Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 283: Nhượng độ cùng lựa chọn



"Lão hữu, ngươi muốn đi sao?"

"Ờ! Việc của Bối Lợi Mỗ không kéo dài được. Trải qua một đêm tĩnh dưỡng, giờ phút này hắn đã có thể hồi phục một phần thể lực, bởi vậy có thể mang hắn trở về Huyết Hồng sơn cốc được rồi."

Trước khi đi, A Khắc Tây bỗng nhiên nói: "Đúng rồi! Có chuyện này ta phải nói cho ngươi. Ngày hôm qua khi ta ghi chép lại ma trận trong căn phòng đá kia thì phát hiện ra một chuyện thật không thể tưởng tượng được!"

"Chuyện gì?" Thấy biểu tình ngưng trọng của A Khắc Tây, loại thần thái này rất ít khi hiện ra trên mặt hắn, Tạp Lỗ Tư tò mò hỏi.

A Khắc Tây trầm giọng nói: "Ở trong căn phòng đá kia tổng cộng có ba đại ma trận, theo thứ tự là Câu Linh pháp trận, Thiên La Địa Mạc trận cùng với Tù Thần Khốn Ma tuyệt trận. Trong đó chỉ có Câu Linh pháp trận là thuộc về cấp bậc Tinh Vực cao giai. Hai cái còn lại chính là ma trận cấp bậc Nguỵ thần. Cái này ngươi đã sớm biết."

"Nhưng ngươi có biết là phương thức vẽ trọng hợp tương điệp (chồng lên nhau) của ba ma trận kia đạt tới độ chặt chẽ hơn 90%. Cái này thực sự là quá mức tưởng tượng! Trước kia ta vì phải vẽ hoàn thành một ma trận Sinh Linh tụ trận cũng cùng một dạng là cấp bậc Nguỵ Thần trận liền mất thời gian ước chừng ba năm mới có thể. Mà muốn cho ma trận hoàn toàn giao hoà, độ khó đâu chỉ tăng lên gấp hai. Mà cấp bậc của hai đại Nguỵ Thần trận kia lại càng vượt qua Sinh Linh tụ trận một khoảng.

"Nói cách khác, ba cái ma trận ở trong căn phòng đá kia. Nếu khắc từng cái, ta vẫn còn có thể làm được. Nhưng nói đến phải hoàn thành với quy mô giống như vậy, lấy thực lực trước mắt của ta, căn bản là không thể hoàn thành!"

"Ý của ngươi là...?"

"Cường giả thần bí làm ra căn phòng đá, bố trí ra ba đại tuyệt trận nhốt Bối Lợi Mỗ này, thực lực của hắn hơn xa ta và ngươi đến mấy lần. Điều này hiện giờ đã có thể khẳng định!"

"Vượt qua ta và ngươi mấy lần? Ngươi đang đùa phải không? Mặc kệ là ngàn năm trước hay là bây giờ, thực lực của chúng ta khẳng định cũng xếp vào danh sách mười người cao nhất trên đại lục Khung Vũ. Cho dù là ba đại cường giả đứng đầu cũng chỉ vẻn vẹn hơn chúng ta mấy thành. Làm sao có thể tồn tại một cường giả không biết tên hơn xa ta và ngươi?" Tạp Lỗ Tư lắc mạnh đầu, căn bản là không tin tưởng.

Ba đại cường giả đứng đầu đại lục Khung Vũ, phân biệt là đến từ ba cỗ thế lực lớn nhất. Theo thứ tự là Giáo Hoàng của Quang minh giáo đình, Hắc ám tế tự của Hắc Ám giáo đình rồi đến Chiến nữ thần.

A Khắc Tây gật gật đầu, giọng điệu kiên định, trầm giọng nói: "Sự thật này ta so với ngươi càng khó có thể tin được. Nhưng ta cũng tin tưởng, cho dù là ba tên biến thái chết tiệt kia liên thủ, hẳn cũng không địchlại cường giả thần bí kia! Bối Lợi Mỗ bị vây nhốt tại hơn 900 năm trước. Khi đó còn có tồn tại một cường giả khủng bố số một như vậy, chúng ta hoàn toàn bị giấu không biết gì…

"Bởi vậy lão hữu. Cẩn thận a! Nước ở đại lục sâu hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta. Đã không còn là thế giới ban đầu mà chúng ta nhận biết.

Nhìn bóng dáng bay lên trời rời đi của A Khắc Tây, Tạp Lỗ Tư nhất thời lâm vào trầm tư.

Nghi thức phong thưởng phong tước được định vào ngày quốc khánh của Kỳ Vũ đế quốc sau mười ngày nữa. Mà quốc hoa của Kỳ Vũ đế quốc chính là Hoar Phượng Hoàng. Bởi vậy một ngày này, cũng được gọi là "Lễ Phượng Hoàng."

