Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 58



5h sáng, đang ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, trời ạ, mới giờ này ai gọi bất lịch sự thế không biết. Với tay tắt điện thoại, An tiếp tục giấc ngủ vàng ngọc của mình. Nhưng cái điện thoại vẫn không chịu ngừng reo, An bực bội nghe máy.

-Dậy đi tập thể dục nè heo, cho An 3 phút chuẩn bị thôi đấy.

Thì ra là chiêu trò mới của Khoa, có không ngủ được thì ở nhà thức một mình đi, tự dưng lại chạy sang đây phá hoại giấc ngủ người khác, muốn hiền cũng không hiền được mà.

-Khoa bị hâm hả? An không dậy đâu.

-An mà không xuất hiện Khoa đập cửa đó nha.

-Được rồi, chờ 5 phút.

An hậm hực leo xuống giường, thà tự nguyện còn hơn để cậu ta đập cửa lại phá giấc ngủ của ba, với lại ba mà thức dậy cũng bắt cô đi tập thể dục à, trước giờ ba nhắc hoài mà lười quá nên An không chịu đi thôi.

An mang cái mặt một đống nhăn nhó ý chang khỉ ăn ớt ra mở cửa, đã vậy còn ngáp liên tục nhìn thảm ơi là thảm.

-Đúng là heo, ngủ gì mà ngủ ghê vậy?

Khoa vỗ vỗ vào mặt An cho tỉnh ngủ, còn cô thì rên rỉ.

-Thấy trời còn chưa sáng không hả? Tối mới bị sét đánh hay sao mà sáng nay lên cơn vậy hả?

-Lên cơn cái đầu cô, người gì đâu yếu như cọng bún thiu, tôi có ý tốt giúp cô khỏe mạnh ở đó mà còn rên.

Cốc lên đầu An một cái thật mạnh, Khoa nắm tay An kéo chạy thật nhanh ra công viên gần nhà.

Công nhận không khí buổi sáng trong lành thật, đường phố cũng mới chỉ lác đác vài người làm tinh thần dễ chịu hẳn.

-Ra đường giờ này mát hen.

-Ừm, mát. An trả lời mà cái mặt vẫn chưa chịu tỉnh ngủ.

-Dễ chịu hen.

-Ừm.

-Thích hen.

-Ừm, nhưng ngủ vẫn thích hơn.

Bó tay với con nhỏ ham ngủ này, ngày xưa đâu có lười như vậy đâu, từ ngày chuyển nhà qua đây thấy hư hỏng hẳn ra. Nghỉ hè mà, ngày nào cũng ngủ đến 8-9h sáng mới dậy, làm việc nhà xong đâu đấy lại chui vào ngủ tiếp, không chịu vận động mai mốt phát phì rồi đừng có mà nói sao xui.

-Chạy gì như rùa vậy hả? Tập thể dục chứ có phải đi biểu diễn thời trang đâu.

-Hết chạy nổi rồi.

An ngồi phịch xuống đất nghỉ ngơi, mới ngày đầu tiên phải chạy từ từ thôi chứ, người chứ có phải siêu nhân đâu.

Ngồi xuống bên cạnh, Khoa vén mấy sợi tóc trước mặt An lên khẽ mỉm cười.

-Mệt lắm hả?

-Ừm.

-Biết sao Khoa muốn tập thể dục với An không?

-Sao?

-Vì tụi mình sắp nhập học rồi, cả ngày đâu có được gặp nhau đâu nên phải tranh thủ sáng sớm như thế này, vừa rèn luyện sức khỏe vừa có thể ở bên nhau.

Tự dưng nghe Khoa nói thấy thương dễ sợ, cảm giác buồn ngủ biến đi đâu mất tiêu luôn, nhìn cái mặt ngơ ngơ vậy mà cũng lãng mạn phết đấy chứ.

-An thấy cái cây bằng lăng ngay cạnh hồ nước không? Nếu bây giờ An chạy đến đó trước An thì sẽ được miễn giảm một ngày, ngày mai khỏi cần đi tập.

-Thôi bỏ đi, ai mà chạy lại Khoa, đừng có dụ.

An nhìn cái mặt cười khoái chí của Khoa mà bực bội, đừng có ỷ chân dài rồi thách thức người ta nha. Cơ mà không dùng sức được thì mình dùng mưu, gì chứ mấy cái đó bạn An này không có thiếu.

Ngẫm nghỉ một hồi, rồi nhân lúc Khoa không để ý, An vừa nói chuyện vừa tháo dây giày của cậu ra.

- Ơ, con sóc dễ thương quá.

Trong lúc Khoa nhìn theo hướng tay An chỉ thì cô thích thú đứng lên bỏ chạy, còn không quên quay lại lè lưỡi với Khoa nữa chứ. Lần sau đừng có mà thách bạn An này nữa nhá.

Nhìn An cắm đầu chạy Khoa chỉ lắc đầu mỉm cười, cậu vẫn từ từ buộc lại dây giày rồi đứng lên đi theo sau, cái tính hậu đậu ấy thế nào cũng xảy ra chuyện cho xem.

Trời ạ, nhìn khoảng cách gần vậy mà chạy hoài không tới, An vừa chạy vừa thỉnh thoảng quay lại canh chừng Khoa. Mãi quay đầu về phía sau không để ý đến khi đâm vào ai đó trước mặt cô mới bừng tỉnh.

…Á…

Quá bất ngờ, An la hét thất thanh, cũng may người bị cô đụng trúng là một ông Tây khổng lồ cao to nên mới êm như vậy, chứ gặp một người xương nhiều chắc tiêu đời rồi.

-Xin lỗi, xin lỗi.

An vừa xoa xoa đầu vừa rối rít xin lỗi.

-Không có sao. Ông Tây mỉm cười bước đi.

Vừa quê vừa đau, An hết dám chạy nữa luôn. Lúc này Khoa mới bước tới đưa tay kẹp cổ An kéo đi.

-Thấy chưa, hậu quả cho cái việc chơi xấu bạn Khoa đấy.

-Hic, đồ đáng ghét, tại Khoa hết đó.

-Tại tôi được chưa? Đau chỗ nào.

-Chỗ này nè.

An chỉ chỉ lên trán, Khoa không nói không rằng nghiêng người qua hôn lên chỗ đau một cái làm An trợn tròn mắt lên nhìn.

-Thuốc giảm đau đó, vô cùng hiệu quả.

-Đồ dê xồm.

Miệng chỉ nói cho vui vậy thôi chứ trong bụng thì thích lắm., chỉ muốn nói “Nữa đi” nhưng mà ngại quá không dám mở miệng. Khoa cúi người xuống nhìn làm An xấu hổ úp mặt vào ngực cậu, để cậu ta biết được suy nghĩ trong đầu mình chắc xấu hổ chết mất.

-Lúc trước chê hôi mà sao bây giờ thích chui trong đó thế? Khoa trêu chọc.

-Tại ngửi hoài nên nghiện luôn rồi.

-Bó tay với cô rồi đấy, về thôi.

Cứ thế, Khoa không buông tay kẹp cổ An về tới nhà.

Chỉ cần khởi đầu một ngày mới có thể ở cạnh nhau như thế này là đủ năng lượng cho một ngày học tập rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.