Hôm nay Khoa dẫn An về nhà ăn cơm, thấy
An ba mẹ Khoa niềm nở hỏi han đủ thứ chuyện, nhưng cứ mỗi lần nhắc đến
chuyện gia đình thì Khoa lại kiếm cớ xen vào để An không có cơ hội nói
gì hết. An cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng như vậy cũng tốt, dù gì cô cũng
chẳng muốn nhắc lại mấy chuyện đau lòng này.
-À, con quên giới thiệu với ba mẹ, An là người yêu con rồi đó.
Khoa nói với vẻ vô cùng tự hào nhưng cái mặt nham nhở ấy không đủ khiến ba mẹ tin tưởng.
-Thôi đi, bé An mà chịu quen con mới ghê, đàn ông gì đâu mà vừa ham chơi vừa trẻ con có ma nó thèm.
-Mẹ này, tự dưng lại đi nói xấu con trai, mất hình tượng con chết.
-Sợ mất hình tượng thì chăm chỉ mà học hành, mẹ làm hồ sơ cho con đi du học rồi đó.
-Con đã nói là con không đi đâu, chẳng lẽ con để An ở lại một mình, lỡ thằng nào hốt cậu ấy là tiêu.
Nãy giờ yên lặng theo dõi câu chuyện, hình như An đã hiểu ra được vấn đề,
thì ra Khoa dụ An làm bạn gái để cậu ấy tìm cớ không đi du học chứ chẳng phải cưới vợ con gì ở đây hết. Dám lừa tình người khác hả, để xíu nữa
về xem tôi xử lý cậu thế nào cho biết.
-An nè, con đang quen thằng Khoa nhà Bác thật hả?
An quay sang nhìn Khoa, định bụng sẽ vạch trần cậu ta nhưng thấy ánh mắt van nài của Khoa nên tha cho cậu ta vậy.
-Dạ, tụi con mới quen được vài tháng thôi ạ.
-Thảo nào thằng nhóc này cứ nhất quyết không chịu đi du học. Hay là hai đứa đi chung luôn cho vui?
Trong đầu mẹ Khoa nghĩ nếu hai đứa đi du học chung sẽ tốt cho tương lai của
cả hai, vả lại gia đình An cũng thuộc dạng giàu có nên chuyện du học là
hết sức bình thường. Nhưng bà hoàn toàn không biết rằng An bây giờ làm
gì có khả năng để mà du học, mà cho dù có điều kiện đi chăng nữa thì cô
cũng không thể bỏ ba ở lại một mình không ai chăm sóc mà đi được.
Nhìn nét mặt buồn buồn của An, Khoa vội nói giúp.
-An muốn học sư phạm mà, với lại con không muốn đi đâu, tụi con yêu nước lắm nên muốn gắn bó với Việt Nam.
Bó tay với thằng con, ba mẹ Khoa đành để cho cậu tự quyết định tương lai
của mình. Trước đây vì sợ con mải ham chơi nên muốn cho cậu đi du học
nhưng bây giờ có An kèm cặp, có lẽ Khoa sẽ chín chắn hơn một xíu.
-An nè, thằng Khoa nó có ăn hiếp con không?
Cơ hội kể tội ngàn năm có một, An kể nhanh không cho Khoa có cơ hội xen vào.
-Dạ Khoa hiền lắm bác. Mỗi lần chạy xe không đội mũ bảo hiểm, con nhắc thì
bị cậu ấy la cho một trận, cái tội “Đầu của tôi chứ có phải của cô đâu
mà nhiều chuyện”. Có lần chở con đi Khoa phóng nhanh vượt ẩu, con nói
Khoa chạy chậm lại cho an toàn, cậu ấy tức giận quá bỏ con đi bộ giữa
đường, còn nói con nhát gan nên lần sau tự đi xe đạp nữa. Hôm trước qua
nhà con, con cún con mừng quấn chân cậu ấy, không biết đang bực bội ai
cậu ấy vung chân đá con cún bay vô góc nhà, con trách thì cậu ấy giận
bảo quý con cún hơn mình. Gần đây nhất là cái ngày Khoa bị đau bụng, con bảo cậu ấy ăn cháo cho khỏe nhưng Khoa cứ nhất quyết đòi ăn hải sản,
con chỉ lo cho sức khỏe cậu ấy thôi vậy mà bị cậu ấy mắng cho một trận
rồi bỏ về nhà. Bình thường không sao nhưng mỗi lần giận dữ là lại động
tay động chân với con.
