Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 67



Valentine, An tự nhốt mình trong nhà không bước ra ngoài, bởi cô sợ mình sẽ cảm thấy tủi thân khi nhìn thấy những cặp tình nhân hạnh phúc trên phố.

Nhớ ngày này năm ngoái, Khoa chở An hòa vào dòng người trên đường, hai người đi khắp các con phố, trao nhau những cử chỉ yêu thương. Chỉ cần như thế đối với An cũng là một ngày hạnh phúc rồi.

Valentine năm nay không có Khoa, An chẳng biết làm gì cho nhanh hết ngày.

“Khoa thấy ngày này người ta hay vô khách sạn làm gì đó, hay tụi mình thử đi hen”

“Nếu không chịu thì mình đi nhà nghỉ”

“Cũng không chịu à, vậy Khoa sẽ chở An đi đến chân trời góc bể, chịu chưa?”

Những câu nói của Khoa cứ hiện ra trong ký ức của An, người ta nói đúng, yêu xa là yêu bằng những kỷ niệm đã qua trong quá khứ.

Mỗi sáng thức dậy, An cảm thấy trống trải vì biết ngày hôm nay sẽ rất cô đơn, nhưng lại vui mừng vì ngày gặp lại Khoa gần hơn một ngày.

Cô không mong nhận được món quà nào trong ngày mà những cặp tình nhân mong đợi, bởi những việc Khoa làm cho An từ trước đến giờ còn hơn tất cả những thứ có giá trị trên thế giới này. Thứ mà An cần là bây giờ Khoa bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt cô và nói “Valentine vui vẻ nha heo con”, chỉ cần như thế thôi sẽ tiếp thêm động lực để An tiếp tục sống và chờ đợi Khoa trở về bên cạnh.

-Đi dạo với anh một xíu nhé.

Đức xuất hiện trước cửa nhà, gương mặt thoáng chút buồn, cũng được thôi, đi để thấm thía nỗi buồn khi một mình lạc lõng giữa phố phường là thế nào.

Chỉ đơn giản như vậy, Đức chở An dạo trên các con phố, nơi nào vui thì dừng lại vài phút, đêm Valentine trôi qua nhẹ nhàng như thế. An cảm nhận trong lòng Đức hình như đang có cuộc đấu tranh dữ dội lắm nhưng không biết đó là gì, có lẽ là từ ngày không có người yêu cô bỗng trở nên nhạy cảem hơn chăng?

Về đến nhà đã là 11h đêm, cô thấy điện thoại có cuộc gọi đến từ Khoa. Cầm điện thoại lên mà nước mắt bỗng dưng chảy, có những nỗi nhớ cho dù thời gian có qua bao lâu đi chăng nữa cũng không thể nào trở nên bình thường được.

-Em mới đi đâu về à? Anh gọi từ tối giờ không thấy bắt máy.

-Chỉ đi dạo thôi. Anh….

An bỏ dở câu nói, cô sợ Khoa sẽ phát hiện ra mình đang khóc. Cô biết Khoa ở bên đó cũng chẳng dễ dàng gì, ở một đất nước xa lạ với những con người xa lạ, chắc chắn cậu sẽ rất khó khăn mới thích nghi được nên cô không muốn bản thân mình lại thêm một nỗi lo cho Khoa, không muốn cảm xúc của mình sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ từ An, cô không biết rằng Khoa muốn biết tất cả những thứ nhỏ nhặt nhất của An, từ việc đi đâu, làm gì, tâm trạng như thế nào cho đến gặp gỡ những ai. Cậu không muốn khoảng cách địa lý thay đổi bất cứ điều gì trong tình yêu của hai người, dù là những điều vụn vặt nhất.

-Đồ ngốc, đừng khóc nữa. Anh nhớ em nhiều lắm. Buổi tối trước khi đi ngủ, người mà anh nhìn thấy chỉ có mình em. Sáng thức dậy, anh chỉ muốn được nắm tay em đi tập thể dục, muốn được nhắc nhở heo lười chăm lo cho sức khỏe của mình. Anh đếm từng ngày xa em, mong chờ giây phút được trở về với em. Anh yêu em đến mức, ở đâu, làm gì anh cũng nhìn thấy em, những lúc như thế anh thèm được có em bên cạnh biết bao.

An khóc nấc lên nghẹn ngào, không có Khoa, cô chẳng muốn nói chuyện, không có Khoa, cô chẳng muốn làm gì. Hình như cô sắp trở thành một cỗ máy chẳng biết làm gì ngoài việc nhớ Khoa mà thôi, cậu phải mau trở về nếu không chắc cô sẽ quên mất giọng nói của mình mất.

