Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 184: Nộ Hoả



Dịch Vân thu hồi bội kiếm tùy thân lại, liếc mắt nhìn ba người Khố Mã, bất đắc dĩ nói: "Quả nhiên, lúc nãy giao thủ ta đã có cảm giác, ba thanh ma binh này đều là ma binh thu hồi từ trên người Ba Bố Á dong binh đoàn lúc trước, không nghĩ lại bị người khác cầm để đối phó ta."

Môn La đánh mắt nhìn ba thanh binh khí, giận dữ nói: "Ba người này cầm ma binh trong tay còn không biết cảm ơn, chỉ vì tư dục cá nhân liền không để ý đến gia tộc. Nếu ngươi chết, Kiệt Nặc Tư gia tộc bọn họ còn có thể tìm được ma pháp binh khí sao? Lại dám để ngoại nhân đối phó ngươi, đệ tử như thế trong gia tộc quả thực sâu mọt, bại hoại. Ngươi giết bọn hắn ngược lại vì gia tộc Kiệt Nặc Tư thanh lý môn hộ, bọn họ còn phải cảm kích ngươi nữa là."

Dừng một chút, Môn La ngữ khí lạnh xuống, biểu tình nghiêm túc nói: "Đối với đệ tử huyết mạch mà nói, chính là căn cốt gia tộc, là tồn tại căn bản, đối với đế quốc có thể bất trung nhưng với gia tộc không thể bất nghĩa!"

Từ khi Môn La ngủ say gần bảy ngàn năm tỉnh lại, thấy hậu nhân trầm lạc thành tiểu gia tộc, hắn đau đớn vô cùng, nên vẫn không mỏi mệt truyền thụ tuyệt học tổ truyền cho Dịch Vân, nhất tâm chỉ vì tồn tại huyết mạch của gia tộc, làm Từ Đạt Đặc gia tộc lại hiển hách uy danh. Từ điểm đó cũng biết trong lòng Môn La gia tộc có địa vị cao cỡ nào.

Không quản năm đó hắn từng bị gia tộc mấy lần đuổi khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ, nhưng hắn vẫn tự coi mình là một phần của gia tộc, hắn vẫn trung tâm, cho tới bây giờ phần tâm ý này cũng không bị năm tháng trôi qua mài mòn, lời này từ trong miệng hắn nói ra, tự nhiên rất có sức thuyết phục.

Cuối cùng, hắn nhìn về Dịch Vân, nói một câu: "Đương nhiên, cái danh nghĩa Lam Duy Nhĩ gia tộc kia của ngươi không tính trong này."

Dịch Vân nghe vậy không nói gì thêm, tùy tay đem ba ma binh thu vào Hồng Liên, bước ra khỏi rừng anh đào bị máu tươi nhiễm đỏ.

"Ngươi tại sao thu hồi ba thanh ma binh này, muốn lại bán cho Kiệt Nặc Tư gia tộc sao?" Môn La khó hiểu hỏi.

Dịch Vân lắc lắc đầu, nói:"Kiệt Nặc Tư gia tộc trong Thiên Phong thành là đại thế gia, bên trong hẳn phải có vài đệ tử ngu dốt như Khố Mã, nhưng người khôn khéo giỏi giang cũng không thiếu, cùng một kiện binh khí nếu liên tục hai lần bán trao tay không chừng sẽ lộ ra. Ta giết ba người Khố Mã tâm không thẹn, cũng không để ý, không sợ bọn họ biết, chỉ là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tuyệt không làm chuyện ngu ngốc đó."

"Ta thu hồi binh khí, chỉ là muốn đem căn cứ phiền toái này mang trở lại thiết phường tiêu hủy thôi."

Ngẩng đầu nhìn trời, vừa trải qua một hồi ác chiến, lúc này đã gần giữa trưa, Dịch Vân xuất ra bộ y phục, thay bộ đồ rách đang mặc, xử lý xong xuôi, lại tiếp tục đi tới Thiên Phong học viện.

