Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 176: Giao dịch không thể cự tuyệt



Dịch Vân rời khỏi Thiên Phong học viện, theo từng bậc đá bước xuống. Mặc dù đã biết Mễ Nặc trở về rồi nhưng lúc này hắn cũng chẳng có tâm tư đi gặp lão. Hắn trực tiếp rời khỏi đại môn của học viện, cứ vô thức mà đi về phía Thiên Phong thành.

Trong lòng hắn lúc này cứ thấy rầu rĩ, nỗi buồn ly biệt cứ gợn lên, khó chịu mà không làm sao có thể nói ra được...

Đều là trong Thiên Phong học viện, bất quá cũng chỉ cách một bức tường mà thôi, vậy mà bên trong và bên ngoài lại là hai thế giới hoàn toàn bất đồng. Với ba đạo Tinh Vực đính phong tuyệt thế ma pháp trận ngăn cách thì không ai có thể vượt qua được. Không hiểu tại sao, hắn đột nhiên có loại cảm giác sinh ly tử biệt...

Dịch Vân lắc lắc đầu, trong lòng thầm cười nói, dù sao thì chỉ nửa năm sau là có thể gặp lại, loại cảm giác thế này là quá mức rồi.

Ánh trăng chiếu xuống như kéo bóng của hắn dài thật dài. Kể từ sau khi rời khỏi Yêu Đạt trấn đã bị tàn sát, bóng dáng của hắn vẫn luôn đơn độc, cũng may vẫn có Môn La cùng với Cầu Cầu làm bạn bên mình, không có khắc nào, phút giây nào rời nhau.

Môn La cũng không giống bình thường, chẳng nói nửa câu, chỉ lẳng lặng đi bên hắn. Hai người một bóng, trong lòng suy nghĩ cũng chẳng giống nhau. Trên cao, trăng vẫn sáng, sao vẫn lấp lánh, đêm yên tĩnh nhưng lòng không hề yên tĩnh.

Cả chặng đường không nói gì cả, hắn cứ lững thững mà đi, trong lòng hồi tưởng từng chút một về một tháng qua ở chung với Bối Lợi Mỗ. Đáng lẽ chỉ cần ngắn ngủn một canh giờ lộ trình, thì hắn phải dùng thời gian gấp ba lần mới đi nổi. Khi hắn đi qua cửa thành, trở về Thiên Phong thành cũng đã đến nửa đêm, trăng đã treo cao rồi.

Vào buổi đêm, đường phố Dịch Vân đi qua càng náo nhiệt. Tửu quán hai bên truyền đến tiếng những tiếng cụng ly, trên đường nam thanh nữ tú áo quần rực rỡ kiều diễm, bên tai không ngừng vang lên tiếng trêu chọc đùa giỡn. Người trên đường rất nhiều, nhưng không hiểu sao cảm giác tịch mịch trong hắn lại cứ dâng lên...

Cô đơn và tịch mịch không giống nhau, cô đơn thì có thể hưởng thụ, nhưng tịch mịch lại chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Lúc trước, sau khi mẫu thân và đám người Phổ Tu Tư rời khỏi hắn, hắn cũng chưa từng trải qua cảm giác trống rỗng tịch mịch như vậy, tựa như trong lòng có một lỗ hổng không thể bổ khuyết, một loại trạng thái trống rỗng mà hắn vô cùng không thích.

Khi hắn trở lại phường rèn thì đã thấy một người đang đi đi lại lại bên ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng, thần sắc lộ rõ vẻ lo lắng, rõ ràng nấn ná chờ ở đây đã lâu. Lúc này đã là đêm khuya, lại vẫn có người ở nơi này chờ hắn, người đó ngoại trừ Ngạc Đa Đồ ra thì chẳng còn ai khác.

"Ngạc Đa Đồ, đêm đã khuya rồi, sao ngươi không ngủ cho ngon mà lại mò đến đây. Hôm nay ta đã gặp ngươi đến lần thứ ba rồi đó." Dịch Vân cố gắng vui vẻ, khẽ cười nói.