Đương nhiên, tất cả các học viên ở các học viên có thể tiến vào danh sách Bách cường đều phải lưu lại, chờ đợi ngày hội Phượng Hoàng tiến đến.

Từng cường giả học viên trên danh sách Thập cường đều được chia đến ở một gian phòng cao cấp một mình. Mà Dịch Vân đứng vị trí đầu trên bảng lại đặc biệt khác.

Mà chỗ ở tạm thời của hắn lại ở đại viện Bách Mẫu, có vị trí ngay bên cạnh hoàng cung Kỳ Vũ. Bên trong có rất nhiều gian phòng, quy mô chỉ nhỏ hơn một chút so với trang viên của bốn gia tộc lớn ở đế quốc, vốn là nơi chuyên môn dùng để tiếp đại thành viên hoàng thất của các nước khác hoặc là cường giả Tinh Vực. Lễ hậu đãi như thế hơn xa so với đãi ngộ của người đứng đầu các đại hội Ma Đấu kỳ trước, đủ thấy Vương thất Kỳ Vũ đối với hắn có bao nhiêu coi trọng.

Không gian nơi ở to lớn như thế, viện trưởng Mễ Nặc tự chủ trương ra quyết định. Bao gồm tất cả các lão sư cùng học viên của Thiên Phong học viện tới tham gia Ma đấu đại hội đều lưu lại. Toàn bộ học viên cấp bậc Bốn sao, năm sao, sáu sao đều dời đến chỗ ở này. Hơn một trăm phòng xa hoa, tất cả học viên cuối cùng cũng kết thúc những ngày khổ sở phải chung giường lớn. Tất cả đều biểu hiện vô cùng hưng phấn, mở ra thịnh yến để chúc mừng. Dịch Vân đương nhiên cũng không có ý kiến.

Trong đó, có mấy người chuyển đến ở đó. Cũng không phải người của Thiên Phong học viện mà là bạn cũ của Dịch Vân: Ni Tư, La Lôi cùng Tạp La Tạp.

Đối với Tạp La Tạp, Dịch Vân đương nhiên là vô cùng tôn kính. Mặc dù tinh cấp giai vị của hắn bây giờ đã đạt tới cùng cấp với Tạp La Tạp, toàn bộ thực lực lại hơn xa Tạp La Tạp một khoảng lớn, nhưng mọi chuyện vẫn lấy lễ đệ tử để đối đãi. Lão sư từng quan tâm yêu quý chính mình, Dịch Vân đương nhiên là không dám có bất kỳ chậm trễ.

Mà khi Duy Đa mang theo Ni Tư cùng La Lôi hiện ra trước mặt mình, biết được quan hệ của cả nhà bọn họ thì Dịch Vân có vẻ khá kinh ngạc. Hai thời điểm khác nhau nhận thức hai người, vốn là ở nơi cách xa, không ngờ lại có quan hệ huyết thống thân thiết nhất. Chỉ có thể nói là thế giới này quá nhỏ, hoặc là vận mệnh trùng hợp ở đây, đưa những người như bọn họ dẫn về một khối.

"Tiểu dâm tặc ngươi khỏe! Nhiều năm không gặp, chúc mừng ngươi đạt được đệ nhất của Ma đấu đại hội kỳ này nha!"

La Lôi có nhiều lời muốn nói với Dịch Vân, có oán giận, có tưởng niệm. Nhưng khi mặt đối mặt, trái tim nàng đập mạnh, đầu óc toàn bộ trống trơn, không biết nói cái gì mới tốt. Nghĩ nữa ngày, thật vất vả mới thốt ra được một câu nói như vậy.

Nam hài năm đó, thân cao chỉ vẻn vẹn đến bả vai nàng, thấy nàng là co chân chạy đi. Thú vui một chạy một đuổi là hồi ức đẹp nhất trong nội tâm nàng, luôn để nàng nâng niu.

Mà nay, thân mình của thiếu niên đã cao hơn nàng một cái đầu, khuôn mặt anh tuấn, lông mi thuôn dài, ánh mắt đen sáng như sao, phảng phất như đang cười. Một cỗ lực hấp dẫn thần bí, giống như vực sâu không đáy dễ dàng đem người dắt vào. Vừa thấy, liền khó quên!

Đối diện với nam tử trước mắt, nam hài trong ấn tượng toàn bộ bắt đầu mơ hồ. Chính là cổ thần bí kia dẫn dắt đến một cảm giác quen thuộc. Trong khoảng thời gian ngắn, La Lôi lại càng nói không ra lời.

Ni Tư thấy thể liền vui mừng. Thầm nghĩ vui mừng, muốn nhân cơ hội làm cho hai bá thuần phục cam cùng ngoại. Đáng tiếc! Diễn biến tiếp theo không khỏi làm cho hắn không làm được gì.

