Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 55



Cuộc sống giữa hai người cứ như là địa ngục, ấy thế mà Thùy An vẫn cam chịu, cô có thể độc ác với bất kỳ ai nhưng trước người đàn ông cô yêu, cô bỗng trở nên nhu nhược, mềm yếu đến kỳ lạ. Chỉ cần Thái yêu cô, còn lại bất cứ chuyện gì cô cũng có thể vượt qua.

Duy chỉ có một điều cô không chấp nhận, đó là sự thân mật của Thái dành cho em gái mình.

Hôm đó Thái say khướt trở về, trong đầu tràn ngập hình ảnh của cô bé Thái An nên luôn miệng gọi tên cô bé.

Qua sáng hôm sau, khi anh đã tỉnh rượu, Thùy An không kiềm nổi tức giận mà lên tiếng.

-Nếu anh còn nhắc đến tên em gái em một lần nữa, em nhất định sẽ không tha cho nó đâu.

Nghe những lời hăm dọa thốt ra từ miệng cô, Thái nhìn cô khinh bỉ.

-Cô mà động đến một cọng tóc của cô bé thì đừng trách tôi. Đừng nghĩ có ba mẹ tôi chống lưng thì thích làm gì thì làm.

Thùy An đau đớn đến tan nát cõi lòng, tại sao bao nhiêu người đàn ông tốt trên thế giới này cô không yêu, lại đi yêu một người căm hận mình như thế chứ, nhưng từ bỏ anh thì cô không đủ can đảm.

-Anh nói đi, em có gì thua kém nó, tại sao lại là nó mà không phải là em chứ?

-Cô muốn biết chứ gì? Vậy để tôi nói cho cô biết. Bởi vì cô qua lại với người đàn ông đã có vợ nên em gái cô mới bị đánh ghen nhầm, vì cô khiến cô ấy bị mẹ chửi mắng thậm tệ, còn nữa, cô lúc nào cũng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô ấy cho dù đó là lỗi do tự mình cô gây ra. Cô còn rất độc ác cho cô ấy uống thuốc rồi gài vào bẫy mình bày ra, nếu không có người cứu kịp chẳng phải bây giờ cô ấy đã bị người khác cưỡng hiếp rồi sao? Không chỉ có thế, chính cô là người tung những hình ảnh hôm đó ra ngoài để mọi người nhìn cô ấy với đôi mắt khác đi. Cô nói đi, cô có từng xem cô ấy là máu mủ của mình không, tại sao hết lần này đến lần khác lại kiếm cách hãm hại cô ấy?

Nói xong Thái bỏ đi mặc cho Thùy An khóc lóc kêu gào thảm thiết. Thì ra Thái biết hết mọi chuyện cô đã làm cho nên mới ghét bỏ cô như thế. Có phải ông trời đang trừng phạt những tội lỗi mà cô đã gây ra không? Gia đình tan nát, mẹ có tình nhân mới, còn người cô yêu lại hướng về một khác, cô bây giờ chẳng còn gì trong tay nữa rồi.

Nhưng tất cả những gì cô làm chẳng phải vì cô yêu anh hay sao, người ta vẫn thường nói rằng tình yêu là phải đấu tranh mà phải không? Vậy cô làm như thế sai chỗ nào chứ?

Cho dù Thái có hiểu hay không thì bằng mọi giá cô phải có được anh, cô đã đánh mất tất cả, nếu ngay cả anh cũng không còn thì cô sống trên đời này làm gì nữa.. Không được, nhất định Thái sẽ là của cô, nhất định là như thế.

…..

Hôm nay Chi trở lại thành phố sau một tháng về quê nghỉ hè nên cả nhóm năm người hẹn nhau tụ tập ăn chơi. Nhóm bạn chưa ai biết gì về chuyện của Khoa và An nên cả hai người nhất trí sẽ không nói gì hết về chuyện này.

An nhớ đồng bọn nên háo hức ghê lắm, còn Khoa cứ đứng lèm bèm hoài chưa chịu đi.

-Nói rồi đó, An vẫn còn ho nên không được uống lạnh đâu đó, không nghe lời là cho ở nhà.

-Biết rồi, giờ có chịu chở người ta đi không hả?

-Nhớ đó nha chưa.

-Vâng.

