Từ ngày xảy ra chuyện, Thùy An sống như
người mất hồn, cô cứ đêm ngày suy nghĩ về những sai lầm của mình, về
chuyện của Thái. Cô nhận ra từ đầu đến cuối nếu không phải vì cô thì có
lẽ chuyện ngày hôm nay đã không xảy ra, cứ như thế nếu không phải vì đứa bé trong bụng cô đã sớm kết liễu cuộc sống này rồi.
Hôm nay An
vào thăm Thái, anh ngồi đó, nét mặt đã trở nên điềm tĩnh, chính chắn
hơn, có lẽ sự cố lần này đã tác động không nhỏ đến suy nghĩ và cuộc sống của anh.
-Anh có tốt không?
An cố gắng nuốt nước mắt vào
trong khi nhìn thấy Thái. Cô nghĩ đến Thùy An khi hàng ngày phải vật lộn với nỗi đau tinh thần mà không có một ngày nào được yên ổn.
Thái cười buồn rồi khẽ gật đầu, ánh mắt anh nhìn xa xăm rất đăm chiêu..
-Anh Thái, anh nhất định phải giữ gìn sức khỏe, tất cả mọi người đều đang
rất mong anh. Bây giờ em mà bị bệnh cũng sẽ đợi anh không đi khám ở đâu
hết vì vậy anh mà về trễ là cơ thể em trở thành cái bệnh viện đa khoa đó nha.
Thái mỉm cười nhìn cô bé trước mặt, cô tốt quá khiến anh
càng cảm thấy mình tội lỗi. Trải qua bằng ấy thời gian từ lần đầu tiên
gặp nhau đến giờ, anh biết vì sao mình yêu cô nhiều đến thế. Nhưng đối
với anh, chỉ cần cô được hạnh phúc là đủ lắm rồi, anh sẽ không tranh
giành, mà cũng chẳng có tư cách gì để tranh giành nữa. Có thể nhìn thấy
cô vui vẻ đối với anh đó là tất cả, tình yêu chỉ cần cho đi chứ không
mong nhận lại.
-Có chuyện này anh đã cất giấu trong lòng lâu lắm rồi, thật ra anh không tốt như Thỏ nghĩ đâu.
-Không, đối với Thỏ anh Thái là người anh tốt nhất.
An càng đề cao Thái bao nhiêu thì anh càng ray rứt bấy nhiêu, ngần ấy thời gian anh vẫn không thể nào quên đi chuyện đã khắc sâu vào tâm trí.
-Để anh kể chuyện này cho Thỏ nghe. Trước khi quen biết Thỏ, anh là một
người rất cao ngạo, lúc nào cũng cho mình tài giỏi nên không bao giờ
quan tâm đến người khác. Anh điều chị cho một cô bé bị ung thư máu, cô
bé có nụ cười thiên thần khiến ai gặp một lần cũng không thể nào quên
được. Trong một lần cô bé tái phát bệnh, vì quá chủ quan nên anh chỉ
thực hiện một số biện pháp thông thường mà không kiểm tra kỹ, kết quả là đêm hôm ấy cô bé đã không qua khỏi. Lẽ ra sau đợt hóa trị hôm sau cô bé có thể sống thêm được một thời gian dài nữa nhưng là do anh, chính anh
đã khiến cô bé ra đi mãi mãi. Vì để giữ uy tín cho bệnh viện và bác sĩ
nên họ đã cố gắng che đậy đi, lấy một nguyên nhân khác thế vào. Suốt một thời gian, nụ cười của cô bé cứ ám ảnh tâm trí anh, cô bé ngây thơ lắm, xinh đẹp lắm, cho dù biết trước ngày mai mình sẽ phải hóa trị nhưng lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi. Anh nhớ mỗi lần anh vào, cô bé thường
nói “Chú đẹp trai quá, nhưng mà so với anh hai con vẫn còn thua xa”. Cô
bé yêu anh hai mình lắm, thường hay kể chuyện hai anh em cho anh nghe.