Mỗi cái tộc trưởng, cao tầng của các gia tộc lớn từng đợt tiến vào. Dịch Vân đi cùng Mễ Nặc đến gặp. Mục đích của bọn họ đến đơn giản chính là mời chào cùng tranh thủ cơ hội ngày sau có thể hợp tác. Thân phận hiện giờ của Dịch Vân khác với quá khứ. Nghi thức phong tước qua đi, hắn đã là một phương chư hầu có một khối đất phong trăm dặm, trong đó ẩn chứa cơ hội buôn bán cực kỳ khổng lồ. Mà hắn cũng nhất thời trở thành miếng bánh ngọt, không một gia tộc thế lực nào đồng ý buông tha.

Dịch Vân cũng không đáp lại, mà do Mễ Nặc đến khéo léo từ chối lời mời cháo. Nhưng cùng lưu lại khả năng cơ hội hợp tác sau này. Nếu muốn đem một khối lãnh địa phát triển, nói không chừng ngày sau phải mượn dùng lực lượng của những gia tộc đó. Đối với tình thế trước mắt, đây đã là cách làm tốt nhất rồi.

Hai canh giờ sau, một người khách ngoài ý nghĩ đa đến, tất cả cao tầng của các gia tộc đang xếp hàng chờ đợi gặp mặt Dịch Vân đều kinh ngạc không hiểu, dồn dập tìm cớ nhanh rời đi. Mà ngay cả Mễ Nặc cũng câm như hến. Vì người này là người mà hắn cũng sợ hãi.

Người đến là một người làm cho mọi người không thể nhìn thấu. Khách mời cao quý nhất của đế quốc, thân phận có vị trí cao nhất trên đại lục. Cường giả mà ngay cả đại đế Áo Nhĩ Ba cùng Pháp thánh Kiệt Mễ Đạt cũng không thể trêu vào, Tạp Lỗ Tư!"

Bên trong gian phòng tư nhân, lần này không cần Mễ Nặc đi cùng. Vừa tiến vào, Tạp Lỗ Tư cũng không khách khí, trực tiếp đi vào chủ đề: "Tiểu tử, ta không nói mấy lời chúc mừng vô ích. Lần này tiến đến, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu. Vùng đất tổ truyền của bộ tộc Tư Đạt Đặc các ngươi, lãnh địa Ái Đạt Trấn cuối cùng đã quay lại tay ngươi. Ngươi cuối cùng tính toán xử trí nó như thế nào?" Dịch Vân ngạc nhiên, hoàn toàn không thể tưởng tượng được Tạp Lỗ Tư lại quan tâm đến vấn đề này.

"Ái Đạt Trần trải qua hoang phế, chỉ bằng sức ngươi một người khẳng định khó có thể xây dựng lại. Ta cũng không hy vọng ngươi đem thời gian lãng phí ở trên việc thế tục này. Con đường của cường giả, thực lực là duy nhất. Bởi vậy tu luyện hướng lên trên mới là con đường chính. Bởi vậy ta mới nghĩ đến hỏi một chút tính toán của ngươi."

Mục đích ban đầu mà Tạp Lỗ Tư tiếp cần Dịch Vân chính là vì muốn có một thanh cao cấp ma binh hệ Hắc Ám. Mà điều kiện đầu tiên của điều này, cường độ đấu khí của Dịch Vân quyết định đến việc có thể luyện chế ra loại ma binh phẩm cấp nào. Cũng không trách được tại sao hắn sẽ vội vã vì chuyện này như thế.

Nghĩ đến đây, Dịch Vân cũng đã hiểu được dụng ý của Tạp Lỗ Tư, khẽ cười nói: "Việc này ta đã sớm tính toán tốt rồi! Từng nghe lão sư Mễ Nặc nói quá, lãnh địa Ái Đạt trấn hơn nghìn năm trước là một cái thành có quy mô tương đối lớn. Chỉ là ở trong đại chiến liên tiếp giữa các quốc gia mới có thể bị phá thành một cái trấn nhỏ hẻo lánh. Hiện giờ nếu lãnh địa trở về trong tay ta, không những muốn xây dựng lại mà còn muốn xây dừng lớn hơn nữa, trùng hưng lại vinh quang ngày xưa của bộ tộc Tư Đạt Đặc chúng ta mới được…"

"Nhưng những việc xây dựng kinh doanh cũng không phải mặt mạnh của ta. Đối với phương pháp điều hành lại một mực không biết. Hơn nữa còn có một ít những nhân tố khác… Bởi vậy, ta làm ra một cái quyết định, đó chính là nhượng độ!" Text được lấy tại Truyện FULL

"Nhượng độ?" Tạp Lỗ Tư hiển nhiên là chưa từng nghe qua cái từ này.