"Ôi chao, ngươi rốt cục đã về, ta tìm được ngươi đến là khổ, ta đã chờ ngươi cả ngày rồi đấy!" Ngạc Đa Đồ thấy Dịch Vân rốt cục đã trở về, lập tức cảm thấy kinh hỉ không thôi, lập tức xông lại vừa lôi Dịch Vân vừa kêu.

"Sáng nay, ngươi đưa ma binh kia cho ta, không ngờ lại là nhị phẩm cao giai Lôi Hệ ma binh. Thật không ngờ ngươi lại có loại cực phẩm ma binh vạn kim khó cầu như vậy, thật sự làm người ta vô cùng giật mình nha! Việc này đã làm khiếp sợ đến cả các cao tầng nhân vật từ trên xuống dưới của Kiệt Nặc Tư gia tộc chúng ta. Tộc trưởng chúng ta cũng lập tức phân phó ta đến tìm ngươi nói chuyện giá cả." Ngạc Đa Đồ ngồi xuống lập tức vội vàng nói ra ý định của mình.

Dịch Vân nhìn hắn, trong lòng thầm lắc đầu. Ngạc Đa Đồ dù sao cũng là phó trưởng lão của Kiệt Nặc Tư gia tộc, cũng coi như là một chức vị cấp cao trong gia tộc, vậy mà lần nào cũng bị phái tới phường rèn cũ nát này buồn thiu chờ đợi hắn, thường thường một lần khoảng mười ngày nửa tháng, còn để hắn đi làm vài chuyện vụn vặt, vận chuyển quáng tài, lưu thông tin tức…?

Năng lực làm việc của Ngạc Đa Đồ rất tốt, vậy mà lại bị phái tới làm máy cái việc vặt vãnh này, thật đúng là mổ gà lại dùng dao mổ trâu, Dịch Vân cũng vì hắn mà cảm thấy không đáng giá.

Dịch Vân không biết rằng những chuyện này trong suy nghĩ của hắn thì là những chuyện nhỏ nhặt nhưng đối với Kiệt Nặc Tư gia tộc thì lại là đại sự hạng nhất!

Ma hạch, các bộ phận của ma thú, ma pháp binh khí nhị phẩm cùng với lôi thuộc tính ma binh nhị phẩm cao giai..., đó đều là các vật mà tất cả thế gia trên đại lục đều vô cùng mong muốn có được, nhất là ma binh từ nhị phẩm cao giai trở lên thì trên toàn bộ đại lục đều là vô giá, quý hiếm vô cùng, vạn kim khó cầu.

Hiện tại Kiệt Nặc Tư gia tộc có cơ hội có được những thứ đó, tất nhiên là hưng phấn nhưng lại còn cả sợ hãi. Hưng phấn là vì ma pháp binh khí phẩm cấp như thế này cho dù là tứ đại thế gia của đế quốc cũng rất khó có được, vậy mà hiện tại họ lại có cơ hội như vậy. Thượng thiên đột nhiên đưa đến một cái bánh lớn như thế, bọn họ đương nhiên là phải bảo vệ và thao túng rồi.

Mà sợ hãi chính là cái "Cực phẩm hoàn khố" Dịch Vân này sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn cứng rắn thu hồi lại cực phẩm ma pháp binh khí đó không bán nữa, vậy không phải là bọn hắn đau lòng muốn chết sao!

Loại đại gia ăn chơi trác táng, tính tình lúc vui lúc giận này tựa như thời tiết cuối hè, phiêu du bất định, sáng sớm ấm áp, buổi chiều có thể lại có dông tố lớn mà chẳng báo trước. Vậy nên cần phải cấp bách nắm lấy thời cơ, thừa dịp Dịch Vân còn đang mơ màng, chưa hồi phục bình thường, trước khi hắn còn chưa đổi ý phải bằng tốc độ nhanh nhất sắp xếp ngay vụ mua bán này. Đây chính là ý tưởng của tộc trưởng Cát Âu.

