Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 160: Ma pháp miễn dịch



"Ngươi đã nghe qua tên Kỳ Lôi Tư?" thấy Dịch Vân kịch liệt phản ứng, Mễ Nặc khó hiểu hỏi.

"Đã từng nghe qua." Dịch Vân cười khổ.

Hắn không chỉ nghe qua, còn tận mắt nhìn thấy thi hài di cốt tàn phá của Kỳ Lôi Tư, ngay tại tòa điện phủ viễn cổ thần bí, cũng trên người hắn lấy được 10 viên ma hạch cao giai cùng với công pháp thủy hệ đấu khí cao nhất – Nhu vân đãng thiên quyết. Từng nghĩ đến người này có thể là cường gỉ cửu tinh tuyệt đỉnh được người người kính ngưỡng, lại không nghĩ rằng hoàn toàn tương phản, hắn 600 năm trước là công địch toàn bộ đại lục, bị cường giả khắp nơi truy sát.

Một người đồ diệt sạch sẽ 300 người huyết mạch vương thất, quả thực nghe đến rợn người, thảm sự thiên cổ ít có, khó trách dẫn đến công phẫn, hắn coi như lợi không bù được hại.

Ngươi làm sao có thể nghe qua tên này?" Mễ Nặc đứng dậy, kinh ngạc nói: "Kỳ Lôi Tư lúc ấy từng tàn sát rất nhiều nhân vật cao tầng trọng yếu của Quang Minh giáo đình, giáo đình cũng từng mấy lần xuất động cường giả thánh giáo vây giết hắn, nhưng vẫn để hắn chạy thoát. Từ khi hắn biến mất, Quang Minh giáo đình khổ công tìm hắn mấy chục năm không có kết quả, cuối cùng vì bảo tồn mặt mũi cùng với uy tín, đã đem toàn bộ dấu vết Kỳ Lôi Tư trong sách sử xóa đi, không có khả năng lưu truyền tới nay, vi sư vô tình mới tìm được một quyển Ám bộ thư cổ xưa, mới biết được a!"

Dịch Vân lại bắt đầu nhớ lại, sâu trong Lạc Nhật sơn mạch, viễn cổ điện phủ, tinh vực ma thú cùng với di thể Kỳ Lôi Tư, hắn thật sự không thể giải thích, chỉ có thể trả lời: "Từng nghe tổ tông trong gia tộc nói qua."

Hắn đem Môn La đẩy ra.

Mễ Nặc không thể tin, chỉ là từ trước tới nay Dịch Vân luôn thần bí, giống như hồ sâu không đáy, trên người hắn nhiều chuyện đoán không ra, cũng không muốn làm rõ, tuy rằng trong lòng nghi hoặc nhưng biết có hỏi cũng vô dụng, nên không muốn nói nhiều.

Một đêm này, liền trôi qua.

Một phen nói chuyện, một đoạn bí văn ngàn năm bí ẩn, một cái tên cấm kỵ. Làm cho Mễ Nặc đối với thân thế gia tộc, lai lịch càng thêm tò mò, hắn lòng đầy hiếu kỳ quay lại trên người Cầu Cầu, con rắn nhỏ kỳ lạ.

Mà Dịch Vân nghe xong một đoạn bí sử, suy nghĩ hồi lâu, cẩn thận quy ra tiền căn hậu quả:

"Đoạn bí sử vua đạo tặc Kỳ Lôi Tư lúc ấy đến Khải Tát vương quốc. Đồ sát toàn bộ huyết mạch vương thất hơn ba trăm người vì bản bí văn, hắn là không muốn tin tức tiết lộ ra ngoài mới làm như vậy. Lúc sau, lấy công phu ẩn thân trác tuyệt đương thời của hắn, tránh thoát toàn bộ cường giả đại lục liên hợp truy sát, cuối cùng y theo ghi lại trên bí văn đi sâu vào trong Lạc Nhật sơn mạch, rốt cục tìm được thượng cổ di tích trong truyền thuyết. Chính là tòa điện phủ viễn cổ thần bí kia, rồi bị tinh vực ma thú giết chết.