Có khi bị cơn đau hành hạ cô bé căn dặn “Chú đừng nói cho anh hai con
biết nha, anh hai sẽ lo lắng học không được đâu”. Ấy thế mà anh đã cướp
đi sinh mạng của cô bé, nhưng lại không đủ can đảm để đối diện với gia
đình. Khi ba mẹ cô bé đến cảm ơn anh vì đã điều trị cho cô bé, anh chỉ
muốn bật khóc ngay tại chỗ, bởi họ không biết rằng người họ đang biết ơn là một kẻ đã lấy đi mạng sống của đứa bé.
An không kiềm được
nước mắt, chỉ vì một chút tắc trách nghề nghiệp mà gây ra nỗi đau cho
gia đình người khác. Cô thương Thái vì đã phải dằn vặt bản thân mình
trong một thời gian dài, cô càng thương cô bé ngây thơ kia mất đi cuộc
sống khi bản thân còn chưa được tận hưởng nó.
-Chuyện đã qua rồi, anh đừng tự trách bản thân mình nữa.
-Thỏ có biết là cho đến khi anh gặp Thỏ, cuộc sống của anh mới có thể vui vẻ hơn không? Những ngày tháng tăm tối của quá khứ nhờ có Thỏ mà tan biến
dần. Có lẽ chỉ có ở đây anh mới cảm thấy nhẹ lòng cho việc làm của mình, nếu không suốt cuộc đời này anh vẫn không thể quên được nỗi ám ảnh đó.
Anh cảm thấy 3 năm ở đây sẽ tốt cho anh, sẽ là khoảng thời gian để anh
tự suy xét lại bản thân mình cũng là khoảng thời gian để anh chuộc lỗi
lầm do mình gây ra. Cảm ơn Thỏ vì chính Thỏ đã mang đến cho anh tiếng
cười và hạnh phúc, giúp anh quên đi nỗi đau của quá khứ và bước tới
tương lai. Anh sẽ cải tạo tốt và trở về làm lại cuộc đời.
Những
lời nói của Thái làm An cảm động, có lẽ chỉ có cách này mới giúp Thái
không còn dằn vặt vì những sai lầm trước kia nữa. Cô không ghét anh hay
có thái độ khác khi biết chuyện này, bởi con người ai chẳng có sai lầm,
quan trọng là cách người đó đối diện với những sai lầm đó mà thôi.
-Anh đừng buồn phiền nữa, em tin cô bé sẽ không trách anh nữa đâu.
-Anh cũng hi vọng là vậy. Thanh Nhã – cô bé mà suốt cuộc đời anh sẽ chẳng thể nào quên được.
Nghe Thái nhắc đến cái tên này, An vô cùng bất ngờ, có khi nào… Không đời nào, sao lại có chuyện trùng hợp như thế được chứ.
-Thanh Nhã? Có phải cô bé tên là Hồ Thị Thanh Nhã, 10 tuổi mất ngày 16/3 không?
-Đúng rồi, Thỏ cũng biết cô bé này nữa sao?
An như chết lặng, thì ra cái chết của em gái Khoa có một phần là lỗi của
Thái, tại sao trái đất này nhỏ bé như thế chứ. Thái có biết những ngày
qua Khoa đã đau khổ, đã suy sụp thế nào khi đứa em gái cậu yêu thương
nhất không còn trên đời nữa không? Rồi nếu Khoa biết chuyện này, cậu sẽ
phản ứng ra sao?
Phải đến khi người ta báo hết giờ thăm An mới
sực tỉnh mà đi về, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ đến chuyện vừa
rồi. Có lẽ Khoa sẽ không oán hận Thái vì anh đã chịu sự trừng phạt của
mình rồi, nhưng tốt nhất là từ từ hãy cho Khoa biết, bởi An sợ sẽ khiến
nỗi đau trong lòng Khoa lại thức dậy.
Không về nhà, An đi thẳng qua nhà Khoa, không hiểu sao cô lại muốn gặp Khoa nhiều đến thế.