Dặn đi dặn lại một hồi Khoa mới chịu chở đi, người gì mà khó tính thấy sợ. Cũng đúng thôi, ai biểu để bị cảm rồi ho cả đêm không ngủ được mà cứ hết đòi ăn kem đến uống sinh tố riết rồi cái giọng khàn khàn y chang con vịt, đến khi người ta la thì nói khó tính, hung dữ tùm lum tùm la mới bực chứ.

- Lâu rồi không gặp thiệt là nhớ bà quá đi An ơi.

Vừa thấy An và Khoa xuất hiện là tên Long nhanh chân chạy tới tay bắt mặt mừng, nhưng vừa định quàng tay qua ôm An thì bị Khoa đẩy ra ngay lập tức làm cậu ta thắc mắc.

- Ơ, tôi ôm bà An chứ có ôm cậu đâu mà cản hả? Hay hai người có tình ý gì với nhau?

- Bà An đang bị cúm gà, tôi chỉ lo cậu bị lây thôi.

An chỉ mỉm cười không nói gì, vả lại cái giọng bây giờ cũng không được thánh thót như xưa, nói chuyện với bọn chúng một hồi chắc mất giọng luôn nên thôi im lặng để bảo toàn tính mạng.

-Ủa bà An bị bệnh hả? Thảo nào hôm nay bả hiền đột xuất. Thôi ngồi xuống đây đi.

Khoa galang lắm, từ việc kéo ghế cho An ngồi cho đến tự ý gọi nước uống đến bánh ngọt, đã vậy thỉnh thoảng còn nghịch tóc cô nữa. Hai thằng bạn ngồi quan sát cảm thấy có chút gì đó lạ lạ, đây không phải lần đầu tiên Khoa làm những việc này nhưng hôm nay nó có cái gì đó không bình thường giữa hai người này, làm sao qua mắt được hai thằng này cơ chứ.

Đang định mở miệng ra điều tra chuyện tình của đôi tình nhân trước mặt thì Chi xuất hiện nên Long cũng quên chuyện này mất tiêu.

-Xin lỗi Chi đến trễ, có quà miền Trung cho mọi người nè.

Chi bày những món đặc sản của miền Trung ra làm cả bọn thích thú, cả đám nói chuyện cứ như là 10 năm rồi mới có cơ hội gặp nhau vậy đó.

-Chuẩn bị vô học rồi, tụi mình mỗi người một nơi, buồn như con chuồn chuồn.

Câu nói của Thắng làm không khí của cả nhóm chùn xuống, cũng đúng thôi, cả đám chơi với nhau quen rồi giờ mỗi đứa học một trường, chỉ có Khoa và Chi là được học chung với nhau thôi.

-Thì tụi mình cũng ở quanh quẩn trong thành phố thôi mà, muốn gặp nhau lúc nào mà chẳng được.

Từ đầu đến cuối An chỉ cười chứ không nói làm cả bọn ngạc nhiên kinh khủng, bình thường cái miệng tía lia ai cũng chịu thua nhưng hôm nay hiền quá thấy cũng hơi bị không bình thường.

-An, hôm nay bà bị gì mà im re vậy? Nói cho vui nhà vui cửa cái coi.

Nghe Thắng nói Long cũng đệm vô theo.

-Thôi cậu để bả im vậy mà yên thân, chứ đúng vô bả cắn chảy máu nữa phiền lắm.

-Yên tâm đi, bạn An là người nên chỉ thích cắn người thôi chứ còn Thắng không giống người thì không cần phải lo.

Đến lúc này An mới lên tiếng, tụi nó là cố tình nói khích để cô nói chuyện thôi chứ thừa biết An hung dữ thế nào mà.

Cả đám bu lại nói đủ thứ chuyện trên đời đến khuya mới chịu về, lúc này thì An cũng không nói ra hơi nữa.

…Khụ…khụ….

An ho một tràng làm Khoa bực bội, đã dặn đi dặn lại, dặn tới dặn lui rồi mà còn lỳ, nói chuyện thả ga, còn dám uống trà đá nữa chứ.

- Thấy hậu quả chưa?

An gật đầu biết lỗi, bình thường Khoa dễ ăn hiếp lắm nhưng hôm nay bực lên nhìn sợ thì thôi á.