Nghe xong Dịch Vân giải thích, Tạp Lỗ Tư cười to: "Thật là cái phương pháp tuyệt diệu rất tốt. Hoá ra ngươi đã sớm làm xong tính toán. Ta là không muốn ngươi hoang phí nhiều tâm lực vào lãnh địa, đi vào con đường hoang phế. Xem ra là ta đã quá lo xa rồi. Ha ha ha!"

Cười một hồi, Tạp Lỗ Tư lấy ra một cái nhẫn có phong cách cổ xưa. Dịch Vân liếc mắt một cái, nhận ra đó là không gian giới chỉ. Chỉ nghe thấy Tạp Lỗ Tư lại nói: "Từ sau giây phút gặp ngươi tại gia tộc Kiệt Nặc Tư, ta đã biết ngay ngươi và ta là cùng một loại người. Mặc dù thực lực vẫn thấp kém, nhưng trước khi bắt đầu Ma đấu đại hội, ta đã khẳng định ngươi tuyệt đối có biện pháp lấy được đứng đầu của đại hội, tự tay đoạt loại vùng đất tổ của bộ lạc Tư Đạt Đặc các ngươi."

"Bởi vậy, trong đoạn thời gian đại hội chưa chính thức khai mạc, ta đi một chuyến đến vương thất của ba đế quốc lớn cùng vài cái gia tộc thế lực lớn có giao tình không tệ. Thứ bên trong cái không gian giới chỉ này coi như là hạ lễ ta đưa cho ngươi đi!"

Dịch Vân tiếp nhận không gian giới chỉ, khó hiểu hỏi:"Hạ lễ? Bên trong là cái gì?"

Tạp Lỗ Tư mỉm cười. "Kim tệ, cũng không nhiều lắm, đại khái khoảng 200 vạn, hắn là cũng đủ để ngươi xây dựng lại Ái Đạt Trấn."

"200 vạn?" Dịch Vân bị doạ nhảy dựng. Thật sự là khó mà tin được.

Con số trên trời như thế Dịch Vân ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua. Con số trên trời như vậy, hẳn là ngay cả Kỳ Vũ vương thất cũng không lấy ra được mới đúng. Cảm tình! Tạp Lỗ Tư đi đến ba đế quốc lớn, lượn một vòng tất cả các gia tộc lớn trong đó, nhân tiện cưỡng bức vơ vét tài sản, ngay cả vương thất của ba đế quốc cũng không buông tha mới có thể lấy ra con số này.

"Tạp Lỗ Tư, phần hạ lễ này ta nhận. Thật sự đa tạ ngươi!" Dịch Vân đứng dậy, thận trọng cúi người thi lễ, vạn phần cảm kích nói.

Khoát tay áo, Tạp Lỗ Tư không chút để ý nói: "Vốn không cần coi là chuyện lạ, cũng chỉ là kim tệ mà thôi. 200 vạn nghe tới tuy nhiều, nhưng đối với ta mà nói, cũng chỉ là giết hai mươi người là có thể kiếm được rồi. Rất nhẹ nhàng!"

"Ngươi giết người? Cái này không phải là đánh cướp mấy gia tộc lớn rồi cầm đến đấy chứ? Dịch Vân thật sự kinh ngạc.

"Buồn cười! Lấy thân phận của ta làm sao lại làm loại chuyện bỉ ổi này? Giết một người 10 vạn, không cừu nhân, ta sẽ giết toàn tộc của hắn. Không muốn chết, liền ngoan ngoãn trả tiền. Tất cả đều bằng công sức lao động kiếm về. Ngươi cứ an tâm sử dụng."

Dịch Vân nghe vậy thật sự hết chỗ nói rồi! Đây không phải đánh cướp vậy là cái gì? Cá tính hoang đường của hắn thật sự là so sánh được với Môn La.

"Đúng rồi, còn một chuyện đế ta nói cho ngươi biết. Bối Lợi Mỗ đã được A Khắc Tây mang về Huyết Hồng sơn cốc. Muốn hoàn toàn hồi phục khoẻ mạnh cũng phải mấy năm nữa. Lấy năng lực của A Khắc Tây, xác suất thành công hẳn là hơn 70%. Việc của Bối Lợi Mỗ ngươi không cần quan tâm hơn nữa."

Nói tới đây, Tạp Lỗ Tư đột nhiên đứng lên, khẽ cười nói: "Nói tới đây thôi! Kế hoạch ngươi vừa mới nói không sai, chính chủ đã đến đây rồi. Ha ha ha!"

Ngoài cửa, Cát Ân mang theo Ngạc Đa Đồ cùng trưởng lão cao tầng của gia tộc đến. Vừa nghe Dịch Vân đang gặp người quan trọng, cũng biết là đến sai thời gian. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, bên trong đi ra một nam tử tóc lam,nhếch miệng cười với mọi người. Tươi cười tà ý, giọng điệu hào phóng: "Ha ha! Là các ngươi a! Lần trước chiêu đãi rất chu đáo, mỹ nữ lõa thể, rượu uống vừa lòng nha (cái này tên Tạp Lỗ Tư chọc đoàn trưởng lão Kiệt Nặc Tư vụ uống rượu ôm trong kỹ viện lúc trước - ^_^). Nếu có cơ hội, ta sẽ lại đến cửa bái phỏng. Ha ha ha!"