…King….kong….king…kong….
Nghe tiếng chuông, Khoa vội ra mở cửa nhưng chưa kịp bất ngờ vì nhìn thấy An thì cô đã ôm chầm lấy cậu.
-Sao thế? Có chuyện gì sao An?
An không trả lời, chỉ muốn ôm Khoa mãi như thế này mà thôi.
-Nói Khoa nghe, sao lại khóc, ngoan.
An chỉ lắc đầu không nói, chỉ cần được bên cạnh Khoa như lúc này là đủ rồi.
Đưa An vào nhà, Khoa cứ nhìn chằm chằm hai con mắt đỏ hoe của cô mà lo lắng.
-An có chuyện gì thế?
-Không có gì, chỉ là nhớ Khoa nên muốn gặp thôi.
Khoa nhẹ kéo An dựa vào vai mình, chỉ cần cô muốn thì cậu luôn sẵn sàng để xuất hiện bên cạnh cô bất cứ lúc nào.
Cứ thế, An ngồi tựa vào vai Khoa cho đến khi tâm trạng cảm thấy dễ chịu.
-Khoa, An khát trà sữa quá hà.
-Uống trà sữa nhiều không tốt, ngồi đợi tôi pha nước chanh cho mà uống.
Khoa mắng yêu rồi đứng lên vào bếp, An cũng đi vào theo luôn. Ngồi chống cằm nhìn Khoa cặm cụi làm tự nhiên thấy thương dễ sợ, đường đường cũng là
cậu ấm không cần động tay động chân vào việc gì vậy mà đích thân vào bếp pha nước cho mình uống, nghĩ cũng kỳ lạ thật.
Khoa vừa làm vừa
nếm, cảm thấy chua thì cho thêm đường, mà ngọt quá thì thêm chanh, cứ
thế làm một hồi là nếm gần hết ly nước của người ta luôn.
-Xong, An uống đi hơi bị ngon đó.
Mỉm cười trước điệu bộ dễ thương của Khoa, An cầm ly nước lên uống một hơi hết sạch không còn một giọt, thật là dã man.
Tự nhiên nghĩ ra một kế hơi bị hay ho, Khoa đưa cái mặt gần An, canh khoảng cách sao cho vừa đủ rồi lên tiếng chọc ghẹo.
-Đúng là đồ heo xấu xí.
-Kệ….
Theo phản ứng tự nhiên, An quay phắt lại định cãi lại nhưng mới mở miệng đã
chạm ngay môi của Khoa chờ đó sẵn rồi. Môi chạm môi, trời ạ, nụ hôn đầu
đời của người ta bị tên này cướp mất tiêu rồi.
-Đồ đáng ghét, dám giở trò sàm sỡ hả?
An đẩy Khoa ra, mặt đỏ lên vì ngại ngùng trông xinh xắn chết đi được.
-Ai sàm sỡ ai hả? Tự nhiên quay qua hôn người ta rồi còn đổ thừa nữa. Đáng
lẽ người chịu thiệt phải là Khoa mới đúng nè, nụ hôn đầu đời đã bị An
cướp mất.
-Thôi đi, Khoa phải là nụ hôn thứ 999 rồi thì có, khiêm tốn vừa thôi ba.
-Nói thật đấy, Khoa còn chưa biết hôn là gì đâu, không tin An hôn thử đi là biết liền.
-Đừng có dụ, tôi đâu phải hạng con gái dễ dãi.
-Không dụ được thì thôi. Ngồi đây chờ Khoa lên thay đồ rồi chở đi chơi nhen.
Khoa nựng An một cái rồi mới chịu đi, tên này càng ngày càng dê xồm hơn rồi đấy.
Nhìn Khoa vui vẻ, An cũng không đành lòng nhắc lại chuyện cũ, thôi thì đành
để nó đi vào quên lãng còn hơn là khơi dậy rồi lại làm cậu đau lòng hơn.