"Mà Khải Tát vương quốc đã sớm biết viễn cổ điện phủ tồn tại, do quan hệ tới tinh vực ma thú bọn họ không thể tiến vào bên trong tìm kiếm, cũng có thể họ đã từng phái ra rất nhiều cường giả tới, kết quả đều bị đầu tinh vực cự thú kia đồ diệt, vào không được cho nên mới chỉ có thể ghi lại trong bí văn vương thất, bởi vậy mà gặp họa diệt vong, hết thảy đều rõ ràng.

"Bí văn ghi lại là chân thật, viễn cổ điện phủ tồn tại là sự thật, phải là thượng cổ di tích vạn năm! Nếu đúng như vậy, theo lời Mễ Nặc lão sư thì truyền thuyết mấy vạn năm trước có hay không đã từng thật sự xảy ra?"

Không biết rõ làm cho người ta tò mò, Dịch Vân cũng không ngoại lệ.

Môn la trầm ngâm một lát mới lắc lắc đầu: "Việc này quá ly kỳ, ta cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới sâu trong Lạc Nhật sơn mạch tòa viễn cổ điện phủ cùng với di cốt tàn phá kia, phía sau lại có chuyện cũ rối rắm như thế, còn câu nói kia, thượng cổ truyền thuyết chỉ là lời nói vô căn cứ thôi!"

Dừng một chút, Môn La nói tiếp: "Truyền thuyết này ta từ nhỏ đã nghe qua, so với ngươi còn rõ ràng hơn. Nếu thế giới này ngoại trừ Khung Vũ đại lục còn có đại địa khác, ngươi thử tưởng tượng diện tích có bao nhiêu lớn? Tuyệt đối không có khả năng đồng thời chìm nghỉm biến mất, không có lực lượng gì có thể tạo thành kết quả này, mặc kệ thiên tai hay nhân lực.

"Thế gian này cường đại nhất chính là tinh vực đỉnh phong, cực hạn lĩnh vực, là thần ở nhân gian. Mà lực lượng này có lớn đến đâu, cũng có mức độ, bài sơn đảo hải, toái sơn liệt địa mấy vạn lý, thậm chí mấy trăm ngàn dặm, đồng thời khiến đại địa chìm vào biển sâu, trừ bỏ Quang Minh Thần căn bản không tồn tại, không có khả năng phát sinh!"

"Có lẽ, cho dù là thần linh cũng không có năng lực đó." Môn La đơn giản kết luận.

Dựa theo lẽ thường tự hỏi, Dịch Vân tin tưởng suy luận của Môn La, tuyệt cường lực lượng phải có hạn độ, người nào cũng hiểu. Nhưng phải nghĩ lại, lẽ thường thật sự tồn tại sao? Vài năm này, quá trình hắn tu luyện ma khí không phải luôn luôn phá vỡ cái gì là lẽ thường, định luật thiết tắc vạn năm đó sao?

Có lẽ, nhân loại tự mình vẽ ra một vòng tròn, khiến bản thân luẩn quẩn trong đó, kỳ tích không thể phát sinh mà thôi.

Rau xanh vô vị, chung quy phải bỏ chút muối ăn mới có thể trở thành món ngon, hắn nguyện ý tin tưởng, cùng ý nghĩ với Kỳ Lôi Tư lúc trước.

Bắt đầu cách ngày, Dịch Vân đều đặn lui tới Diễn Vũ ma trận luyện phóng ma pháp, luôn kiên trì sử dụng hết toàn bộ ma lực mới đình chỉ, rồi ngồi khôi phục ma lực, một canh giờ sau lại tiếp tục.

