Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 65



Vừa đến nơi, sắp xếp chỗ ở ổn thỏa xong xuôi đâu đấy, Khoa lập tức gọi điện thoại về cho An.

Cô đưa điện thoại lên tai vừa nghe được giọng nói của Khoa tự dung cảm thấy tủi thân kinh khủng, bình thường mọi ngày hai đứa đang chọc phá nhau thế mà bây giờ đã cách xa nhau hàng ngàn dặm rồi.

An chẳng dám mở miệng nói lời nào vì sợ Khoa nhận ra mình đang khóc, cậu sẽ lo lắng mà không tập trung vào việc học được.

-Lại nhõng nhẽo nữa rồi phải không? Ngoan, mai mốt về anh mua kẹo cho.

-Anh làm như em là con nít vậy đó.

-Không phải con nít mà khóc nhè hoài vậy hả? Chỗ ở của anh bên này rất tốt, vài ngày sẽ thích nghi ngay thôi. Anh chỉ lo cho đồ ngốc khóc nhè như em thôi.

-Sáng nay ngủ dậy không có anh bắt em đi tập thể dục, không có ai dẫn em đi ăn sáng, không có ai chở em đi học, không có ngồi học cùng em, không có ai nói nhảm cho em nghe, không có ai chở em đi chơi, không có ai để em ôm, không có ai để em ăn hiếp hết. Em nhớ anh lắm.

Không hiểu sao từ lúc Khoa đi đến giờ nước mắt ở đâu nhiều đến nỗi An khóc cả ngày vẫn không thể rơi hết được. Có lẽ vì quá yêu, quá quen thuộc nên khi xa nhau mới thấy nhớ nhung da diết như thế.

-Ngoan, đừng khóc nữa, em như vậy anh chỉ muốn bay về với em ngay lập tức thôi.

Khoa biết An ở nhà sẽ cô đơn lắm, cậu cũng như thế mà. Cậu nhớ An từng giây từng phút, những vật dụng có liên quan đến An cậu đều để ở những nơi dễ nhìn thấy nhất để có thể nhìn vật mà đỡ nhớ người.

Thật chẳng dễ dàng khi yêu xa như thế này, thôi thì cứ xem như đây là thử thách tình yêu của hai đứa để có thể chứng minh một điều rằng khoảng cách không thể thay đổi được tình yêu chúng ta dành cho nhau. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, cùng nhau nỗ lực để vun đắp cho tình yêu này nhé.

Mấy ngày sau An cũng dần quen với việc không có Khoa bên cạnh nhưng nỗi nhớ thì không thể vơi đi một chút nào. An chăm học hơn, làm việc nhiều hơn để mình không còn nhiều thời gian rảnh để buồn nữa. Chỉ có khuya khi đi ngủ thì thế nào cô cũng khóc khi nghĩ đến sáng mai thức dậy lại phải đối diện với sự trống vắng không có Khoa bên cạnh.



-Hello baby, đi chơi thôi.

Sáng chủ nhật, mới vừa thức dậy đã thấy tên Thắng với Long xuất hiện trước nhà, An ngạc nhiên.

-Ngọn gió độc nào đưa hai người tới đây vậy hả?

-Gió nào mà đưa nổi tụi tôi. Cũng tại thằng người yêu của An đó, trước khi đi cứ dặn đi dặn lại là phải trông chừng An, chăm sóc cho An giùm nó.

-Vậy thôi hai người đi về được rồi đó.

-Không được, tụi này mà về thì mất hết uy tín vì đã lỡ hứa rồi. Thay đồ nhanh lên đi khu vui chơi chơi.

-Không đi đâu.

-Tôi quăng bà lên xe bây giờ, nhanh lên.

Long hét đầy uy lực làm An sợ ngay lập tức, gì chứ tên to con này chuyện gì mà chẳng dám làm chứ.

Chở An đến khu vui chơi, ba đứa chơi trò chơi, la hét ầm ĩ. Bất cứ trò chơi nào An và Khoa từng chơi cũng làm An nhớ đến Khoa rồi bất giác mỉm cười một mình.

“Đồ con heo nhát gan, chơi có một xíu mà đã la như bị cắt tiết”

“Chơi trò này đi heo, bình thường lắm không có đáng sợ đâu”

“A, hay mình chơi cái này đi, An mà chơi được ba vòng thì thích cái gì Khoa cũng chiều tất”

“Haha, nhát gan quá, xíu nữa khỏi ăn kem nha cưng”.

“…”

Cảm giác như vừa mới đi chơi với Khoa ngày hôm qua, cứ nghe đâu đây tiếng nói cười quen thuộc của Khoa văng vẳng bên tai mình.

“Hôm nay em chơi tàu lượn siêu tốc mà không có anh, em nhớ anh”.

