Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 367: Ý của cô?



Mặt đất hơi rung lên, một con thú khổng lồ thoáng cái đã xuất hiện ở cao nguyên gần đó.

Nó sừng sững đứng chen với những cây cổ thụ rậm rạp cao ngất trời. Vừa nhìn thấy con quái vật to lớn này, Dịch Vân chấn động vô cùng, hai tay lập tức siết lại, ôm chặt Mễ Mễ Lộ đang đỏ bừng mặt vào lòng, thì thầm: "Thu hồi Ma lực lại, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, có Ma thú đang đến."

Mễ Mễ Lộ lúc này cũng cảm giác được sự khác lạ ở xung quanh, nhưng do những thân cây cao ngất che khuất nên nàng không nhìn thấy hình dáng Ma thú như thế nào. Chỉ nghe Dịch Vân trầm giọng thì thào: "Là thất giai ma thú, Ngân Dực Long!"

Mễ Mễ Lộ lộ vẻ hoảng sợ, thân thể mềm mại khẽ run lên, tựa sát vào người Dịch Vân, không dám náo động nữa.

Con quái cao gần bằng với năm sáu người trưởng thành chồng lên, từ đầu đến đuôi dài hai mươi thước có dư.

Chính là Thất giai Ma thú, Ngân Dực Long!

Toàn thân Ngân Dực Long được bao phủ bởi vô số mảnh vảy xanh biếc to cỡ bàn tay, mỗi mảnh vảy đều sáng bóng như kim loại lóe lên sắc nhọn. Rõ ràng là một thứ vũ khí chuyên để giết người, chỉ cần nhìn từ xa cũng đủ khiến lạnh gáy.

Bốn chân lớn của nó cũng được bao phủ toàn vảy xanh, phỏng chừng ba người ôm mới hết. Các móng vuốt chĩa ra trên chân đỏ tươi như máu, không biết sinh ra đã thế hay là do tắm qua vô số máu tươi mà tạo nên một màu sắc khủng bố như vậy.

Cái đuôi to tướng gần bằng phân nửa thân thể, giống như một ngọn trường tiên thật dài. Chỉ cần vung lên đã dễ dàng đốn ngả hơn mười cây cổ thụ chung quanh, mà mặt đất cũng lưu lại từng vết cào sâu hoắm.

Ngân Dực Long gầm nhẹ một tiếng, từ hai lỗ mũi nó phun ra hai luồng khói xanh thẫm, đôi mắt đỏ như máu nhìn tứ phía. Uy áp của cao giai Ma thú mạnh mẽ lan tràn khắp nơi. Trong phạm vi trăm dặm xung quanh, chim chóc đồng loạt hoảng sợ bay lên cao, dưới long uy cường đại như thế, tất cả Ma thú trong phạm vi đó đều chạy trốn mất tích, cả một con kiến cũng không thấy. Mà Ngân Dực Long vẫn đang tìm kiếm xung quanh, đánh hơi con mồi yếu ớt mà nó vừa cảm ứng được lúc nãy.

Thất giai Ma thú có cấp bậc ngang với cường giả Bát tinh của loài người. Mà nó lại là Ma thú thuộc họ Rồng, một chủng tộc Ma thú tối cao.

Con Ngân Dực Long này chẳng qua vẫn là một con ấu thú đang trong thời kì trưởng thành thôi. Nếu là một con Ngân Dực Long trưởng thành hơn trăm tuổi thì đều đã là Bát giai, vượt cấp lên Cửu giai cũng không hiếm. Thực lực khi đó đã có thể chống đỡ ngang với cường giả loài người cỡ Cửu tinh Tôn cấp.

Ở ngoại vi Lạc Nhật sơn mạch mà có thể gặp được Ma thú cao cấp như thế, hầu như là vô cùng hiếm. Trong lòng Dịch Vân khóc ra tiếng Mán. Hắn cố gắng ổn định hơi thở, một cử động nhỏ cũng không dám gây nên.

"Xoẹt xoẹt... ầm ầm...!" Ngân Dực long đi một vòng quanh khu vực đó, liên tiếp đốn ngã hơn ba mươi cây đại thụ. May mà nó chưa đến gần cái cây mà hai người Dịch Vân đang ẩn núp. Nhưng Ngân Dực Long lại tỏ ra vô cùng nghi ngờ, bởi vì nơi này ngoại trừ nó ra thì không còn một con vật nào cả. Ngay cả một con chuột hay kiến cũng không, bởi bọn chúng đã sớm chạy mất tăm mất tích rồi.