Trên đường đi, Môn La đột nhiên mở miệng nói: "Đối với việc đệ tử Kiệt Nặc Tư gia tộc cùng ngoại nhân chặn giết ngươi, cũng là bởi cao tầng gia tộc chúng lộ phong thanh, ngươi có đối sách gì cho sau này không?"

Dịch Vân nghe vậy liền im lặng, trầm ngâm một hồi lâu, mới lắc đầu nói: "Nghe Khố Mã kia nói, hắn là tôn nhi của tam trưởng lão gia tộc, hắn có thể tìm được nơi xuất ra ma pháp binh khí, chính là do Ngạc Đa Đồ tìm gặp ta, chắc là tam trưởng lão kia miệng mồm không cẩn thận hoặc là Khố Mã nghe lén …"

"Từ điểm ấy cũng biết tin tức có liên quan đến ta, Kiệt Nặc Tư gia tộc vẫn luôn kín miệng, giới hạn trong cao tầng mới biết được, chuyện đệ tử bọn họ tìm tới ta phiền phức về sau sẽ không phát sinh nữa, ta coi như không biết đi!"

"Cho là ngươi nói đúng, việc này khó thể phát sinh lại, nhưng gia tộc bọn họ để lộ tin tức của ngươi là sự thật, ngươi không sợ một ngày nào đó một nhóm khác lại đến bức ngươi xuất ra ma pháp binh khí sao?"

Dịch Vân nghe vậy không có biểu tình gì, khóe miệng cười nhạt, nói: "Lão đại, ngươi cho rằng, Kiệt Nặc Tư gia tộc ngoại trừ đoàn trưởng lão còn có người có thể tạo uy hiếp với ta sao? Chỉ cần không phải gia tộc bọn họ muốn toàn lực đối phó ta, loại đệ tử này đụng đến ta thì sao …"

"Nếu đúng như lời lão đại ngươi nói thì đến bao nhiêu giết bấy nhiêu thôi!"

Môn La ngạc nhiên!

Chỉ nghe Dịch Vân ngữ khí bình thản nói tiếp: "Ta nếu muốn hợp tác với Kiệt Nặc Tư gia tộc tìm kiếm luyện tài cao phẩm, như vậy sẽ không để bên trong gia tộc bọn họ có người có tâm tư bất chính gì với ta, có người như vậy, tốt nhất diệt sớm một chút!"

"Cái gọi là hợp tác, điều kiện tiên quyết là cùng có lợi với an bình, bọn họ phải cấp cho ta ích lợi, làm ta an tâm. Ta giết nhóm đệ tử như Khố Mã ngu ngốc kia, cũng là thay bọn họ thanh lý khối u ác tính cho gia tộc, như vậy ta mới có thể yên tâm tiếp tục hợp tác với Kiệt Nặc Tư gia tộc."

Môn La kinh ngạc lắng nghe, một câu cũng không nói nên lời…

Hắn biết Dịch Vân nói đúng, xử lý mọi việc rất ổn thỏa, không còn chút khờ dại của dĩ vãng, chỉ là… hắn biến hóa quá nhanh!

Lần này, nếu giết vài đệ tử Kiệt Nặc Tư gia tộc, hắn đơn giản thoải mái xuống tay, không chút biểu tình, tựa như nước chảy xuôi mà thôi, rõ ràng không đem tính mạng đệ tử gia tộc hợp tác để trong lòng, so với hắn trước kia quả thực tưởng như hai người.

Liên tiếp mấy tràng giao chiến chứng kiến nhân tính ghê tởm, hay là tâm tình hắn quan niệm đã hoàn toàn thay đổi?

"Sớm biết ngày này nhất định sẽ đến, chỉ là không nghĩ nhanh như vậy, tên tiểu tử ngốc nghếch này cuối cùng có chút thành thục rồi nhỉ?" Môn La thì thào tự nhủ.

Tâm tính thành thục, kỳ thực nói thì rất đơn giản, chỉ cần học hỏi là tốt rồi, còn cởi bỏ tính khờ dại kia, đơn giản mà làm, nam nhi ít nhất cũng tiêu tốn 10 năm sinh tử, thậm chí lâu hơn nữa mới có thể.

