Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 7



-Thưa thầy em đi học trễ.

Vô tới lớp thấy mọi người đang chăm chú làm bài, An càng cảm thấy tức tối tên anh rể đáng ghét kia, nếu không phải tại anh ta nhay nhúa thì cô đã đến từ kíp nào rồi.

-Em về chỗ làm bài đi, còn 30 phút nữa là hết giờ đó.

An vội vàng về chỗ và tranh thủ làm bài, không dám lơ là như mọi khi nữa.

Cuối cùng cũng xong, cô thở phào nhẹ nhõm úp mặt lên bàn.

-Ê, làm gì mà đi trễ vậy?

Khoa gõ gõ bàn báo hiệu sự hiện diện của mình, An không thèm nhìn lên.

-Ngủ quên.

-Bạn Khoa có đang nghe lầm không đây, An nhà ta mà cũng ngủ quên nữa hả?

Khoa ngạc nhiên, bình thường đâu bao giờ thấy cô dậy trễ vì sáng nào An cũng dậy sớm một chút để dọn dẹp sân vườn và tưới nước cho mấy chậu hoa mình trồng.

-Thì cũng phải có ngày này ngày kia chứ, nhiều chuyện.

-Cái đồ hung dữ.

-Ừ đó, rồi sao?

An gân cổ lên cãi lại, cứ hễ nói chuyện với Khoa được mấy câu thế nào cũng sẽ gây gỗ, đàn ông con trai mà lúc nào cũng thích trả treo với con gái.

-Hai người ngưng giùm cái, có coi phim Hàn không, cặp nào đầu phim cãi ầm đùng thì kết phim đám cưới với nhau đó.

Linh Chi chen vào. Chi là bạn thân của An, hai đứa tính tình rất hợp nên quý nhau ghê lắm.

-Thôi bỏ đi, cho dù trên thế giới này có còn sót lại một mình ổng là con trai An cũng chẳng lấy.

An nhanh miệng, Khoa cũng không vừa.

-Chứ bạn An nghĩ bạn Khoa muốn lấy bạn An lắm hả?

-STOP.

Chi phải lên tiếng trận chiến bất phân thắng bại giữa hai người này. Mà cũng ngộ thật, họ lúc nào cũng giúp đỡ nhau, quan tâm nhau nhưng cứ sáp lại là muốn đánh nhau, mai mốt sẽ không đứng ra can để xem hai người này có đánh nhau thật không quá.



Tại nhà Thùy An…

-Hôm nay em không đi học à?

Thái thắc mắc không biết Thùy An gọi mình đến nhà có việc gì, đáng lẽ bây giờ phải đang đi học giống em gái mình chứ.

Khẽ vuốt mái tóc, Thùy An nói bằng giọng hết sức nhỏ nhẹ đủ làm cho bọn con trai điên đảo.

-Dạ không, hôm nay em thấy không khỏe, anh xem giúp em với.

-Mẹ không có nhà à, sao em không đến chỗ mẹ kiểm tra thử?

Thấy vẻ mặt của Thùy An không được tốt, Thái tốt bụng khuyên. Anh cũng là bác sĩ nhưng hôm nay đến đây có chuẩn bị đồ nghề gì đâu, với lại bệnh viện có đầy đủ thiết bị sẽ bảo đảm hơn.

Thế nhưng Thùy An không hiểu lại có chút giận dỗi.

-Dạ thôi, mẹ em chuyên khoa sản mà, với lại em mệt không muốn đến bệnh viện.

-Vậy để anh xem em có bị sốt không.

Thái bước tới ngồi bên cạnh, vừa định đặt tay lên trán cô thì đúng lúc Thái An về, chị cô mặt xụ xuống thấy rõ, sao hôm nay con bé này lại đi học về sớm vậy không biết.

Nhìn thấy cảnh hai anh chị thân mật An cảm thấy ngán ngẩm, có cần phải vậy không cơ chứ. Cô cúi chào lịch sự một cái rồi định lên lầu thay quần áo, sáng giờ không ăn bụng cứ đau từng cơn không chịu được nên cô phải xin về sớm.

- Sáng nay cúp học hay sao mà về sớm vậy em? À quên, tối qua sao lại không về biết cả nhà lo lắng lắm không? Thùy An lên tiếng hỏi, có khi nào nhỏ em biết anh Thái ở đây nên cố tình về phá không nữa. Từ lúc thấy hai người họ nói chuyện vui vẻ ở nhà hàng cô đã linh tính có chuyện chẳng lành ở đây rồi.

-Em mệt nên xin về sớm, anh Thái ngồi chơi với chị nha.

Không muốn trả lời câu hỏi của chị, An lê bước đi lên lầu. Dạo này An hay bị đau bụng vào buổi sáng, hôm nay lại nhịn đói nên nó mới bị đau nhiều như vậy.

Thái nhìn thấy bước chân nặng nhọc của An cảm thấy lo lắng, vội chạy theo đỡ An ở cầu thang.

- Em bị sao thế?

- Đau bụng.

An đưa tay quệt mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

Vốn là bác sĩ, cứ hễ thấy bệnh nhân là máu nghề nghiệp lại trỗi dậy, Thái đưa tay đặt lên bụng An kiểm tra liền bị cô gạt ra, chắc định giở trò lợi dụng đây mà.

- Đừng có mà thả dê bậy bạ nha.

Thái không thể nhịn cười với cô nhóc này, anh mà như cô nói thì tối qua đã không để cô yên ổn như vậy trở về nhà rồi.

- Thôi đi cô nương, để yên coi. Bị đau chỗ nào?

- Ở giữa bụng.

- Ở chỗ này phải không? Thái dùng tay ấn nhẹ, An khẽ gật đầu.

- Có buồn nôn không?

- Có.

- Bị thường xuyên không?

- Có, nhưng không đau bằng hôm nay.

- Sáng không ăn gì phải không?

- Ừm. Anh mà hỏi thêm một câu nữa là ăn đòn đó.

Thái bật cười trước câu hăm dọa của An, người đâu ra mà đang bị đau cũng có thể hung dữ được.

- Em gái em bị sao vậy anh?

Nhìn thấy gương mặt lo lắng của Thái là Thùy An cảm thấy không yên tâm rồi, cô cũng đang mệt sao anh chẳng có xíu biểu hiện nào giống như vậy hết, có khi nào Thái thích nó rồi không.

- Thái An không sao hết, chỉ là do bị ký sinh trùng sống ký sinh trong bụng thôi, để anh đưa cô bé về phòng nghỉ ngơi, uống thuốc là đỡ à.

Nói rồi Thái đứng lên đỡ An về phòng trước vẻ mặt tức giận của chị, cái con nhỏ này đúng là phá hoại, tự dưng xuất hiện làm phá hỏng toàn bộ kế hoạch của mình. Nhưng trước mặt người yêu, cô cũng không dám làm liều, vẫn giữ nét dịu dàng vốn có của mình.

- Em nấu cho cô bé chút gì ăn nha.

Quay lại dặn dò Thùy An xong, anh đỡ An về phòng.

Không muốn tạo ấn tượng xấu trong mắt người yêu, Thùy An đành cắn răng làm, nhưng mà khổ nỗi cô có biết làm cái gì đâu, suy đi nghĩ lại vẫn nên ra ngoài tiệm mua cho nó ít cháo cho xong chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.