-Mai mốt đừng có mà đòi đi chơi ở đâu nữa đó.

Thấy Khoa giận, An đưa bộ mặt nịnh nọt ra.

-Khoa đừng giận mà, thương Khoa nhất.

-Khỏi nói câu sau, thương Khoa nhất, thương cục cức nhì chứ gì.

-Ơ, người gì đâu vừa đẹp trai vừa thông minh thế này không biết.

Xong An bất ngờ rướn người qua hôn lên má cậu một cái làm Khoa đỏ mặt, nhưng rất nhanh lấy lại phong độ, mặt càng dữ hơn hồi nãy nữa mới ghê

-Tới đây.

-Làm...gì...? An lắp bắp, chiêu này tại sao lại phản tác dụng được nhỉ? Chẳng lẽ hôm nay Khoa giận thiệt hả ta. Cảm thấy nguy hiểm rình rập xung quanh rồi đó nha.

-Nhiều chuyện quá, bảo tới thì tới, nhanh lên.

Khoa hét ghê quá làm An sợ bước tới gần, ngay lập tức Khoa nghiêng người qua hôn vào má An một cái đáp lễ, lần này đến lượt An bất ngờ.

-Lần sau có mà hôn tôi thì nhớ hôn lâu lâu nha, hôn nhanh như vậy không có thích.

-Biến thái.

-Ừm, Khoa còn biến thái hơn nữa, cứ từ từ mà thưởng thức hen cục cưng. Vào nhà ngủ sớm, tối ho nhiều quá thì gọi cho Khoa biết chưa?

-Biết rồi, về cẩn thận nha ông tướng.

Vẫy tay tạm biệt Khoa, An vào nhà với tâm trạng lâng lâng khó tả, phải nói trong cuộc đời An, ngoại trừ ba thì đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn một người khác phái. Mà cũng lạ thật, hai đứa cũng còn ngại ngùng với nhau thế mà tự dưng hôm nay ăn trúng gì mà liều mạng dễ sợ. Tàn đời hoa rồi, cậu ta buồn buồn lôi ra chọc chắc xấu hổ chết mất thôi.

Khuya, chuẩn bị leo lên giường đi ngủ thì nhận được tin nhắn của Chi, dạo này Chi về quê nên hai đứa cũng ít nói chuyện với nhau. Sau vài tin nhắn hỏi han bình thường thì cũng đến giây phút quan trọng cũng đến, Chi quyết định tâm sự chuyện tình cảm của mình cho An nghe vì cô không thể giữ trong lòng thêm được nữa.

-“An nè, nói cho An nghe một bí mật nho nhỏ nha. Chi thích Khoa lắm, nhưng không biết Khoa sao nữa, An thấy hai đứa có khả năng không?”

Tin nhắn của Chi làm An bật dậy, cô phải dụi mắt mấy lần mới tin là mình không đọc nhầm. Chi thích Khoa sao? Tại sao cô hoàn toàn không biết gì cả? Bây giờ cô phải làm sao mới được đây, chẳng lẽ cô khuyên Chi hãy cố gắng theo đuổi thì không được, nhưng mở miệng ra nói chuyện của An và Khoa thì càng không thể, hai người là bạn thân với nhau nên làm sao nỡ để Chi bị tổn thương chứ.

Nếu biết trước Chi có tình cảm với Khoa thì An đã không đến với cậu rồi, An rất trân trọng tình bạn thân thiết này nên không thể để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến thứ tình cảm tốt đẹp ấy được.

An soạn tin nhắn được mấy chữ, rồi lại xóa đi, soạn rồi xóa, cô không biết phải nói thế nào với cô bạn của mình nữa.

-“Chi thích Khoa lắm sao?”

-“Ừm, Chi thích từ năm lớp 10 cơ nhưng bây giờ mới dám nói, An giúp Chi nha, please”.

Bỏ điện thoại xuống, An nằm miên man suy nghĩ. Cứ ngỡ khi quên được Bảo, không quan tâm đến Thùy An cô sẽ được sống yên bình bên người mình yêu thương nhưng cuộc sống vốn dĩ không bằng phẳng như người ta ao ước, tình yêu của cô và Khoa lại bị thách thức. Một bên là tình bạn, một bên là tình yêu, cô không muốn mất đi bên nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.