Mang nhị phẩm cao giai ma pháp binh khí ra để mua bán trao đổi, cũng chỉ vì muốn mua lấy mấy viên đá kỳ lạ vô dụng này, đây quả thực là chuyện ngu xuẩn cực kỳ, Cát Âu tộc trưởng cả đời cũng chưa bao giờ nghe nói đến. Cho dù là hoàn khố cũng cần có cực hạn, vậy mà Dịch Vân cứ nghiễm nhiên mà mạnh mẽ vượt qua giới hạn thông thường này. Phá sản tán tài "Cực phẩm hoàn khố", cái tên này Dịch Vân hoàn toàn xứng đáng, đây chính là nhận thức chung mà hiện tại cao tầng trong gia tộc Kiệt Nặc Tư đều nhất trí.

Việc phái Ngạc Đa Đồ qua lại truyền tin cũng không như Dịch Vân suy nghĩ là chuyện nhỏ vụn vặt, ngược lại, hiện tại, đối với Kiệt Nặc Tư gia tộc lại là đại sự tối trọng yếu hàng đầu, cơ hội ngàn năm một thuở, không ai nguyện ý uổng công mà mất đi cả. Biểu hiện lo âu như vậy của Ngạc Đa Đồ cũng chính là vì nguyên nhân này.

"Kiệt Nặc Tư gia tộc các ngươi nhanh như vậy lại có thể đưa ra quyết định rồi? Giá cả thế nào đây?" Dịch Vân hỏi.

Ngạc Đa Đồ hít sâu một hơi, định thần, rồi lập tức đáp: "Nhị phẩm cao giai ma binh tại đế quốc được đặt giá công khai là tám vạn kim tệ một thanh. Tộc trưởng của ta nguyện ý lấy gấp năm lần giá đó, cũng chính là bốn mươi vạn để mua, ngươi thấy như vậy đã được chưa?".

"Bốn mươi vạn?" Dịch Vân ngẩn ngơ, quả thực là không thể tin được!

Một thanh nhị phẩm trung giai ma binh công khai đặt giá cũng chỉ có hai vạn kim tệ, hắn bán ra giá cao nhất cũng vẻn vẹn chỉ có sáu vạn năm nghìn kim tệ mà thôi. Vậy mà chỉ đề cao có một giai, giá cả liền tăng gấp rất nhiều lần rồi?

Môn La lúc này giống như quỷ mỵ bỗng nhiên xuất hiện một bên, cười nói:"Cái này có gì mà phải kinh ngạc? Ma binh chỉ cần có thể tăng lên nhất giai, thì có nghĩa là thực lực tăng lên rất nhiều! Ngươi còn nhớ lần đó cùng với Ba Khắc quyết chiến chứ, thực lực của hắn rõ ràng mạnh hơn ngươi hẳn một tinh, thế mà ngươi lại làm đứt đoạn được binh khí của hắn. Hắn đã không có cách nào bắt ngươi, lại còn phải mang hết toàn lực ra để né tránh ma binh của ngươi đánh tới, chỉ sợ ngươi chém trúng một nhát. Bị trói chân trói tay như vậy, thực lực của hắn phát huy ra không đến được tám phần trình độ của hắn, nếu không như thế, ngươi đã sớm bị hắn chém chết rồi. Đây chính là mị lực của ma binh!

"Ma binh chênh lệch một giai, chỉ cần vận dụng thích đáng thì sẽ đủ để ảnh hưởng tới toàn bộ tình huống chiến đấu, quyết định ngươi ở trong chiến đấu là chết hay là sống.".

Ngạc Đa Đồ thấy nét mặt kinh ngạc của Dịch Vân thì còn tưởng rằng hắn không hài lòng với giá này, liền vội nói:"Nếu ngươi còn không vừa lòng, với quyền hạn của ta, cao nhất có thể đưa ra giá là năm mươi vạn, giá này có được không?".

Dịch Vân lại bị dọa thêm một lần nữa. Một lát sau, hắn mới lắc đầu nói: "Ngươi hiểu lầm ý ta, một thanh nhị phẩm cao giai ma binh thực sự có thể bán được năm mươi vạn sao... Ngươi nhanh như vậy đã quay lại đây, hẳn là ma binh này Kiệt Nặc Tư gia tộc của ngươi cũng muốn có được phải không?".

