không?
Đỡ An xong, Khoa quay lại tìm thủ phạm đã đẩy mình. Hai tên Thắng và Long
bỗng nhiên xuất hiện đúng lúc, đã vậy còn không chịu đỡ hai đứa lên mà
còn đứng đó cười gian tà nữa chứ.
-Ê, hết trò chơi rồi hay sao mà chơi cái trò này hả hai tên kia?
Khoa nhìn cái nụ cười nham nhở kia là biết tụi nó cố tình rồi, cũng may cả
hai không bị sao nếu không bọn chúng đã bị Khoa xử đẹp rồi.
Thắng cười hề hề, người ta đã tạo cơ hội ôm người đẹp mà còn không biết điều cảm ơn nữa chứ.
-Không phải tại tôi, tại ku Long đi phía sau đẩy trúng nên tôi té về phía trước, không may lại trúng cậu và bà An.
-Cũng không phải tại tôi luôn, tự nhiên đang đi có thằng to con nào đụng
trúng nên tôi mới đẩy ku Thắng, rồi bọn mình mới phải ngã dây chuyền thế đấy.
Hai tên này kết hợp ăn ý dễ sợ, miệng lưỡi còn hơn cả con gái đấy chứ.
Đến lúc này bà chằn Thái An mới lên tiếng, nãy giờ hiền lành quá tụi này không biết sợ là gì.
-Hai chú khỏi phải đùn đẩy trách nhiệm, chị sẽ cho hai chú sau này khỏi còn cơ hội được đẩy luôn.
-Ê, đừng có làm liều nha bà An, tụi tôi chỉ có cái đó quý nhất đó.
-Cho chừa cái tật đụng ai cũng đẩy.
Nói xong An lao tới định đánh mỗi đứa một trận nhưng vừa mới nhấc chân lên
đã khụy xuống, chân phải đau đến mức không thể trụ được làm cả bọn hốt
hoảng.
-Bà An, bà sao thế?
-Hic..hình như tôi bị trật khớp, nứt xương, bong gân, gãy chân rồi.
An rên dữ quá làm cả bọn phì cười, nhỏ bạn này lúc nào cũng làm quá lên vậy đó.
Khoa xoa xoa chỗ đau làm An khóc lóc inh ỏi, còn hai tên kia thì cũng cảm
thấy có chút hối hận vì trò đùa hơi lố của mình. Vốn dĩ chỉ muốn đẩy cho Khoa ngã nhào về hướng An thôi nhưng mà tại tên Long bự con quá đẩy một phát làm hai đứa cắm đầu luôn.
-Hình như trật khớp rồi, để Khoa đưa An vào phòng y tế.
Cõng An đi được mấy bước, Khoa quay lại thấy hai tên kia vẫn lẽo đẽo đi theo, bọn này đúng là trùm nhay mà.
-Hai cậu không vào lớp mà đi đâu đây?
-Tụi tôi phải đi theo cậu, thứ nhất vì phải hộ tống hai người vào phòng y tế vì cậu cũng bị té chung với bà An mà, thứ hai là đi theo bảo vệ bà An
lỡ chẳng may thấy bả thương tật cậu giở trò sàm sỡ sao, thứ 3 là bây giờ đã trễ nên bọn tôi cúp hết tiết đầu luôn. Thấy chưa, đào đâu ra hai
thằng bạn vừa đẹp trai vừa tốt bụng như thế này chứ.
Miệng lưỡi
tên Thắng đúng là kinh khủng, một mình cậu ta chấp toàn trường chắc cũng không ai cãi lại cậu ta chứ đừng nói là Khoa nên thôi giữ yên lặng là
tự bảo vệ mình rồi.
Băng bó xong xuôi, An nhìn hai tên kia cảnh cáo.
-Mối hận này chị sẽ không bỏ qua cho hai chú đâu.
-Chị An ơi chị An, tha cho sự khờ dại của bọn em đi ạ.
Hai tên đó giả vờ năn nỉ, tụi nó diễn sâu y như thật.
-Muốn chị tha đúng không?
-Dạ.
-Vậy tụt quần ra kia quỳ cho chị.
Nói xong câu này An cũng không nhịn được cười luôn, thế là hòa cả đám. Long nghe xong lắc đầu y chang ông cụ non.
-Bà An ơi là bà An, bà là con gái đó, nói chuyện ý tứ xíu được không? Sau
này chẳng may con bà nghe được chẳng phải hỏng một thế hệ à?
-Thắng, cậu cứ làm quá, bà An bả có đẻ được đâu mà con.
Hai thằng bạn đứa hát đứa đệm theo làm An tức tối, nếu chân không đau thì
chắc mỗi đứa văng mỗi góc rồi. An đưa hai con mắt hình viên đạn về hướng bọn chúng cảnh cáo mà khổ nổi bọn chúng cứ khúc khích cười làm cô càng
tức hơn nữa. Nghĩ sao lâu lâu mới có cơ hội một lần mà, bọn chúng tận
dụng ghê lắm, hết cách Khoa phải lôi áo tụi nó về lớp thì tụi nó mới
chịu rời khỏi, thật muốn bó tay chân với tụi nó luôn.