Vừa đi đến đại môn Thiên Phong học viện, môn vệ (người gác cổng) vừa thấy Dịch Vân đồng thời ngẩn ra, lập tức liếc mắt nhìn nhau, dường như đồng thời cùng nhau tới, kẹp hai tay hắn hưng phân kêu lên: "Tát Nhĩ Đạt học đệ, thật không nghĩ tới ngươi không ngờ tự chui vào lưới, à không, là chúng ta chờ ngươi thật khổ a! Mau, mau cùng chúng ta đi đến phòng viện trưởng, viện trưởng đại nhân đang đợi ngươi kìa!"

Nói xong, liền cử một gã bảo vệ cửa, cũng không chờ Dịch Vân đồng ý, lôi kéo hắn bước nhanh về phòng viện trưởng. Tên môn vệ này làm như sợ Dịch Vân bỏ chạy, ôm chặt cánh tay phải của hắn, nhìn như hai ngươi dắt tay nhau … song song đi, không biết người khác nhìn thấy tình cảnh như vậy sẽ nghĩ bọn họ có vấn đề gì hay không?

Sau khi thông báo, hai người đi vào phòng viện trưởng. Vừa vào cửa, chỉ thấy Mễ Nặc vẻ mặt lạnh lẽo nhìn chăm chú bọn hắn, chậm rãi nhấp một ngụm trà, mặt không chút thay đổi nói với tên môn vệ: "Ngươi có thể đem tên lười biếng thành tính này về, tên đệ tử lười nhác nhất từ khi Thiên Phong học viện sáng lập tới nay, xem như có công, hôm nay môn vệ trực gác có mấy người?"

Tên đệ tử này lập tức cung kính đáp: "Cả đệ tử nữa tổng cộng là sáu người."

"Ừ, các ngươi tìm được hắn, thưởng cho sáu người các ngươi năm nay tất cả học phí toàn bộ miễn, hơn nữa thưởng mỗi người 300 kim tệ, đi xuống đi." Mễ Nặc nhàn nhạt nói.

"Tạ ơn… cám ơn viện trưởng đại nhân." Hắn vừa nghe Mễ Nặc viện trưởng không ngờ thưởng lớn như thế, liền sửng sốt, tay chân múa may chạy ra cửa, hẳn là đi báo tin vui cho đồng bạn hắn.

Một năm học phí toàn bộ miễn, coi như hơn ngàn kim tệ đi, lại được thưởng 300 kim tệ, thủ bút này đối với xuất thân gia đình như hắn mà nói là một con số không tưởng, hắn tự nhiên vừa mừng vừa sợ.

Tên đệ tử rời đi, Mễ Nặc bỗng nhiên biến sắc mặt, từ lãnh đạm lập tức chuyển qua bộ dáng hớn hở, ngoắc ngoắc Dịch Vân cười nói: "Tiểu Dịch Vân mau tới đây, vi sư hơn hai tháng không gặp ngươi, lại đây bồi vi sư chén trà đi nào."

Dịch Vân bị công phu sắc mặt nói biến là biến của Mễ Nặc làm hoảng sợ, nhức đầu, không rõ nên ngồi hay đứng, hắn mở miệng nói: "Lão sư người…" Như thế nào mới chớp mắt, hai khuôn mặt bất đồng đều lộ ra, quả thực không bình thường a."

Mễ Nặc thở dài, bất đắc dĩ cười nói: "Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ, vi sư tìm mãi không thấy ngươi, khắp chốn mò không ra, ta sợ ngươi lại trốn học như trước, không có cách nào khác đành tuyên bố treo giải thông tri tìm ngươi. Trước mặt đệ tử khác, vi sư đương nhiên phải ra giá viện trưởng đại nhân chứ, bằng không về sau lời của ta còn ai nghe? Vị trí viện trưởng này ngồi cũng không ổn a."

Dịch Vân nghe Mễ Nặc nói chuyện thiếu chút nữa bật cười, thật vất vả mới nhịn xuống được, lát sau hắn mới hỏi: "Lão sư, người vội vã tìm ta như vậy, là có chuyện quan trọng gì sao?"