Nhưng rõ ràng lúc nãy nó đã cảm ứng được khí tức của loài người quanh quẩn đâu đây. Thịt người là thức ăn ưa thích nhất của Ma thú, cho nên nó vẫn kiên trì tìm kiếm cho bằng được.

Qua một hồi, Ngân Dực Long ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng, như cảm thấy tức giận vì mình đã cảm nhận nhầm rồi lúc lắc cái đuôi thật dài, quay đầu theo đường cũ trở về.

Dù nhận thấy rung động của mặt đất dần giảm xuống, như là sát tinh Ngân Dực Long đã đi xa lắm rồi, nhưng Dịch Vân vẫn không hề cử động. Nói chơi sao chứ, linh giác của Ma thú còn mạnh hơn một bậc so với nhân loại. Nếu chỉ mình hắn, thì cũng không cần lo lắng nhiều. Nhưng bây giờ lại có thêm Mễ Mễ Lộ, hắn thà đợi lâu thêm chút nữa để đổi lấy an toàn tuyệt đối.

Không gian trong hốc cây nhỏ hẹp chỉ đủ chứa một người, mà hiện tại lại có hai người chen chúc, xê dịch một chút cũng cực kỳ khó khăn.

Dịch Vân đành phải khoanh chân xếp bằng, còn Mễ Mễ Lộ chỉ có thể ngồi trên đùi hắn. Toàn thân hai người cơ hồ như dán chặt vào nhau, tư thế một nam một nữ cọ sát lại xen lẫn với sự ngượng ngùng tạo nên một không khí ám muội khó nói nên lời. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.xyz

Hơi thở của đàn ông tràn ngập quanh người Mễ Mễ Lộ, nàng cảm thấy sức nóng lan truyền khắp châu thân, như đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lòng. Tư vị kỳ lạ này Mễ Mễ Lộ chưa bao giờ gặp phải, mặt nàng đã đỏ bừng, e thẹn ngập ngừng: "Ma thú... đã đi xa rồi, hiện giờ hẳn là có thể ra ngoài được rồi chứ?"

Dịch Vân nhún vai, bình thản nói: "Ngân Dực Long hiện giờ vẫn chưa đi xa đâu, nó vẫn ở cách đây tầm tám trăm thước. Nguyên tắc làm việc của ta vốn an toàn là trên hết. Nó còn chưa ra khỏi phạm vi hai ngàn thước thì tuyệt đối không được cử động chút nào. Nếu muốn ra ngoài thì cô cứ tự nhiên, nhưng nếu bị nó phát hiện thì chuẩn bị tinh thần chạy trốn đi, đừng liên lụy đến ta là được."

Mễ Mễ Lộ nghe vậy ngẩn người ra, nàng vốn không phải là người ngốc. Chỉ là lúc trước Dịch Vân ra tay đánh nàng bất tỉnh cùng với những hành động đột ngột sau này khiến nàng hơi hoảng loạn. Giờ cẩn thận nghĩ lại, cũng biết với tình hình trước mắt thì cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, cách làm của Dịch Vân mới là đúng đắn nhất.

Dù sao, đối mặt với Thất giai Ma thú, chỉ cần bị nó phát hiện tung tích thì rất khó mà chạy thoát, bởi xung quanh cũng đầy rẫy sào huyệt của Ma thú. Còn nếu vọng tưởng hai người liên thủ mà có thể chống lại, chỉ sợ rằng trong chớp mắt đã bị xé xác rồi.

Đã nghĩ thông suốt nên nàng không dám nhiều lời nữa, mặc dù cảm thấy tư thế thân mật của mình với hắn lúc này xấu hổ không thôi, nhưng cũng không phải do nàng tự chuốc lấy sao, đành cam chịu tiếp tục thôi.

Đối với phản ứng của Mễ Mễ Lộ, Dịch Vân cũng cảm thấy kinh ngạc. Trong nháy mắt nàng ta cũng kịp phân tích tình huống trước mắt, rồi lựa chọn tiếp thu. Xem ra còn chưa phải ngốc lắm, tâm tính này so với phản ứng của Phụ Á ở đại hội Ma Đấu lúc trước này thì thông minh hơn rất nhiều.