Đức gặp An thường xuyên hơn, mặc dù cô không còn tham gia vào nhóm âm nhạc của anh nữa. An cảm thấy ở Đức có một thứ gì đó không được tin tưởng lắm mà chỉ có con gái mới có thể nhận ra. Mà hình như bây giờ tin đồn giữa hai người ngày càng nhiều và gay gắt hơn, mặc dù cố gắng không quan tâm nhưng vẫn không tránh khỏi lời bàn tán của mọi người.



Hôm đó, vừa ra tới cổng trường An nhìn thấy mẹ Khoa ở đó, từ ngày Khoa đi có dặn dò khi nào được sự cho phép của Khoa mới được qua gặp ba mẹ cậu nên An cũng không dám đến nữa.

-Bác có chuyện muốn nói với con.

Nói xong bà chỉ tay qua quán café gần trường, cảm thấy có một chút lo lắng nhưng An không còn cách nào khác đành phải theo chân bà qua bên đó.

Mẹ Khoa không còn niềm nở với An như trước nữa, ở bà An cảm giác có cái gì đó rất xa cách mà bản thân không thể lý giải được.

-Con có biết vì sao bác ép thằng Khoa đi du học không?

-Dạ không.

An lễ phép trả lời, cô có cảm giác chuyện hôm nay hình như chẳng có gì vui vẻ hết.

-Bác cũng nói thẳng cho con biết là bác muốn tách hai đứa ra. Hai bác đã từng rất quý mến con nhưng con biết đó, con đã sống quá buông thả trong quá khứ nên bác không thể chấp nhận chuyện hai đứa được. Bác muốn thằng Khoa có thể lấy một người môn đăng hộ đối, một đứa con dâu ngoan hiền, còn con cứ nghĩ xem con đã từng qua lại với nhiều đàn ông người như vậy, cả hình ảnh kinh tởm đó bác cũng đã thấy thì làm sao đến với thằng Khoa được. Ngay cả chị gái mình con còn khiến nó trở nên như vậy thì sao bác dám để thằng Khoa đến với con chứ. Hi vọng con hiểu mà buông tha cho nó, nó còn có tương lai đang chờ phía trước nữa.

An hoàn toàn hụt hẫng khi nghe bà nói những lời này, thì ra đây là lý do mà Khoa đi du học, chắc cậu ấy đã rất khổ tâm khi đưa ra quyết định này.

Cũng đúng thôi, chuyện này không thể giấu giếm mãi được. Sẽ chẳng có ai chấp nhận một con người từng “xấu xa” như mình, nhất là những người giàu có như ba mẹ Khoa. Những vết thương ngày xưa được Khoa chữa lành bây giờ lại tiếp tục nhói đau âm ỉ, cảm giác bị người ta khinh thường quả thật chẳng dễ chịu tí nào.

Mẹ Khoa muốn cô rời xa cậu sao? Làm sao cô có đủ dũng khí để nói lời chia tay khi cô đang yêu cậu nhiều như thế? Cô muốn nói rằng cô không thể, cô muốn nói những việc trước kia hoàn toàn không phải do cô làm nhưng ai tin cô bây giờ.

Cô phải làm gì khi bị gia đình Khoa phản đối? Tiếp tục đấu tranh gìn giữ tình yêu hay bỏ cuộc từ bây giờ để tổn thương không sâu thêm theo thời gian? Những lúc mệt mỏi như thế này, nếu có Khoa ở bên sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhưng bây giờ, ngay cả chỗ dựa tinh thần cũng không có thì An sẽ quyết định mọi chuyện như thế nào đây?

Trở về nhà với tâm trạng nặng trĩu, An buông mình trên giường hì vọng giấc ngủ có thể xua tan những muộn phiền trong lòng nhưng không thể, cô dường như không có chút phương hướng nào cho chuyện tình cảm của mình.

Cô không đủ can đảm để đối diện với sự phản đối từ ba mẹ Khoa mà xem như không có chuyện gì xảy ra được, nhưng xa Khoa thì cô càng không dám bởi tình yêu trong cô lúc này đa qúa sâu đậm không thể nào muốn quên là quên được.

“Anh ơi em phải làm sao đây khi tất cả mọi ngươi đêù nhìn vào qúa khứ của em hả anh? Em không thể sống thiếu anh lúc này được, làm ơn nói cho em biết em phải làm thế nào để có thể đủ sức giữ anh bên cạnh đây?”

....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.