"Thật là có việc, vi sư là muốn cho ngươi......" Mễ Nặc vừa mới nói một nửa, bỗng nhiên sững ra, hai mắt chăm chăm nhìn Dịch Vân, khuôn mặt từ ngạc nhiên chuyển sang kinh hãi, cuối cùng không thể tin nói: "Ngươi đã tấn giai ngũ tinh cao giai pháp đồ."

Dịch Vân sớm biết việc này tuyệt không thể gạt được Mễ Nặc, nhẹ nhàng gật đầu.

Mễ Nặc ngây người thêm một hồi, lúc sau cả người rung động, lập tức đứng lên kinh hô: "Điều này sao có thể? Lúc ta rời đi ngươi vẫn là ngũ tinh trung giai, lúc này mới qua không lâu ngươi lại tăng lên lĩnh vực cao giai, ta rời đi bao lâu chứ?"

Mễ Nặc đột nhiên đi đến trước mặt Dịch Vân, hai tay để lên vai hắn, lay động không dứt nói: "Nói, mau nói cho vi sư ngươi rốt cục là làm như thế nào? Đừng nói là cái pháp môn tổ truyền kia a, đây căn bản là không có khả năng! Ngươi nhất định là có quyết khiếu gì đó đúng không?"

Dịch Vân nghe vậy trong lòng cười khổ, hắn là được Thiên Phong đệ nhất viện trưởng Bối Lợi Mỗ dạy, mới có thể trong thời gian ngắn như vậy thuận lợi tấn cao giai, hiện tại tòa thạch thất cấm địa kia đã phong bế, lần sau mở cửa cũng phải nửa năm, hắn có thể nói thật với Mễ Nặc sao? Lão tin sao?

Đệ nhất viện trưởng Thiên Phong học viện hiện tại vẫn còn sống, lại đã tới cấp bậc tinh vực cao giai siêu cường giả, bị phong ấn trong tam đại tinh vực ma pháp trận, việc này quá mức ly kỳ, quá xảo diệu khó làm người ta tin tưởng, hắn bây giờ nhớ tới cũng thấy không thể tin, những người khác càng không cần phải nói.

Dịch Vân cười khổ nói: "Lão sư, người đừng lắc nữa, đầu của ta sắp hôn mê rồi."

Mễ Nặc tự biết mình thất thố, liền ngừng lại. Dịch Vân nói: "Khi lão sư xuất môn, ta vẫn lui tới đây như thường, hơn một tháng đều ở trong Diễn vũ ma trận tu luyện, bất tri bất giác tấn một tinh giai, về phần tại sao đệ tử cũng không biết."

Mễ Nặc nghe vậy nhất thời trầm mặc.

Hắn đã sớm từ đám đệ tử canh giữ cấm địa nghe được, Dịch Vân hơn một tháng qua quả thật đều ở phía sau núi, ít có đi ra, nên cũng không có hoài nghi gì, chỉ là, đối với tiến cảnh ma pháp của Dịch Vân lão nghĩ mãi vẫn không thông…

Mễ Nặc trầm ngâm tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng thở dài, nói: "Quên đi, tốc độ tiến cảnh ma pháp của ngươi làm người ta thật kinh hãi, giống như dụng dược mà tăng, vi sư tuy không thể lý giải, nhưng đó là việc tốt, chứng minh lúc trước ta không có nhìn lầm người."

Thấy Mễ Nặc không hề truy vấn việc này, Dịch Vân trong lòng nhẹ thở một hơi, hỏi:"Lão sư ngươi vội vã tìm ta như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Mễ Nặc không đáp lại hỏi lại:"Ngươi hẳn là nghe qua chuyện "Kỳ Vũ ma đấu đại hội"?"

Dịch Vân ngẩn ra, lập tức nhớ lại Ny Khả từng nói tới chuyện đại hội này.

Kỳ Vũ ma đấu đại hội là Kỳ Vũ Đế Quốc mỗi mười năm mới tổ chức một lần tỷ thí ma khí.

