Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 72



Thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, toàn thân ê ẩm, An nhìn qua Khoa nằm kế bên mà nghi ngờ, có khi nào lợi dụng lúc người ta ngủ Khoa làm gì mình rồi không. Nếu thật như vậy thì chẳng phải mình đã bị xử lý rồi sao, không thể nào như thế được.

-Ngủ thêm chút đi, nhìn cái gì mà nhìn.

Khoa quàng tay qua ôm An ngủ tiếp, lúc cần thì không dậy, lúc người ta muốn ngủ lại đòi thức, đúng là khác người mà.

Không nói không rằng, An chui đầu vô chăn thút thít khóc.

-Sao lại khóc? Đau ở đâu à? Khoa lo lắng.

-Không biết đâu, bắt đền anh đó. Tối em ngủ anh làm gì mà bây giờ toàn thân đau nhức không cử động được luôn.hic..người ta là con gái chỉ có mỗi một thứ quý nhất, vậy mà anh biến thái dám….

Bây giờ thì Khoa đã hiểu vì sao con nhỏ này khóc, vậy mà hồi tối nói ghê lắm, em không say, em là siêu nhân thế mà bây giờ chẳng nhớ xíu nào cả. Thôi lỡ bị hiểu lầm rồi chọc nhỏ này luôn cho vui nhà vui cửa vậy.

-Anh xin lỗi, anh sẽ chịu trách nhiệm.

-Vậy là anh làm thật hả? Không biết đâu, đền lại cho em.

An càng khóc, Khoa càng khoái chí, công nhận nhỏ này ngây thơ dễ sợ, ai nói gì cũng tin hết ráo.

-Muốn anh đền gì nào?

-Không biết.

-Dù gì hai đứa mình cũng yêu nhau, em cho anh cũng là chuyện thường mà đúng không? Hay là em muốn giữ lại cho thằng khác.

-Không phải nhưng em muốn mình tự nguyện chứ không phải bị anh lừa.

Trời ạ, nghĩ sao nghĩ xấu cho người khác dữ dội vậy không biết, Khoa lừa cô hồi nào, người ta là đàn ông chân chính ai lại làm mấy chuyện đó chứ.

-Chọc cô thôi, tối qua cô uống rượu quậy phá quá nên bây giờ mới bị vậy đó.

Nghe Khoa nói, An gãi gãi đầu cố lục lọi lại trí nhớ của mình. Hình như cô có uống rượu nhưng mà rõ ràng đâu có quậy phá như Khoa nói, còn cõng Khoa về tới nhà nữa mà.

-Em quậy phá hồi nào, cõng anh về tới nhà không biết ơn mà còn nói người ta vậy nữa.

-Thôi đi bà nhỏ, hôm qua em vừa mới nhấc anh lên hai đứa đã té lăn đùng ra đường, ở đó mà về tới nhà. Ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ thêm miếng đi.

Khoa giữ chặt lấy An rồi nhắm mắt lại ngủ, còn An cứ nằm bâng quơ suy nghĩ chuyện hồi tối. Khoa chắc chẳng bao giờ lừa mình, nhưng mà nếu thật như vậy thì xấu hổ chết, lỡ tối qua mình làm chuyện gì mất mặt là tiêu đời.

Trời ạ, lần sau chắc chẳng dám uống miếng rượu nào nữa đâu, quê quá đi mất.

-Anh ơi, em đau đầu quá à.

-Để anh xem lần sau còn dám uống rượu nữa không.

-Là anh bảo em uống mà, nghe lời cũng bị la mà không nghe lời cũng bị la, sống sao cho vừa lòng thiên hạ đây.

-Lẩm bầm cái gì vậy hả? Anh đánh cho một trận bây giờ.

Khoa vừa nói vừa dùng tay xoa xoa hai bên thái dương cho An, dễ chịu quá nên cô ngủ luôn lúc nào chẳng hay. Tốt nhất là vậy chứ cô mà thức lại làu bàu mãi chuyện hôm qua nữa.



Thời gian một tuần trôi qua nhanh chóng, ngày nào hai đứa cũng ở cạnh nhau mà không biết chán, cũng chẳng thấy đủ. Sáng mai Khoa lên máy bay rồi nên phải tận dụng chút ít thời gian ngắn ngủi để lưu giữ những kỷ niệm đẹp về nhau.

Nhưng mới vừa ra tới cửa đã gặp mẹ Khoa đứng đó từ khi nào rồi. An nhất thời đơ người chưa biết xử lý sao thì Khoa đã nắm lấy tay cô bước đến.

-Mẹ…

-Còn coi bà già này là mẹ hả? Con cái lớn rồi, về nhà cũng không ghé thăm ba mẹ một lần, chỉ biết có bạn gái thôi. Có phải nó cho con ăn trúng cái gì rồi nên con mới quấn quýt nó mà không cần ba mẹ nữa đúng không?

Bà ta nói bằng giọng uất ức, cũng đúng thôi, có đứa con trai duy nhất vậy mà đi xa cả năm trời cũng chẳng thèm ngó ngàng đến ba mẹ hỏi ai không giận cho được.

-Tại mẹ cứ suốt ngày làm khó dễ An nên con mới không muốn về, nếu con nói mẹ có cho con về không?