Gật gật đầu, Ngạc Đa Đồ nói: "Đúng vậy, hơn nữa tộc trưởng của ta cực kỳ hợp ý thanh ma binh này... Kỳ thật, với một thanh nhị phẩm cao giai ma binh thì không quá dễ dàng bán được năm mươi vạn, gia tộc bọn ta sở dĩ đưa ra giá như vậy là bởi vì thanh ma binh này chính là ma binh có lôi thuộc tính.".

Dịch Vân nghe vậy ngẩn ra, cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó mới bật thốt lên hỏi:"Lôi thuộc tính? tuyệt học gia truyền của Kiệt Nặc Tư gia tộc các ngươi là lôi chúc đấu khí công pháp?".

"Đúng vậy! Đệ tử sinh trưởng trong tộc, toàn bộ đều học tập lôi chúc đấu khí.".

"Nguyên lai là như vậy." Dịch Vân cuối cùng hiểu được vì sao chỉ một thanh nhị phẩm cao giai ma binh lại có thể bán được với giá trên trời là năm mươi vạn.

Ma pháp binh khí so với binh khí thông thường thì tất nhiên là sắc bén hơn rất nhiều, nhưng giá trị lớn nhất của ma binh lại là đặc tính truyền ma lực. Cho dù là vũ giả có đấu khí không cùng thuộc tính thì cũng có thể sử dụng một hệ ma binh bất kỳ, chỉ là việc này đối với tác dụng cường hóa, tăng phúc đấu khí thì chỉ là có hạn mà thôi.

Nếu có thể có được ma binh có thuộc tính phù hợp đấu khí của bản thân, thì việc tăng phúc đấu khí sẽ được gấp lên mấy lần, bởi vì thuộc tính đấu khí nguồn gốc tương đồng, nên đối với vũ giả, việc phát ra, vận dụng đấu khí sẽ càng thuận buồm xuôi gió, khi lâm trận quyết đấu, tổng thể thực lực cũng sẽ lớn hơn nữa.

Nguyên nhân là như vậy, cho nên thanh nhị phẩm cao giai lôi chúc ma binh này, đối với Kiệt Nặc Tư gia tộc mà nói, đã vượt qua giá trị của nhị phẩm đính phong ma binh không cùng thuộc tính, có thể nói là đã gần như tiếp cận đến cấp bậc tam phẩm sơ giai ma pháp binh khí.

Trước kia, cho dù là tại Đa Ni Tạp thành, hoặc là tại Thiên Phong thành này, ma binh Dịch Vân tạo ra tất cả đều là hỏa thuộc tính ma binh. Không ngờ rằng khi nhất thời hứng khởi, luyện ra một thanh lôi chúc ma binh, lại vừa vặn chính là nhu cầu cấp bách của Kiệt Nặc Tư gia tộc, chỉ có như vậy thì mới có thể có cái giá trên trời năm mươi vạn đó.

Ngạc Đa Đồ lúc này nói: "Ma pháp binh khí lưu truyền trên đại lục đại bộ phận đều là hỏa thuộc tính, bảy hệ thuộc tính khác cũng không nhiều. Chỉ có một vài luyện khí cổ lão thế gia cực kỳ thưa thớt, trong đó Tát Ma gia tộc có thể tạo ra hỏa thuộc tính cùng với địa thuộc tính ma binh, mà Mã Đinh gia tộc thì lại là hỏa thuộc tính, phong thuộc tính, còn có một vài gia tộc khác thì có thủy thuộc tính, ám thuộc tính hoặc một số rất ít là quang minh thuộc tính, nhưng đều lấy hỏa thuộc tính làm cốt lõi...

"Cho nên, chỉ cần là hỏa thuộc tính bên ngoài ma binh, thì giá cả cũng đã cao hơn một lượng lớn, bởi vì đối với vũ giả tu luyện đấu khí thuộc tính khác mà nói thì cũng thực sự không dễ dàng tới tay. Ở trên đại lục có thể luyện ra lôi thuộc tính ma binh cũng chỉ có vài cái cổ lão thế gia luyện khí gia truyền có thể làm được. Chẳng qua, các gia tộc đó đều ở tại hai đại đế quốc còn lại, do đó, tộc trưởng của ta mới có thể vừa ý thanh lôi chúc ma binh này của ngươi như vậy.".