Đám người Cát Âu vừa thấy Tạp Lỗ Tư nhất thời bị doạ vỡ mật. Không giống với đám người Mễ Nặc, cao tầng của gia tộc Kiệt Nặc Tư ở đây đều hiểu rõ ràng với thực lực cường hãn của nam tử tóc lam này. Đi vài bước đã chấn ngất hơn hai mươi danh Lục tinh cường giả của gia tộc. Thực lực như thế quả thật là kinh thế hãi tục. Ở trước mặt của hắn, bất kỳ kẻ nào đều là dê con.

Làm sao lại gặp đến kẻ điên này? Ác mộng lại tiếp tục!

Tất cả mọi người cứng lại tại chỗ, trái tim đập mạnh. Thân hình Tạp Lỗ Tư chợt lóe, cũng đã nghênh ngang rời đi. Đúng lúc này, Dịch Vân đến cửa đón chào, cười nói: "Cát Ân tộc trưởng, các ngươi đến thật đúng lúc. Ta vừa mới nghĩ đến các ngươi. Mời tiến vào nói chuyện đi!"

Ngây người nhìn bóng lưng rời đi của Tạp Lỗ Tư, tất cả mọi người đều nhẹ nhõm thở dài một hơi. Bọn họ lần này vốn là đến để chúc mừng Dịch Vân. Nhưng nghe ý trong lời nói hắn vừa nói, hình như có chuyện quan trọng khác cần thương lượng, dồn dập nhìn nhau, không hiểu.

Địch An trưởng lão hơi suy nghĩ, khoé mắt mỉm cười, ngay lập tức nháy mắt ra hiệu cho Cát Ân. Theo lệ thưởng trong lúc trước, hẳn là Dịch Vân lại có chuyện làm phiền bọn họ. Có chuyện làm phiền mới có lợi, cũng có thể làm củng cố, làm sâu sắc thêm quan hệ hai bên. Đây đúng là việc gia tộc Kiệt Nặc Tư cầu mà không được.

Giờ phút này Dịch Vân đã không giống với lúc trước. Chuẩn Bá tước của đế quốc, lợi ích khổng lồ của đất phong, có vô số người muốn cùng hắn hợp tác. Mà phần lớn trong đó đều là các gia tộc thế lực có thực quyền hơn xa gia tộc Kiệt Nặc Tư. Ở trong nhiều đối tượng có thể lựa chọn như vậy, Dịch Vân vẫn chọn gia tộc không lớn không nhỏ của bọn hắn đến bàn chuyện. Phần lễ trọng này đến nay trong lòng Cát Âu còn chút lo lắng, sợ rằng quan hệ hợp tác của hai bên sinh ra sự biến hoá.

Có cơ hội liền nắm lấy. Đạo lý đơn giản này, cao tầng lõi đời của gia tộc Kiệt Nặc Tư đương nhiên hiểu được, lập tức bước nhanh vào trong phòng. Mọi ngươi đều tiến vào nhưng lại có một người bị chặn ngoài cửa, còn là do chính mồm Cát Âu hạ lệnh không được đi vào.

"Đều là người nhà. Lâu lắm rồi không gặp Dịch Vân. Vì sao chỉ có một mình ta không thể đi vào?" Ny Khả đứng ngoài cửa, mặc dù bất mãn nhưng mệnh lệnh của tộc trưởng nàng không thể không nghe. Thân là tộc trưởng của một tộc, Cát Âu rất rõ bản tính của con người.

Trong những người của bọn họ, luận về quan hệ với Dịch Vân thì hầu hết toàn bộ đều là đồng bọn giao dịch. Cũng chỉ có hai người Ngạc Đa Đồ và Ny Khả mới là quan hệ bằng hữu cùng Dịch Vân. Trong đó, lấy Ny Khả thuần tuý nhất, là bạn học, cũng là bằng hữu, tình cảm thuần tuý nhất. Nhưng dù quan hệ như thế nào thì một khi dính dáng đến lợi ích thì đều biến chất, tuỳ thời đều có thể vỡ tan. Đây cũng không phải điều là Cát Âu muốn thấy.

Ngạc Đa Đồ, Ny Khả cùng A Lôi Lạp là ba tấm vương bài đều bọn hắn bắt được Dịch Vân. Đã là vương bài, đương nhiên phải sử dụng đúng địa phương mới có thể phát huy được hiệu quả lớn nhất.

Nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, biết hôm nay tiếp tục khó gặp được Dịch Vân, Ny Khả lẩm bẩm một hồi. Phát hiện hai người Tô Lỵ cùng La Lôi đều đang ở đây, dưới lầu chính mở ra thịnh yến náo nhiệt, nàng ngay lập tức qua đó nghênh đón.

"Nhượng độ? Ngươi xác định là không nói sai?" Bên trong gian phòng, ngoại trừ Dịch Vân, tất cả mọi người đều đứng lên, kinh ngạc không thôi."

Gật gật đầu, Dịch Vân khẽ cười nói: "Đúng vậy! Chính là đem trăm dặm đất phong của Ái Đạt trấn trực tiếp nhượng độ cho gia tộc Kiệt Nặc Tư các ngươi. Bởi vậy, nhờ các ngươi nghĩ tốt một phần luật pháp dùng được cho vào quyển trục nạm vàng. Sau khi nghi thức phong tước ban lãnh địa kết thúc, dưới sự chứng kiến của đại đế Áo Nhĩ Ba cùng mọi người trong Vương tộc đem quyền sở hữu đất phong hoàn toàn nhượng độ cho các ngươi!"

Là một cái bánh thịt to lớn từ trên trời nên xuống, mọi người hoàn toàn không thể tin được những gì mà lỗ tai của chính mình nghe được! Thực sự là khó có thể tin!

Nhượng độ đất phong, mặc dù đế quốc có tồn tại luật pháp này. Nhưng hơn nghìn năm từ khi Kỳ Vũ lập quốc đến này, chưa từng có ai thực sự làm qua chuyện này.

Kỳ Vũ dùng võ lập quốc, đất phong đều chỉ có thể dùng chiến công để đạt được, muốn cầu mà mà cực kỳ khó. Dịch Vân lần này có thể thắng mà nhận được đất phong rộng lớn như vậy, chỉ có thể là ngoại lệ trong ngoại lệ. Việc như thế ngày sau cũng khó có lại.

Hơn nữa, lãnh thổ có diện tích hơn trăm dặm chỉ có dưới bốn đại gia tộc từ xưa của đế quốc. Chỉ cần kinh doanh thật tốt, rất có khả năng trong vòng trăm nắm tấn thăng làm Ngũ đại gia tộc của đế quốc. Sự tình tốt như vậy bản thân mình hưởng không kịp, làm sao có thể không công đưa ra khỏi tay mình.

Trên thực tế, lần này bọn họ tiến đến cũng là muốn thương lượng với Dịch Vân xem có thể để cho gia tộc Kiệt Nặc Tư bọn họ tiến vào ở trong lãnh địa Ái Đạt trấn, trợ giúp mở rộng thành lập phân bộ. Ngày sau có thể được chia mấy thành quyền buôn bán kinh doanh đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi. Bây giờ lời nói của Dịch Vân, tình huống phát triển đã vượt qua ngoài dự liệu của bọn họ nhiều lắm.

Cử động lần này của Dịch Vân cũng là suy nghĩ cặn kẽ rồi mới làm ra quyết định.

Hiện giờ, hắn thắng được trận đấu, cầm lại được đất tổ, đạt được tước vị. Bên ngoài thì phong quang nhưng bí mật, hắn quan tâm nhất vẫn là Hán Khắc ở đâu cùng với nợ máu huyết cừu của bộ tộc Tư Đạt Đặc.

Lúc ấy, tình cảnh đám Hắc y nhân kia giết hại toàn bộ Ái Đạt Trấn vẫn luôn hiện lên trong đầu hắn. Vẻ mặt chết không nhắm mắt của ông ngoại in dấu thật sâu, khắc vào trong lòng hắn. Thù này chưa báo, phẫn hận của hắn khó tiêu!

Mà có thể có được một đội hắc y nhân mạnh mẽ kia, không thể nghi ngờ nhất định là một phần của một thế lực lớn nhất nào đó. Một loại cảm giác cảnh báo sợ hãi không biết rõ. Lãnh địa Ái Đạt Trấn tuyệt đối không thể đặt trên danh nghĩa của mình. Ít nhất là bây giờ còn chưa được.

"Dịch Vân đem cả khối lãnh địa nhượng lại cho hia tộc Kiệt Nặc Tư chúng ta. Ta không rõ, cái này đối với ngươi không có bất kỳ ưu đãi nào a!" Địch An trưởng lão từ trong khiếp sợ hồi phục lại, khó hiểu hỏi.

"Chuyện thật ra rất đơn giản. Ta không có thời gian cũng không có tinh lực để ý tới quản lý lãnh địa lớn như vậy. Giao cho các ngươi là lựa chọn tốt nhất mà ta nghĩ đến. Huống chi đất phong cũng không phải cho các ngươi, mà là cho các ngươi mượn mới đúng!" Dịch Vân thản nhiên nói.

"Mượn? Là sao cơ?"