Diễn Vũ ma trận cấp 9 này không giống với pháp trận cấp 7 hay 8, còn có công hiệu có thể nhanh chóng bồi bổ ma lực, bởi vậy hắn ở trong này tiến hành tu luyện ma pháp, cường độ liên tục trước nay chưa từng có, tốc độ tiến triển đương nhiên không thể so sánh.

Mễ Nặc không như ngày đầu tiên, cả ngày ở bên cạnh theo dõi hắn tu luyện, cũng không thể đem toàn bộ thời gian đặt lên người một đệ tử. Hắn cách vài buổi, cố định sáng, chiều, một ngày ba lượt ghé qua đây, thuận tay mang theo cơm nước đến cho Dịch Vân, đồng thời cũng là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của Dịch Vân.

Liên tiếp bảy ngày, mỗi ngày đều là như thế.

Nhìn Dịch Vân cùng Cầu Cầu mồm miệng đầy thịt, trong lòng Mễ Nặc bỗng nhiên có cảm giác vớ vẩn, hắn bây giờ còn là cường giả cửu tinh pháp tôn, hay là viện trưởng Thiên Phong học viện sao?

Mỗi ngày đích thân đến tiệm cơm học đường lấy cơm, xách giỏ đồ ăn đi qua trạm kiểm soát, thủ vệ nơi đó đều lộ vẻ mặt không dám tin nhìn hắn, cử chỉ mặc dù là cung kính, trong mắt lại nghi hoặc, còn có lo lắng, rất sợ viện trưởng đại nhân có phải hay không tu luyện có vấn đề, tâm lý bất thường, đột nhiên ham thích việc nấu cơm xào rau vặt vãnh.

Mễ Nặc đương nhiên có thể chứng kiến ánh mắt quái dị của những người này, nhìn ra nghi hoặc trong lòng bọn họ.

Xem hắn bây giờ sa đọa thành cái dạng gì?

Là cha hiền sao? Cho dù sa đọa cũng nên có giới hạn, cha hiền hai chữ này cùng với hắn không hề có quan hệ, có rơi vào vực sâu cũng không nên có bộ dáng buồn cười như hiện tại, hắn đã ở dưới địa ngục, đây là hoàn toàn trầm luân, hắn thế nhưng sa đọa, trong lòng Mễ Nặc trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Mễ Nặc luôn đúng giờ mang thực vật lại đây, chờ Dịch Vân ăn xong hắn mới rời đi, hắn nhìn ra được làm viện trưởng cao đẳng học viện cũng không phải việc thoải mái, ngay cả một ngày chuẩn bị cho đệ tử ba bữa cơm cũng bị soi mói, Dịch Vân hắn thầm nghĩ.

Một ngày nọ, khi Mễ Nặc vừa rời đi, Dịch Vân đang muốn bắt đầu tu luyện thì thấy Cầu Cầu nhảy đến trước mặt hắn, kêu tê tê không hiểu là vì chuyện gì?

Dịch Vân nhìn cả buổi vẫn không rõ Cầu Cầu vì sao có hành động này, Môn La một bên lại đoán được: "Nó tựa hồ kêu ngươi bắn ma pháp đánh nó a!"

Dịch Vân ngẩn ra, suy nghĩ rồi hỏi: "Cầu Cầu, ngươi muốn ta xuất ma pháp đánh ngươi hả?"

"Tê tê tê" Cầu Cầu lập tức gật đầu kêu lên.

Dịch Vân không khỏi mỉm cười, lắc đầu cười nói:"Ngươi là ở trong này đợi đến nhàm chán a? Lại đây, ta lấy chút Phong phách tinh thạch cho ngươi ăn."

Cầu Cầu không để ý tới, vẫn là tại chỗ nhảy bắn lên, tiếng kêu càng lớn hơn nữa, Dịch Vân lại coi nó như con rắn lười biếng chỉ biết ăn ngủ, khiến nó bất mãn.