Đối tượng dự thi vẻn vẹn giới hạn trong cảnh nội đế quốc. Tất cả đệ tử cao đẳng học viện có tinh cấp giai vị từ tứ tinh tới thất tinh lĩnh vực là có tư cách tham gia.

Đại hội phân ra tam tổ, phân biệt là tứ tinh, ngũ tinh, lục tinh, người dự thí phải dựa theo tinh cấp mà đăng ký, cũng không hạn chế niên kỷ, nghe nói chỉ cần có thể đạt được hạng mười người đứng đầu, đều được vương thất đế quốc phong thưởng.

Dịch Vân gật gật đầu, đáp: "Đã từng nghe qua, lão sư tại sao hỏi vậy?"

Mễ Nặc cười nói:"Bởi vì mục đích vi sư tìm ngươi chính là muốn cho ngươi trở thành tuyển thủ Thiên Phong học viện cấp bậc Ngũ tinh lĩnh vực, cho nên mới kêu ngươi lại đây hỏi một chút ý của ngươi thế nào?"

Dịch Vân sửng sốt, khó hiểu hỏi:"Muốn ta đại biểu học viện tham gia thi đấu Kỳ Võ ma đấu đại hội, không phải trước phải trải qua chọn lựa thi đấu trong học viện sao? Chọn lựa thi đấu sớm đã xong, hơn nữa người chọn đã tuyển xong, ta như thế nào có thể trở thành đại biểu?"

Mễ Nặc khoát tay áo, nói:"Chọn lựa lúc trước ngươi vẫn là ngũ tinh sơ giai, đương nhiên không có khả năng đem ngươi thi đấu, nhưng ngươi ngắn ngủn mấy tháng một đường từ sơ giai đến hiện tại là cao giai lĩnh vực, tốc độ thái quá như vậy có thể nói tiềm lực vô cùng, bây giờ còn cách Kỳ Võ ma đấu đại hội nửa năm, tuy không dám chắc nhưng không chừng ngươi còn có thể tấn giai đến ngũ tinh đỉnh phong, đến lúc đó, lấy thực lực đỉnh phong của ngươi khẳng định là tuyển thủ chủ lực, rất có thể lấy được danh vị mười người đứng đầu tổ Ngũ tinh lĩnh vực, phong quang uy danh cho Thiên Phong học viện ta.

"Vốn vi sư còn tưởng rằng ngươi bây giờ ngũ tinh trung giai chắc tăng mạnh tu luyện thêm mấy tháng là có thể tấn đến cao giai, đến lúc đó mới quyết định có đề danh hay không, hiện tại người không ngờ tấn giai, đương nhiên rất tốt!

"Về phần ngươi không trải qua việc chọn lựa thi đấu trong học viện, lấy thân phận viện trưởng, vi sư giới thiệu, lại tùy tiện loại một gã đệ tử cuối hạng ra, căn bản không có vấn đề."

Dịch Vân nghĩ một chút, sau lắc đầu nói:"Lão sư, đa tạ ý tốt người tiến cử đệ tử, nhưng ta không có hứng thú với cái đại hội này, cho nên ta không đi dự thí."

Mễ Nặc nghe vậy sửng sốt, lại nói thêm: "Tiểu Dịch Vân, Kỳ Vũ ma đấu đại hội, chỉ cần có thể tiến vào mười hạng đầu liền được đế quốc phong thưởng rất hậu. Lấy tổ ngũ tinh lĩnh vực mà nói, người đứng đầu ngoại trừ trăm vạn kim tệ, mỗi một người dưới đều được binh khí nhất phẩm sơ giai, hơn nữa có thể được đế quốc phong Tử tước, từ binh dân tấn thăng quý tộc đế quốc, có thể nói là một phát thăng thiên, người tu luyện ma khí chỉ cần thực lực đủ không ai buông tha cơ hội khó cầu như vậy."

Kim tệ, ma binh, tước vị? Dịch Vân nghe xong chỉ cười thầm trong lòng: "Ta đâu có cần mấy thứ này?"