Một canh giờ sau, khi con Ngân Dực long hoàn toàn biến mất trong phạm vi dò xét của Môn La thì Dịch Vân cũng biết tai kiếp đã trôi qua. Hắn mới cùng với Mễ Mễ Lộ chui ra khỏi bọng cây. Nhìn cảnh cây cối hoang tàn gãy đổ xung quanh, so với um tùm rậm rạp lúc trước thật như hai thái cực trái ngược hoàn toàn. Đấy là Ngân Dực Long chỉ tiện đuôi phá hoại thôi, nhưng cũng khiến hai người có thể tượng tưởng ra nó cường đại như thế nào. Thật là may mắn vạn phần, hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm.

Mễ Mễ Lộ đưa mắt nhìn xung quanh rồi vỗ vỗ bụi bặm trên người, quay đầu nói với Dịch Vân: "Thật vất vả mới thoát khỏi tai kiếp lần này, chúng ta cùng nhau trải qua nguy nan coi như cũng đã có chút tình chiến hữu.Ừ, này chiến hữu, ngươi vừa nãy đã đánh ta lại còn hôn ta nữa, giờ định phủi tay bỏ đi như thế hay sao?"

Dịch Vân líu lưỡi: "Nói gì vậy? Vừa rồi rõ ràng là con Ngân Dực Long kia đuổi theo cô đến mà. Ta vì cứu cô mới phải chui vào trong bọng cây chứ. Nói đúng ra, ta mới là ngươi bị liên lụy, cái gì mà cùng chung hoạn nạn, chung tình nghĩa chiến hữu là sao hả?"

Nhún vai, Mễ Mễ Lộ lạnh nhạt: "Mặc kệ thế nào, chúng ta vừa rồi đã cùng trải qua sinh tử, cùng thoát khỏi cái miệng khủng khiếp như chậu máu của con Ma thú cường đại kia. Cứ theo đạo lý thì đó là chiến hữu, huống hồ một canh giờ qua, toàn thân ta đều bị ngươi sờ mó hết rồi. Phụ nữ như ta bị đàn ông ngươi chiếm hết tiện nghi, ngươi đừng giả lơ chối bỏ trách nhiệm chứ?"

Đôi mắt Mễ Mễ Lộ mở to như chuông bạc, rưng rưng nhìn thẳng vào Dịch Vân, não nề cười tỏ vẻ cam chịu: "Đương nhiên, nếu ngươi vốn là người lợi dụng, định vắt chanh bỏ vỏ, hưởng xong thì quất ngựa truy phong, để ta một mình tự sinh tự diệt, thì ta cũng đành nhận mệnh thôi. Coi như mệnh ta khốn khổ, gặp phải người không nên gặp a."

Ạch! Đây là lí lẽ gì thế…

Đơn giản chỉ vì muốn danh chính ngôn thuận theo hắn, không thèm để ý tới việc hắn đã cứu nàng như thế nào. Trái lại còn ỉ ôi kể lể sự việc như thể hắn là tên đại sở khanh vậy. Da mặt dày như thế, công phu biến đen thành trắng cao minh như thế, cả đời hắn trừ Môn La ra thì đây là người thứ hai hắn biết có thể so sánh được. Cô gái này thật sự là cô bé trước giờ luôn e sợ hắn đây sao? Cái cô nhóc mà ngày xưa vừa thấy hắn thì liền xấu hổ bỏ trốn Mễ Mễ Lộ đây sao?

"Thật sự tức chết ta a!" Thanh âm gào hét tức giận của Môn La vang lên inh ỏi trong óc hắn: "Đồ con gái không biết xấu hổ a! Trước lợi dụng ngươi, lấy ngôn ngữ nhu tình để làm ngươi rối loạn, chính là muốn ngươi không có lý do nào để bỏ rơi ả. Sau lại còn bắt ngươi phải chịu trách nhiệm trước ả bảo vệ ả nữa. Ả ta định lợi dụng ngươi đó, đáng giận a! Vì thể diện của tộc Tư Đạt Đặc, vì tôn nghiêm của một nam nhi đại trượng phu, ngươi nhất định phải giáo huấn cho con bé này một trận thật nặng mới được a!"

Lời Môn La đầy chính khí, Dịch Vân nghe mà âm thầm gật đầu! Có điều hắn lại nghe Môn La tiếp tục hét lên: "Đã thế còn dám có một bộ ngực rất lớn, một cặp mông rất vểnh không thể tha thứ, vừa trẻ như hoa vừa đẹp như ngọc. Là nam nhi đại trượng phu tuyệt đối không được để đàn bà con gái như thế khinh thường. Nhân danh lão Đại, ta lệnh cho ngươi lập tức đè ả ta xuống, làm ba lượt rồi hẳn nói tiếp!"