Dịch Vân nghe Ngạc Đa Đồ giải thích xong, ngược lại, thần tình nghi hoặc, trong lòng hắn thầm nói: " Muốn luyện ra ma binh khác hỏa thuộc tính, chỉ cần ma hạch không cùng thuộc tính phối hợp thì tốt rồi, chỉ như vậy mà luyện khí thế gia cũng không biết sao?".

Môn La một bên cười nhạo nói: "Bọn họ không phải không biết, mà là căn bản không thể làm được! Ngươi dùng ma hạch để luyện khí như thế nào? Chỉ dùng đấu khí để bao bọc lấy ma hạch và đốt tan, sau đó sẽ đem nguyên tố năng lượng của ma hạch đưa vào tài liệu luyện khí, lại phải trải qua thủ pháp luyện khí độc đáo, tinh luyện kim loại đảo ngược thuộc tính, lúc này mới có thể luyện ra được ma binh không cùng thuộc tính.

"Ngươi sao lại không nghĩ ma thú tinh hạch là nguyên tố năng lượng cô đọng với mật độ cao mà thành, ngươi thông thường sử dụng lửa bị bỏng, thì việc nó tạo ra sự nổ tung mãnh liệt thì sao lại không thể! Toàn bộ đại lục cũng chỉ có Phần Kiếp Tử Diễm đấu khí của Tư Đạt Đặc bộ tộc chúng ta mới có thể tinh luyện năng lượng bên trong ma hạch an toàn mà thôi.

"Các thế gia khác không có Phần Kiếp Tử Diễm đấu khí thì đương nhiên không có khả năng sử dụng ma hạch để luyện tạo ma binh, bởi vì đó chính là muốn chết mà thôi!".

"Chỉ có Phần Kiếp Tử Diễm đấu khí mới có thể luyện hóa ma hạch? Những người khác không có biện pháp khác có thể làm được sao?" Dịch Vân tò mò hỏi.

Môn La nghĩ một chút, nói: "Nếu nói về đấu khí, lấy toàn bộ Khung Võ đại lục to lớn, thực ra cũng chỉ có Phần Kiếp Tử Diễm tổ truyền của ta mới có thể làm được. Nhưng nghe nói là vẫn có thể dùng một vài vật phẩm kỳ lạ để tinh luyện nguyên tố năng lượng bên trong ma hạch, chỉ là vật phẩm này cũng không dễ dàng tìm được mà thôi.".

Ngạc Đa Đồ vẻ mặt lo lắng nhìn Dịch Vân, thấy hắn không nói trầm mặc, trong lòng quýnh lên, lại nói: "Dịch Vân, nếu ngươi còn không vừa lòng với giá này, ta cũng có thể trở về bẩm báo với tộc trưởng, giá cả vẫn có thể thương lượng mà...".

"Không phải như thế." Dịch Vân nghĩ một chút, nói: "Cứ làm theo lời ngươi nói, lấy năm mươi vạn để quyết định vụ mua bán này đi.".

Một thanh nhị phẩm cao giai ma binh tùy tay luyện ra có thể bán được tới năm mươi vạn kim tệ đã nằm ngoài ý liệu của Dịch Vân rất nhiều. Dù sao, đó cũng chỉ là thanh nhị lưu tàn thứ phẩm chưa hoàn thành mà thôi, nếu Kiệt Nặc Tư gia tộc nguyện ý bỏ ra giá này thì hắn bán liền, bởi vì phẩm chất trên có chỗ khiếm khuyết, hắn cũng không tiếp tục ra sức đòi giá rất cao hơn nữa.

"Ngươi đáp ứng sao?" Ngạc Đa Đồ vui sướng nói:"Ta coi như là đã hoàn thành chuyện tộc trưởng phân công rồi!".

Có thể khiến cho Dịch Vân đáp ứng lấy năm mươi vạn để quyết định vụ mua bán này, Ngạc Đa Đồ hiển nhiên là rất hưng phấn. Hắn biết tộc trưởng Cát Âu đối với thanh ma binh này là nhất định phải có, nếu Dịch Vân thật sự không vừa lòng, cho dù là giá hơn sáu mươi vạn, thì Cát Âu vẫn phải nhịn đau mà mua thôi. Text được lấy tại Truyện FULL

Ngạc Đa Đồ trước khi rời đi, lại chợt nhớ đến một chuyện, bèn quay đầu lại nói:"Đúng rồi, trăm cân quặng Bí Ngân kia đã được vận chuyển đến gia tộc bọn ta, sáng mai ta sẽ đưa đến đây.".