Dịch Vân thấy Cầu Cầu hô to, rõ ràng kháng nghị lời hắn nói, không khỏi bật cười, đang muốn bắt Cầu Cầu quay trở về lại nghe Môn La đột nhiên nói: "Dịch Vân, ngươi theo ý nó thử xem."

"Vì cái gì?" Dịch vân nghi hoặc.

Môn La nói: "Con rắn này tuy rằng phá sản, tuy là tên dối trá nhưng không đến nỗi ngu ngốc, nó nếu có hành động như vậy hẳn phải có dụng ý."

Dịch Vân nghe xong trầm ngâm một hồi, nhìn Cầu Cầu, đột nhiên bàn tay to vung lên, lập tưc hơn 10 băng tiễn hướng nó đánh tới: "Xuy xuy …" thanh âm phá gió vang lên, băng tiễn không ngừng đánh lên người Cầu Cầu, tiếng động bạo phá không ngừng phát ra.

Một hồi, hơn 10 băng tiễn tiêu tán đi, phía sau sương mù Cầu Cầu bình yên vô sự tại chỗ cũ, vẻn vẹn bị oanh lùi nửa bước, trên người xà lân sáng loáng bình thường, cho thấy không có chút tổn thương, sôi nổi kêu lên.

Dịch Vân thấy thế hai mày giương lên, lần này hắn có chút đánh thật, liên tiếp hai đạo thủy hỏa sơ giai đồng thời đánh ra, hướng Cầu Cầu bay đến.

"Viêm Báo, đến!", "Thủy Thương Xà Kích, đánh!"

Hắn hiện tại có thể đồng thời xuất ra hai ma pháp, nhưng cơ hội thành công chỉ có 6-7 thành, vẫn không tính thật sự quen thuộc, so với 1-2 tháng trước, độ thuận thục xem như tiến rất xa, lần này thuận lợi thi triển ra.

Viêm Báo cùng với Thủy Thương phân thành hai đường trái phải, một đỏ một lam thành hình bán nguyệt bay đi, một cực nóng một cực hàn đồng thời oanh lên người Cầu Cầu, "Rầm!" "Xoẹt!" Hai tiếng vang lớn, Cầu Cầu bị đánh bay từng bước, hai đạo thủy hỏa ma pháp chợt biến mất, nó lại tiến lên chỗ cũ, ngửa mặt lên trời tê hô, đúng là không tổn hao gì.

Dịch Vân hơi kinh ngạc, biểu hiện Cầu Cầu vượt ngoài thực lực phải có, cho tới này đều mạnh hơn hắn, hắn không cho rằng mình có thể bị thương Cầu Cầu nhưng giờ phút này nhìn nó, đúng là nhẹ nhàng đạm mạc đỡ hai đạo ma pháp bốn sao, vẫn có chút ngơ ngác.

Đang muốn tăng cường độ ma pháp, chợt nghe Môn La vội vàng thúc giục nói: "Dịch Vân, dùng hết toàn lực, lấy ma pháp cường đại nhất công kích nó, ta cần xác nhận một chuyện!"

Dịch Vân kinh ngạc, không biết môn la vì sao nói như vậy, dù rất là lo lắng, hắn do dự một trận, quyết định làm theo lời Môn La, Cầu Cầu mạnh hơn hắn, hẳn là không có việc gì.

Tập trung tinh thần, ma lực vận hành, tức thời trong Diễn Vũ ma trận nhiệt độ tăng lên, hỏa nguyên tố rất nhanh tụ tập, bên trong quầng lửa hai Viêm Long hiện ra bay quanh trong gió, quấn quanh thân Cầu Cầu.

Lát sau, một đoàn lửa đỏ từ dưới nền đất bắn ra, hướng Cầu Cầu phun tới, giáp công cùng với hai hỏa long, làm nhiệt độ nhất thời cuồng thăng áp lên thân Cầu Cầu, bên trong ngọn lửa ngàn độ đốt cháy liên miên.

"Nộ Viêm Nhiên!", "Song Long Viêm Vũ!"