An kể y như thật làm Khoa há hốc ngạc
nhiên không nói nên lời, con nhỏ này sao lại bịa chuyện kinh khủng vậy
không biết. Cậu có bao giờ ăn hiếp cô đâu, thương còn không hết nữa ở đó mà đánh rồi mắng, muốn bị đánh lắm chứ gì, để xíu nữa về nhà chết với
cậu cho biết.
Ba mẹ Khoa nghe kể cũng hết hồn, không ngờ thằng con mình lại nóng tính dã man vậy, ba Khoa nghiêm giọng cảnh cáo.
-Con là con trai sao không biết yêu thương người yêu vậy hả? Con bé chỉ là
muốn tốt cho con vậy mà còn không hiểu, cứ vậy hoài con bé chịu không
nổi chia tay đừng có mà về nhà ôm chân ba khóc lóc nha.
-Không có, ba mẹ đừng có nghe lời nhỏ heo này.
Rồi Khoa quay sang An hù dọa
-An heo đáng ghét, xem xíu nữa tôi trừng trị cậu thế nào cho biết.
Khoa cố gắng thanh minh nhưng càng nói thì càng phản tác dụng làm An cố nhịn cười. Sau khi nghe bài ca cố vấn tình yêu hôn nhân gia đình của ba
xong, Khoa dắt An ra vườn chơi.
-Nè, nhỏ kia, tôi chạy xe không
đội mũ bảo hiểm khi nào? Tôi bỏ cô giữa đường khi nào? Nhà cô nuôi cún
khi nào sao tôi không biết hả? Còn nữa, tôi đòi ăn hải sản khi nào? Mắng cô lần nào, có đánh cô cái nào chưa hả?
Khoa nói luôn một hơi làm An bật cười, cô còn chưa xử cái tội lừa đảo ở đó mới có xíu đã la làng lên.
-Tôi phải nói trước đề phòng sau này chứ nhợ.
-Cô hay lắm, nhìn tôi giống thằng bồ tệ bạc vậy đó hả?
-Giống y chang. À, mà lần sau còn tôi tôi cô cô thế này thì coi chừng không còn cái lưỡi mà ăn cơm nữa đâu nhá..
Hai đứa cãi nhau y chang cặp vợ chồng son thứ thiệt. Khoa biết là có cãi
bao nhiêu đi chăng nữa thì cuối cùng người thua cuộc cũng là cậu thôi,
ai mà cãi lại con nhỏ này thì cậu sẵn sàng đi bái sư học nghề liền.
Khoa xuống nước.
-Được rồi, ngồi xuống đây hóng gió nè cưng.
An mỉm cười ngồi xuống cạnh Khoa, rồi tiện tay nhéo Khoa một cái làm cậu la inh ỏi.
-Cưới vợ đồ ha, nước ngoài ha, xa nhà ha.. Dám nói xạo An hả?
Khoa gãi đầu ra vẻ biết lỗi.
-Nếu Khoa nói là Khoa bị ép đi du học An có đồng ý không? Chắc chắn là không nên Khoa mới phải nói xạo vậy, bần cùng sinh đạo tặc thôi.
-Nhưng mà An thấy đi du học cũng tốt mà.
Khoa cũng biết điều đó, ba mẹ cũng muốn tốt cho Khoa nên mới làm như vậy,
nhưng nếu quyết định đi, thì sẽ chẳng còn được gặp An thường xuyên như
bây giờ nữa, cậu sẽ nhớ lắm.
Với giọng buồn buồn, Khoa nói chuyện vô cùng nghiêm túc không có chút gì là bỡn cợt như vừa rồi nữa.