Dịch Vân vẫn lắc đầu, cười nhạt nói: "Phần thưởng này một thứ ta cũng không muốn, nếu ta thật có thể lấy được danh vị đứng đầu, danh hiệu quý tộc gì đó ngược lại làm ta đau đầu, tiền thưởng trăm vạn kim tệ tuy là không ít, nhưng ta cũng không muốn vì thế mà xuất hiện chốn đông người, đối với ma pháp binh khí ta không có hứng thú…

"Nếu những thứ này đều không cần, đệ tử đi dự thí làm gì cơ chứ?"

Mễ Nặc nghe xong giật mình sững sờ, không ngờ Dịch Vân ngay cả danh hiệu quý tộc mà mọi người khao khát cũng không để ý, đối với một gã cường giả mà nói, không hẳn là chuyện tốt, hắn không khỏi hỏi lại một lần: "Ngươi lần này lại làm vi sư kinh ngạc! Thật sẽ không đổi ý sao?"

Dịch Vân chỉ cười nhạt không nói một câu, ý tứ biểu đạt ra rõ ràng dễ hiểu.

"Ai! Vi sư biết rồi." Mễ Nặc thở dài: "Tuy rằng vi sư hy vọng ngươi có thể đại biểu học viện, nhưng nếu dự thi mà ngươi không có nguyện ý, mà lấy thân phận vi sư áp bức ngươi cũng không có ý nghĩa."

"Đáng tiếc!" Mễ Nặc khổ não nói: "Tổ Lục tinh lĩnh vực ta cơ bản sớm bỏ qua, mà ở tứ tinh ngũ tinh lấy thực lực học viện ta liều mạng, một trong mười người đứng đầu là không có vấn đề, chỉ là cơ hội đứng đầu không lớn, nguyên bản còn hy vọng ngươi dự thi còn làm vi sư ôm hi vọng lớn… Ai, lần thi đấu đại hội này có thể lại thua một lần nữa, sau 10 năm lại không có mặt mũi nào gặp Yên Kiệt La rồi"

Yên Kiệt La là đối thủ một mất một còn của Mễ Nặc, đồng thời là viện trưởng Kỳ Vũ vương gia học viện.

Dịch Vân thấy Mễ Nặc than ngắn thở dài, tò mò hỏi:"Kỳ Vũ học viện thật sự mạnh hơn Thiên Phong học viện ta? Có thể ở ba tổ đều đứng nhất sao?"

Mễ Nặc bất đắc dĩ gật đầu, giận dữ nói:"Ai, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng tố chất đệ tử Kỳ Vũ học viện tốt hơn so với chúng ta một ít, ở toàn đế quốc, phân tổ dưới lục tinh, học viện chúng ta cần phải liều mạng, nhưng đệ tử bọn họ cả chất lượng hay số lượng đều đều cao hơn một bậc so với chúng ta, muốn đọ với bọn họ thật không dễ dàng…"

"Nhất là năm nay, vương thất đế quốc phong thưởng ở tổ lục tinh lĩnh vực là cao nhất, Kỳ Vũ học viện nhất định đem bảo bối cất trong hòm ra rồi, Thiên Phong học viện chúng ta một chút cơ hội cũng không có." Nguồn tại http://Truyện FULL

"Phong thưởng cao nhất ma đấu đại hội? Đó là cái gì?" Dịch Vân tò mò hỏi.

Mễ Nặc uống ngụm trà, nói: "Ba người đứng đầu lục tinh lĩnh vực lập tức phong Bá tước, gã thứ nhất còn có một khối lãnh địa riêng dài trăm dặm…"

"Khối lãnh địa kia là chỗ xung yếu phía Bắc đế quốc, phía nam Đa Ni Tư thành, vốn thuộc gia tộc truyền đời đã mất, Tư Đạt Đặc gia tộc, hiện tại bị gọi là Quỷ Vực, Yêu Đạt Trấn."

"Cái gì?" Dịch Vân nghe vậy ngây người vài giây, rồi lập tức nhảy dựng lên, bật thốt kinh hô kêu lên.

Trong tâm như có đốm lửa nhỏ nháy mắt hừng hực bốc lên liệt hỏa, lúc này hắn lửa giận đằng đằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.