Hai ma pháp này là Dịch Vân ngày đó thi triển lên Mễ Nặc, hiện tại uy lực cành mạnh hơn một bậc, thi triển ma pháp cũng nhanh vài phần, cho thấy mấy ngày nay khổ tu trong Diễn Vũ ma trận quả thật không uổng phí, ma pháp hắn nắm trong tay càng tinh chuẩn, càng thuần thục.

Hai ma pháp hoàn toàn bất đồng, lại cùng thời gian phát ra, ngọn lửa giao nhau, uy lực không thể so sánh với bình thường.

"Tê ~~!"

Diễn Vũ ma trận vang lên một tiếng xà ngâm, ngọn lửa lũ lượt xoay chuyển bốc lên, tất cả hỏa viêm lập tức hợp lại biến thành thiên địa thuần túy hỏa nguyên tố. Lúc này, trong Diễn Vũ ma trận hàm lượng hỏa nguyên tố đột nhiên bạo tăng gấp trăm lần. Cầu Cầu lúc này mở to mồm hít một cái, nhất thời đem toàn bộ hỏa nguyên tố nuốt vào bụng, sau đó ngửa mặt lên trời ra vẻ no nê, chậm rãi bò lại Dịch Vân.

"Đây là có chuyện gì?" Dịch Vân hai mắt trừng trừng, mồm há ra, thiếu chút nữa cằm cũng rớt xuống đất.

Hai đạo hỏa hệ ma pháp uy lực cường đại trong nháy mắt bị hóa giải thành hỏa nguyên tố thuần túy, đây là trong quá trình ma pháp sinh ra, lại lấy phương thức tương phản nghịch chuyển, việc này tuyệt đối không thể phát sinh.

Mọi người đều biết lý luận ma pháp, muốn cho ma lực ngưng kết thành một ma pháp đầy đủ không khó, chỉ cần ma lực sung túc, lại phối hợp ma chú riêng biệt cũng có thể làm được. Nhưng nếu muốn đảo ngược ma pháp lại thành ma lực, thậm chí là nguyên tố cơ bản nhất, trên lý luận là không được, mà bắt tay làm lại càng muôn vàn khó khăn.

Giống như một ngọn núi, ngươi trong nháy mắt đem cả tòa núi lớn biến trở lại thành vụn đá, thậm chí thành cát, để làm được như vậy thì có bao nhiêu khó khăn? Truyện được copy tại Truyện FULL

"Ma pháp hoàn toàn miễn dịch!" Môn La hít sâu một ngụm lương khí, khiếp sợ vô cùng nói: "Cầu Cầu có thể vô hiệu hóa hoàn toàn mọi ma pháp, công kích ma pháp với nó không tạo thành ảnh hưởng gì, có thể tổn thương nó hiện giờ chỉ có đấu khí vật lý công kích."

"Điều này sao có thể?" Dịch vân cả kinh nói.

"Ai!" Môn La thở dài, cười khổ nói: "Ta sớm nên nghĩ tới, Cầu Cầu có thể cắn nuốt ma hạch, cũng có thể ăn các hệ tinh phách, thậm chí cả cốt hài tinh vực nó đều nuốt vào luyện hóa, thân nó có thể nói là tổng hợp thiên địa nguyên tố, ở trong cơ thể lại trở thành năng lượng tinh thuần, ma pháp cũng là các hệ nguyên tố tụ tập lại, đối với nó không chỉ không có hiệu quả, ngược lại là đại bổ, lại là lương thực ngon miệng!"

Lúc này, Cầu Cầu chậm rãi bò đến cạnh chân, lập tức quấn vào lòng Dịch Vân, không lâu liền truyền ra tiếng ngáy, bắt đầu ngủ say.

"Xem đi, ngươi vừa thi triển ra hai hỏa hệ ma pháp, nó biến thành năng lượng tinh khiết ăn vào rồi hiện tại đi ngủ, ăn no rồi ngủ, ngủ đã rồi ăn, không phải là tập tính của con rắn phá sản này sao?" Môn La lắc đầu nói.