-Không tốt xíu nào hết, Khoa không muốn xa An. Không có Khoa, An sẽ bị người
ta ăn hiếp, không có Khoa, chẳng có ai dỗ dành khi An khóc, không có
Khoa, sẽ chẳng còn ai chọc cho An cười, chẳng còn ai làm bao cát cho An
trút giận, cũng chẳng còn ai ép An uống thuốc khi bệnh nữa. Không có
Khoa, ai sẽ là người chở An đi chơi, chở An đi dạo phố đêm nữa, không có Khoa nhắc nhở, thế nào An cũng quên ngày đèn đỏ rồi sẽ có ngày bị xấu
hổ trước mặt bạn bè cho xem.
-Nhưng Khoa đâu thể làm chuyện ấy cả đời cho An được đâu.
-Chỉ cần An đồng ý, Khoa sẽ tình nguyện làm cả đời.
Câu nói của Khoa làm An bối rối, hình như có cái gì đó không giống thường
ngày thì phải. Trong không khí lãng mạn như thế này, tự dưng câu nói của Khoa càng thêm ướt át. Ánh mắt tràn đầy yêu thương, gương mặt ửng đỏ vì ngại của Khoa có ý nghĩa gì chứ, không lẽ là Khoa đang tỏ tình như
trong phim?
Không đời nào, Khoa sẽ không bao giờ thích An đâu, hai người là bạn thân vả lại cô đâu phải là mẫu người Khoa thích.
-Đùa đó đồ ngốc, đừng có mà tưởng thiệt rồi tối về vừa ngủ vừa cười nha cưng.
Khoa xoa xoa đầu An như con nít, nhìn thấy An bối rối như vậy cậu cũng không muốn làm khó cô nữa, sau này cậu sẽ tìm cơ hội để tỏ tình hoành tráng
sau vậy.
-Đồ đáng ghét nhà cậu, dám lôi tôi ra làm trò đùa hả?
An chụp đầu Khoa lại, dùng hai tay phá tan tành cái đầu vuốt keo mất cả
tiếng đồng hồ của cậu. Con heo này bữa nay dám động tay động chân nữa
mới ghê, để cho cậu biết thế nào là lễ độ mới được.
Khoa nắm lấy tay An, rồi kéo cô đến mép hồ bơi.
-Á, Khoa khìn, bạn An không biết bơi nên đừng có làm liều nha.
An ra sức vùng vẫy nhưng mà sức cô so với tên Khoa này có là gì đâu, An
càng sợ Khoa càng khoái chí , chỉ cần cậu buông tay một cái là coi như
An tiêu đời.
-Biết sợ rồi hả? Phải trừng trị An mới hả giận được.
Mặc dù tức lắm nhưng An cũng ráng nhịn, tên Khoa đáng ghét dám dùng chiêu này với bà hả, tuyên bố giận 1 tháng cho biết tay nhá.
-Xin lỗi bạn Khoa. Lần sau An không dám nữa.
-Giỏi. Nói đi, Khoa ca đẹp trai, nam thần của lòng em, em yêu Khoa ca nhất trên đời.
-Ọe…ọe…
-Có nói không thì bảo?
Cái tên này càng lúc càng quá đáng rồi đây, nói cũng chẳng mất mát gì đừng bảo cô hành động gì ghê gớm là được rồi.
-Khoa ca đẹp trai, nam thần của lòng em, em yêu Khoa ca nhất trên đời.
Nói xong An cảm thấy muốn ói dễ sợ, người gì đâu được cái ảo tưởng sức mạnh thấy ghét à.
Nghe An nói Khoa sướng rơn người, phải tìm câu nào tình cảm ướt át hơn để cô nói cho đã tai mới được.
-Hai đứa đang làm cái gì vậy hả?
Mải mê suy nghĩ không để ý xung quanh, đến khi mẹ Khoa bước ra thấy thế
đứng hai đứa quá ư là kỳ cục nên mới lên tiếng làm Khoa giật mình buông
tay ra, thế là An ngã nhào xuống nước.