"Nhanh như vậy à?" Dịch Vân có chút kinh ngạc, buổi sáng vừa mới nói chuyện mua bán xong xuôi, hiện tại Ngạc Đa Đồ cũng đã lấy đến hàng. Mặc dù năng suất làm việc cao của Kiệt Nặc Tư gia tộc đã sớm được khẳng định, nhưng đây cũng vẫn là quá nhanh chóng đi!

"Hai mươi thanh nhị phẩm trung giai ma binh kia của ngươi, cũng là do gia tộc bọn ta thu mua toàn bộ, mà người bán quặng Bí Ngân chính là Lam Duy Nhĩ gia tộc, vừa lúc đoàn xe của gia tộc bọn họ cũng vì đợt mua bán này vừa đi vào trong thành Thiên Phong, cho nên chúng ta liền lập tức trả tiền mua lấy quặng Bí Ngân, tiền trao cháo múc, nửa ngày thời gian liền hoàn thành vụ giao dịch này." Ngạc Đa Đồ nói.

"Bí Ngân quặng là do Lam Duy Nhĩ gia tộc cung cấp?" Dịch Vân ngây ngốc một chút, chợt đứng dậy truy vấn.

Khó hiểu phản ứng của Dịch Vân, Ngạc Đa Đồ kỳ quái nói:"Lam Duy Nhĩ gia tộc nắm giữ vào khoảng một nửa quặng mỏ của đế quốc, cũng chỉ có bọn họ mới có thể có vụ mua bán như thế, một lần có thể xuất ra chừng trăm cân quặng mỏ Bí Ngân hiếm thấy đem bán.".

"Lam Duy Nhĩ gia tộc tại sao lại đi vào thành Thiên Phong, có phải để cùng Kiệt Nặc Tư gia tộc các ngươi nói chuyện về vụ mua bán này không?" Hồi tưởng lại đoàn xe nhìn thấy buổi sáng, Dịch Vân lập tức hỏi.

"Nghe nói quân đoàn Lôi Hổ tinh nhuệ của gia tộc bọn họ đang ở biên cảnh của đế quốc cùng với hai đại đế quốc còn lại giằng co, đã đánh một trận hai ba năm, nuôi một đội quân tinh nhuệ cần phải tiêu tốn không ít tiền, phỏng chừng mỗi tháng không thể thiếu hơn mười vạn kim tệ, một năm chính là hơn trăm vạn thậm chí hơn hai trăm vạn, tiêu tốn kinh người, cho dù là đối với Lam Duy Nhĩ đại gia tộc này mà nói thì cũng vẫn là một gánh nặng cực kỳ trầm trọng.

"Cho nên, gia tộc bọn họ liền phái ra mấy chục đoàn xe của các thương đoàn theo các tuyến, đến các đại thành thị buôn bán khoáng sản của gia tộc để kiếm quân phí, thậm chí không tiếc ngay cả cao cấp quặng mỏ Bí Ngân cũng đều lấy ra để giao dịch. Chuyện này trước đây thật là hiếm thấy. Mà đến thành Thiên Phong chúng ta cũng là do thu được danh sách thu mua quặng mỏ hiếm thấy được Kiệt Nặc Tư gia tộc chúng ta phát ra đối với các đại thế gia của đế quốc, biết chúng ta nguyện ý mua với giá cao cho nên lần này bọn họ mới đặc biệt đến đây để tiến hành giao dịch.".

Dịch Vân đột nhiên trầm mặc, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng hắn ngửa đầu lên, khuôn mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói với Ngạc Đa Đồ:"Ngạc Đa Đồ, giao dịch vừa rồi nói chuyện tạm thời bỏ đi, ta có phương thức giao dịch mới...".

"Một giao dịch mà Kiệt Nặc Tư gia tộc các ngươi không thể cự tuyệt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.