Dịch Vân nhìn Cầu Cầu trong lòng ngực, không thể tin được, lại hỏi: "Tất cả ma pháp đều không có hiệu quả sao?"

"Là ma pháp đồng tính mới không có hiệu quả, như nhiệt hỏa, khí băng hàn,… nhưng nếu là ma pháp bạo liệt, hoặc là ma pháp có thương tổn vật lý sẽ không nằm vào loại này, lại như: kịch độc, va chạm, phong ấn hạn chế, … sẽ không ở trong phạm vi đó."

Dịch Vân cúi đầu suy nghĩ nói: "Không đúng a! Lúc ấy đầu lục giai Băng Lân Báo không phải xuất ma pháp thương nặng Cầu Cầu, khiến nó ngủ sâu ba tháng mới hồi phục lại đó sao?"

Môn La nói: "Đó là lúc đó Cầu Cầu quá yếu, không thể lập tức tiêu hóa năng lượng quá lớn, hơn nữa khi đó Băng Lân Báo xuất ma pháp trực tiếp phóng vào trong miệng Cầu Cầu, uy lực lớn hơn rất nhiều, nó đương nhiên phải cần ba tháng thời gian mới có thể luyện hóa hấp thu."

"Ngươi hẳn là không quên a, ba tháng sau đó Cầu Cầu tỉnh lại thực lực không phải đề thăng mảng lớn sao? Đó là nó hấp thu năng lượng ma pháp của Băng Lân Báo, sau khi hoàn toàn luyện hóa, nó liền tấn nhất giai."

Dịch Vân hồi tưởng, quả thật tình hình lúc đó đúng như lời Môn La nói.

Môn La nhìn Cầu Cầu đang ngủ, cười nói: "Con rắn phá sản này thật sự rất kỳ lạ. Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua trên đại lục có ma thú loại này, nếu tất cả ma thú cũng có thể hấp thu trực tiếp thiên địa nguyên tố để tấn giai như vậy, nhân loại chúng ta đã sớm diệt vong! Ta cũng không muốn theo đuổi lai lịch của nó, nó tương đối ỷ lại với ngươi, cũng có trợ giúp rất lớn với ngươi, biết như vậy là đủ rồi."

Dịch Vân trầm mặc một lát, mỉm cười gật đầu, cùng với Cầu Cầu khi đó đột ngột xuất hiện, chỉ biết nó là bị phách thạch ẩn chứa năng lượng tinh thuần hấp dẫn mà đến, lai lịch nó vẫn là ẩn số, nhưng không sao cả, hắn chỉ biết Cầu Cầu không chỉ là bằng hữu của hắn, cũng là người nhà, chỉ là hiểu được điểm này đã là đủ rồi.

Sau một lúc, Dịch Vân lại bắt đầu tu luyện.

Toàn tâm toàn lực chuyên chú, thu hoạch cũng nhiều, giống như tình yêu nam nữ, bất luận thời gian dài ngắn, phải đợi đến cao trào mới được hưởng sung sướng, còn quá trình trước đó dù là gian khổ cũng là một loại hưởng thụ khác.

17 ngày sau, chính là 20 ngày hắn tu luyện trong Diễn Vũ ma trận, Dịch Vân rốt cục có thể cùng thời gian phát ra hai đạo ma pháp khác nhau, hoàn toàn nắm giữ yếu quyết, mặc kệ là ma pháp thủy hay hỏa hệ, hắn cũng có thể vận dụng xen nhau mà không hề trở ngại, hắn đến nay xem như chân chính bước vào cánh cửa huyền ảo của ma pháp.

Cánh cửa này quá nhỏ, chín thành ma pháp sư trên đại lục cả đời chỉ có thể đứng ngoài cửa, hắn đã bước vào được, tiếp tục hướng cánh cửa khác tiến lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.