-Mẹ chỉ là muốn tốt cho con thôi hiểu không? Đi về với ba mẹ.

Bà ta một mực dắt Khoa đi về, cậu vội giằng tay ra.

-Mẹ để con tự do được không? Mẹ cứ về trước xíu con về.

-Vì nó nên con mới như vậy phải không? Mẹ đã nói rồi nó không có tư cách để đến gần con.

Chỉ vào An, bà ta gằn giọng. Không ngờ con nhỏ này lại mặt dày như vậy, lẽ ra khi nghe bà ta nói vài lần phải biết đường mà rút lui chứ, hay tại vì điều kiện con bà tốt lại yêu thương nó như vậy nên không nỡ chia tay. Càng nghĩ bà càng khinh thường An nhiều hơn nữa.

-Mẹ không được nói An như vậy, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.

Khoa dứt khoát, còn An chỉ biết đứng đơ người, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống, cô không thể yếu đuối đến mức chuyện gì cũng khóc được, phải tập cho mình thói quen mạnh mẽ để cho dù có đối diện với bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không bị tổn thương nữa.

-Không liên quan đến nó, con nghĩ mẹ là con nít hả? Nếu không phải vì nó thì con có trở nên như vậy không? Mẹ chỉ có một mình con thôi, đừng làm mẹ khổ thêm nữa được không?

Bà ta bắt đầu khóc, không thể tiếp tục để mẹ ở đây thêm được nữa, Khoa đưa bà về nhà, trong đầu vẫn luôn thắc mắc tại sao chuyện gì mẹ cũng biết rõ tường tận như vậy.

Còn lại một mình, An mệt mỏi buông người xuống đất. Cô không biết sự lựa chọn của mình đúng hay sai nữa, nếu như hai người cứ bất chấp đến với nhau chẳng phải bản thân là nguyên nhân khiến gia đình Khoa sứt mẻ sao? Liệu cậu có thể có được cuộc sống vui vẻ hạnh phúc khi nỗi đau gia đình cứ canh cánh trong lòng hay không?

An thực sự không muốn vì mình mà Khoa bất hòa với gia đình, càng không muốn vì mình mà Khoa phải mệt mỏi. Tại sao giữa một biển người đông đúc, ông trời lại để cô và Khoa đến với nhau rồi lại dùng nhiều cách ngăn trở. Cô không phải là sắt đá đến mức nghe những lời nói của mẹ Khoa mà không để tâm được, cô chỉ là một người bình thường, biết đau, biết tự trọng.

Ngay lúc này đây thật sự chỉ muốn buông bỏ, biết là sẽ rất đau nhưng rồi thời gian sẽ chữa lành tất cả, nó sẽ giúp cả hai quên được nhau. Rồi Khoa sẽ tìm được một người môn đăng hộ đối, người xứng đáng với mình hơn.

Nhưng làm sao cô đủ can đảm để nói lời chia tay khi cô đang yêu Khoa tha thiết? Chuyện gì cho dù có khó khăn cách mấy cô cũng cố gắng làm nhưng chuyện này đối với cô quả thật không đủ can đảm để thực hiện.



Đứng bên ngoài nghe thấy hết cuộc gặp gỡ, ông Tân đau lòng khôn xiết. Nguyên nhân sâu xa cũng bởi vì ông không lo được cho đứa con gái nhỏ khiến con bé phải chịu thiệt thòi như thế này.

-Con gái, ba xin lỗi.

Ông xoa đầu An an ủi, mặc dù biết lời an ủi của mình cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì nhưng ông cũng không biết làm gì hơn. Ông không thể chạy đến gia đình người ta để nói rằng mọi chuyện là do chị gái của An làm, từ trước đến giờ mọi người đang hiểu lầm Thái An được. Mà cho dù có đi thì An cũng sẽ không bao giờ để ông nói.

Thùy An bây giờ ngay cả bản thân cũng không nhận ra, suốt ngày chỉ có khóc rồi cười. Tài sản gia đình cũng vơi dần đi vì mẹ đưa con mình đi chạy chữa khắp nơi, thậm chí đưa đi nước ngoài vẫn không thuyên giảm. Như vậy đã quá đáng thương rồi làm sao An lại có thể nhẫn tâm đem tất cả tội lỗi để trên người chị được nữa.

-Ba ơi, con phải làm sao đây ba? Con sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nhìn đứa con gái đau khổ như vậy ông Tân càng đau hơn, ông ôm lấy con bé dỗ dành.

-Mạnh mẽ lên con gái, rồi mọi người sẽ hiểu ra mà thôi. Nếu một ngày nào đó mọi chuyện đi quá sức con thì hãy buông tay, ba không muốn nhìn con bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Con có đủ mạnh mẽ để đứng lên mà đúng không?

Nghe những lời động viên của ba An òa khóc. Ba nói đúng, cô sẽ cố gắng để theo đuổi tình yêu của mình nhưng nếu như một ngày đó bản thân không còn đủ sức cô sẽ không níu kéo hay gìn giữ nữa, bởi cô biết thứ gì không thuộc về mình thì cho dù có cố gắng cách mấy cũng sẽ mãi mãi không thuộc về mình mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.