"Lãnh địa Ái Đạt trấn tạm thời đặt trên danh nghĩa của gia tộc Kiệt Nặc Tư. Dựa vào ý nguyện của ta, tuỳ theo các ngươi đi xây dựng phát triển. Toàn bộ thu hoạch lợi ích buôn bán đạt được ta không lấy một xu, tất cả đều về gia tộc các ngươi. Nhưng là một ngày kia, ở thời cơ chín muồi, ta sẽ trở về đòi lại quyền sở hữu của khối đất phong kia. Chính là như vậy!"

Mọi người nghe vậy toàn bộ đều ngây ngẩn cả người!

Muốn đòi trở về quyền sở hữu lãnh địa? Dưới sự chứng kiến của đế vương Kỳ Vũ cùng tất cả các đại thần, lại biệt phàm phân nhượng độ tương kim quyển trục. Quá trình này chỉ có thể tiến hành khi cả hai bên cam tâm tình nguyện, nửa điểm bắt buộc cũng không được.

Nói cách khác, đến lúc đó, nếu bọn họ không muốn trả lại lãnh địa Ái Đạt trấn. Dịch Vân sẽ không có biện pháp nào.

"Ngươi, thật sự tin tưởng chúng ta sẽ trả lại sao?" Nuốt xuống một ngụm, Cát Âu gian nan nói.

Khoé miệng nhếch lên, trong mắt lưu chuyển tia sáng kỳ dị, Dịch Vân cười nhạt nói. "Ta chỉ tin tưởng bản thân ta! Nếu có một ngày, ta đến đến Tinh Vực lĩnh vực, thậm chí là cảnh giới giống như Tạp Lỗ Tư. Đến lúc đó, chỉ cẩn ta mở miệng, còn sợ các ngươi sẽ có tâm tư khác hay sao?"

Cường đại tự tin! Bá đạo thần thái! Cái hắn tin, chỉ là bản thân hắn!

Mọi người nghe vậy, thân hình cùng lúc mạnh mẽ run lên, sinh ra cảm giác kỳ lạ, một câu cũng không nói lên lời.

Chỉ nghe thanh âm của Dịch Vân truyền đến một lần nữa, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước. Mà nghe vào trong tai bọn họ lại trở thành một đạo mệnh lệnh kiên định. "Yêu cầu của ta chính là đem khối đất phong kia xây dựng thành một cái thành lớn không thua kém gì Thiên Phong thành thị! Lời hứa của ta, cho dù sau này nó quay về trên tay ta, mọi thứ trên lãnh địa đều cùng hưởng chung với gia tộc Kiệt Nặc Tư các ngươi. Điều này, tuyệt không đổi ý!"

Nói tới đây, Dịch Vân đưa ra một khối ma tinh cùng một cái nhẫn. "Khối ma tinh này ghi lại toàn bộ nội dung nói chuyên của chúng ta từ đầu đến giờ. Giao cho các ngươi bảo quản để biểu lộ thành ý của ta. Bên trong cái không gian giới chỉ này có toàn bộ kinh phí xây dựng thành thị mà ta cung cấp, cũng là hơn 200 vạn kim tệ. Toàn bộ đều từ các ngươi vận dụng. Trong mười năm, ta hy vọng nìn thấy một toà thành thị đứng sừng sững trên lãnh địa Ái Đạt trấn.

Ầm!

Toàn bộ mọi người đều ngây dại.

Đi ra bên ngoài, vườn hoa của vương tộc dưới ánh trăng chiếu rọi có chút mờ ảo, giống như trăng trong nước, nửa thật nửa giả, như mộng như ảo. Đó cũng là tâm tình của Cát Âu giờ phút này.

Trong tay nắm chặt một cái nhẫn, một viên ma tinh. Hai dạng đồ vật nho nhỏ nhưng lại nặng ngàn cân. 200 vạn kim tệ, con số thiên văn này ngay cả nghĩ hắn cũng chưa từng nghĩ qua, thế nhưng lúc này lại ở trên bàn tay hắn. Máu nóng như lửa đang sôi trào trong cơ thể, hắn rốt cục cũng khẳng định tất cả mới phát sinh vừa rồi, toàn bộ đều là thật.

"Địch An, chuyện này. Cái nhìn của ngươi?" Trong lòng Cát Ân kích động, nói chuyện có chút không được lưu loát.

Vẻ mặt trưởng lão Địch Ân chấn động mạnh, mừng như điên. Thần thái mức này gần như chưa từng xuất hiện trên mặt hắn. "Tộc trưởng, khoản mua bán này thực sự quá lớn! Là giao dịch khổng lồ nhất cũng đáng giá nhất từ khi gia tộc chúng ta thành lập cho tới nay a! Chỉ cần thực sự làm thành, trong vòng mười năm, gia tộc Kiệt Nặc Tư chúng ta có cơ hội lớn tiến vào gia tộc lớn thứ năm của đế quốc. Nhất định phải nắm chắc mới được.