An khẽ đưa tay quệt nước mắt rồi trở về với thực tại, với hai thằng bạn tốt bụng đang nhiệt tình giúp mình vui vẻ. Chẳng biết đến bao giờ cái nỗi nhớ cồn cào này vơi đi bớt để cô thôi nghĩ về Khoa nhiều như thế này nữa.

-Ê, Thái An. Bà với ông Khoa quen nhau khi nào mà không nói bọn này biết hả? Có coi hai đứa tôi là bạn thân không?

Chơi mệt, ba đứa tìm chỗ mát mẻ vừa uống nước vừa trò chuyện.

-Chính vì xem hai người là bạn thân nên bạn An mới không dám nói, không nghe giang hồ có câu “Tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân hay sao”. Lỡ tôi nói ra hai người hiện nguyên hình cướp mất Khoa của tôi sao?

-Thôi đi, ai thèm Khoa của bà. Lúc trước đã thấy hai người này nghi nghi rồi, ai ngờ thiệt luôn.

-À, mà Chi cũng đi chung với Khoa luôn đó, bà biết chưa? Nghe đâu mai mốt gì đó bay.

An có chút bất ngờ, không lẽ có sự trùng hợp đến như thế. Ngày xưa Chi vẫn thường nói rằng mơ ước sau này được làm tiếp viên hàng không, thế mà khi nộp hồ sơ lại chọn kinh doanh cùng với Khoa. Bây giờ Khoa đi du học, Chi cũng cùng đi. Chi lại thích Khoa nhiều như thế chẳng lẽ đây không phải là sự tình cờ sao.

Thấy An trầm tư, Thắng vội lên tiếng phá đám.

-Tụi mình quay phim, chụp hình loạn xạ gửi qua cho ông Khoa ổng tức chơi đi.

Thế là ba đứa selfie cả trăm tấm, Thắng rất tự nhiên cầm tay, gác vai, hôn gió An loạn xạ rồi gửi sang cho Khoa.

Vừa nhận được hình, Khoa gọi về ngay lập tức.

-Tôi bảo hai cậu chăm sóc cho An chứ không phải là dê xồm nha chưa. Đừng có để tôi bay về đốt nhà hai cậu.

Khoa hù dọa khi thấy mấy tấm hình hai tên đáng ghét cứ thân mật với An, không có vui đâu à nha.

-Người yêu bạn cũng là người yêu mình, để bọn tôi giúp cậu bảo quản.

-Cấm cậu đụng vào người An, nếu không đừng có trách. Đưa điện thoại tôi nói chuyện với người yêu tôi miếng coi.

-Thích nói gì thì nói, tôi đang mở loa ngoài. À, mà cậu ngộ thật đấy, tôi ôm eo bà An thấy nhỏ xíu mà cậu cứ gọi bả là heo là sao nhỉ.

Cả ba phá lên cười, tên Thắng đúng là miệng lưỡi, tình hình này chắc Khoa phải khổ cho mấy đứa này dài dài đây.

-Em yêu, hai cái thằng này dê xồm ghê lắm, em cẩn thận né xa chúng ra một chút nha.

Hết cách, Khoa đành phải quay sang nói chuyện với An nhưng cô cũng hùa theo chọc lại làm Khoa bó tay hết cách luôn.

-Em đâu thấy hai người này dê xồm gì đâu, Thắng với Long dễ thương lắm, còn dẫn em đi chơi nữa nè. À, hôm nay đi tàu lượn nhớ có họ ôm em mà giờ em hết sợ luôn.

-Anh mới đi có mấy ngày mà loạn hết rồi hả?

-Cậu cứ yên tâm mà học, An cứ để tụi này lo bảo đảm vài tháng là mập kít cho xem.

Cả bọn nói chuyện cười giỡn vui vẻ, cũng may còn có hai thằng bạn chí cốt giúp đỡ nếu không chắc cô sẽ buồn chết mất.

Trở về nhà, trong đầu An cứ suy nghĩ mãi về chuyện của Chi, cô cảm thấy trong lòng rất bất an từ khi biết Chi sắp đi du học cùng Khoa. Có khi nào Chi vẫn không từ bỏ Khoa nên mới theo cậu qua đến bên đó? Hai người chẳng phải là bạn thân mấy năm với nhau sao, tại sao ngay cả đi du học Chi cũng chẳng muốn cho mình biết?

An cảm thấy mọi chuyện đã bắt đầu trở nên phức tạp. Không phải cô không tin tưởng Khoa hay nghi ngờ gì cả nhưng tình yêu vốn dĩ luôn ích kỷ mà, vả lại cô cảm thấy mọi chuyện không phải là ngẫu nhiên hay trùng hợp mà đều có sự sắp xếp. Hi vọng linh cảm của mình lần này là sai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.