Dừng một hồi, Địch An lại nói: "Nhìn ra được, Dịch Vân người kia hoàn toàn không có hứng thú đối với quản lý kinh doanh lãnh địa, là một người mười phần tiêu dao. Tâm của hắn cũng không ở chỗ này. Cứ coi như sau này thành thị phát triển, chúng ta phải đem nó trả lại. Nhưng hắn một người làm sao có thể hoạt động của cả thành? Còn không phải cần nhờ sự hỗ trợ của chúng ta sao? Gia tộc chúng ta vẫn có thể điều khiển tất cả kinh tế động mạch như cũ. Đây mới là điều quan trọng nhất!

"Huống chi, dựa vào cách nói của Dịch Vân, hắn dường như quyết tâm nếu thực lực không đạt đến Tinh Vực sẽ không hướng chúng ta đòi về lãnh địa. Tinh vực a! Là thần ở nhân gian! Có ai chắc chắc nói rằng có thể đạt tới? Nhưng ta tin tưởng rằng, lấy kỳ tích mà hắn nhiều lần chế tạo trong quá khứ, nhất định có thể! Đến lúc đó, gia tộc chúng ta cũng có thể dựa vào sự bảo vệ của một tuyệt thế cường giả. Chỉ riêng điểm này đã hơn xa bốn đại gia tộc bây giờ.

"Bởi vậy, cái hiệp nghị này, chúng ta chỉ có thắng chứ không thua. Khoản giao dịch này chúng ta chỉ có lợi chứ không có thiệt. Lấy toàn bộ đại lục Khung Vũ to lớn cũng không tìm được vụ mua bán có lời như vậy."

"Ờ! Nói đúng! Ta thực sự không nên có lòng tham quá mức. Gia tộc có thể lớn mạnh hẳn là nên cảm thấy mỹ mãn mới đúng. Đợi lần này sau khi trở về, chúng ta liền dời bước, đem gia tộc dời đến Ái Đạt trấn đi. Toàn bộ dựa vào ý tứ của Dịch Vân mà làm!"

Trong hiệp nghị này, tương lai cần phải trả lại lãnh địa vốn là một chi tiết làm cho Cát Âu đau lòng nhất. Từng nghĩ đến vận dụng các loại thủ đoạn đem Ái Đạt trấn nuốt riêng. Đây cũng là ích kỷ, con người đều có lòng ích kỷ. Nhưng nghe qua một phen lời nói của Địch An, hiện tại khúc mắc được giải khai, Cát Âu cuối cùng cũng quyết định.

Trầm ngâm một hồi, Cát Âu bỗng nhiên nói: "Vừa rồi Dịch Vân còn dặn dò, nói là chúng ta có thể liên hợp với các gia tộc khác để xây dựng lãnh địa, cũng có thể cho bọn họ môt ít ưu đãi ngon ngọt. Nhưng chỉ có gia tộc Lam Duy Nhĩ là ngoại lệ. Đúng là hắn thực sự có cừu oán với gia tộc Lam Duy Nhĩ hay sao?"

Gật gật đầu, Địch An cũng đáp lại, nói: "Tổng hợp lại những việc hắn từng làm trước kia, mặc kể là bán đấu giá Kinh Lôi ma binh hay là thái độ, cách làm đối đãi với Phụ Á và Ma Đa ở trong Ma đấu đại hội, đều có thể xác định giữa bọn họ có khúc mắc. Dưới tình huống như vậy, gia tộc chúng ta cũng phải làm ra một cái lựa chọn mới được."

Gia tộc Lam Duy Nhĩ có được mạng lưới buôn bán lớn nhất trong đế quốc Kỳ Vũ. Cho đến nay, tất cả các gia tộc, trong đó bao gồm cả Kiệt Nặc Tư đều có rất nhiều phương diện hợp tác với bọn họ. Hiện giờ, bọn họ phải làm ra lựa chọn.

Lam Duy Nhĩ cùng Dịch Vân. Một cái thế lực khổng lồ cùng một người, so sánh kém xa. Trong hai bên, chỉ có thể lựa chọn một.

Trầm mặc một hồi lâu, Cát Âu rốt cục cũng mở miệng: "Nếu gia tộc chúng ta đã đứng cùng một bên với Dịch Vân, vậy về sau liền tạm dừng tất cả các hạng mục hợp tác với gia tộc Lam Duy Nhĩ đi. Thời kỳ đầu gia tộc không cách nào tránh khỏi tổn thất. Nhưng theo ta thấy cũng là lợi ích lâu dài. Đương nhiên là phải chọn như thế!"

Lấy Địch An cầm đầu, toàn bộ các trưởng lão đều gật đầu, không có một người phản đối.

Những gì Cát Ân làm cũng chỉ là một cái lựa chọn tất nhiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.