"Ngươi yên tâm, lão Đại ta sẽ canh chừng bên ngoài cho, đảm bảo trong quá trình này sẽ không có bất cứ người hay thú nào tới quấy rầy chuyện tốt của ngươi cả. Lúc gạo đã nấu thành cơm rồi thì con bé đáng giận này sẽ hiểu được một chuyện – dám không coi ngươi ra gì là tuyệt đối sai lầm!"

Dịch Vân xém ngất: "Lão Đại, sao ta tự dưng cảm thấy, toàn bộ những chuyện vừa qua là do ngài một tay đạo diễn vậy? Từ lúc cố tình kéo dài lộ trình của ta, đến lúc để cho Mễ Mễ Lộ thuận lợi đuổi kịp. Ngay từ đầu ngài đã tính kế hết rồi phải không, đưa ta vào tròng! Ta mặc kệ, tóm lại nãy giờ ngài nói cái gì ta tuyệt đối không thèm nghe đâu."

Tuy hắn hiểu được thật ra là Môn La quan tâm cho mình. Mục đích cũng chỉ vì truyền lại huyết mạch của gia tộc Tư Đạt Đặc. Nhưng cũng không tới mức chỉ cần là nữ nhân thì tất cả đều thu vào, mà không để ý tới tâm tư nguyện vọng của hắn chứ?

Ở nơi nguy hiểm bậc nhất như Lạc Nhật sơn mạch này, vậy mà lão Đại vẫn còn bày ra tính tình như trẻ con vậy, thật khiến hắn khó xử vô cùng!

Nhìn vẻ mặt đầy bất đắc dĩ của Dịch Vân, Mễ Mễ Lộ mừng thầm. Quả nhiên muội muội nói không sai, nói chuyện đạo lý với tên quái nhân này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, nước đổ đầu vịt. Tất cả đều vô ích, chỉ có cố tình gây sự, quấn chặt lấy hắn thì may ra mới có thể nắm quyền chủ động nha! Chứng kiến bộ dạng khốn khổ hiện giờ của hắn, Mễ Mễ Lộ biết rằng nàng đã thành công một nửa.

Sau một lúc lâu trầm ngâm nhăn nhó, Dịch Vân khó nhọc mở miệng: "Ta chỉ hỏi cô một vấn đề, nếu đáp án của cô không khiến ta thỏa mãn thì ta sẽ lại đánh cô bất tỉnh rồi đem cô bỏ bên ngoài Lạc Nhật sơn mạch. Chỉ khác là lần này cô sẽ ngủ hơn ba ngày ba đêm mới tỉnh lại. Nhiều nhất thì ta chỉ tốn thêm một chút thời gian thôi."

Đánh nhau với Dịch Vân? Mễ Mễ Lộ tự biết là mình không hề có khả năng chống đỡ, chỉ cần hắn không lập tức ra tay khống chế thì tốt rồi, nàng thở phào một tiếng, vui vẻ: "Ngươi cứ hỏi đi."

"Suốt quãng đường vừa qua cô luôn bám sát theo ta. Vậy lúc ta ở trong Ma trận nơi Thạch động ở bên ngoài Kỳ Võ thành, thì cô cũng đứng chờ bên ngoài sao? Tuy rằng ta không hiểu vì sao cô có thể tìm ra ta, nhưng điều ta muốn biết nhất là mục đích thật sự của cô khi bám theo ta?"

"Nơi khu rừng kia lại có Ma trận và thạch động sao?"

Mễ Mễ Lộ nghe mà sửng sốt, thầm nghĩ, chẳng trách lúc đó mình đã lục tung cả cánh rừng lên, chỉ thiếu cào xới luôn cả bầu trời, lại không tìm thấy được. Không ngờ hắn lại ở trong Ma trận thạch động. Ma trận kia tuyệt đối không đơn giản, nếu không thì tại sao ngay cả một chút cảm ứng về nó cũng không có.

Ngẩng đầu, Mễ Mễ Lộ nói một cách yếu ớt: "Kỳ thật, trước đêm Đại điển Phong tước, ta đã chờ trong phòng nghỉ ở hoàng cung Kỳ Võ. Ta đã đoán là ngươi hẳn lại sẽ không từ mà biệt, nên lợi dụng cơ hội ngắn ngủi nói chuyện với ngươi, lén chú lên người ngươi Ma pháp Ẩn Ma Chi Khế." Đây là mật pháp mà chỉ người tu Hắc Ám mới có. Trong vòng một tháng và trong bán kính trăm dặm, vô luận ngươi trốn ở chỗ nào, ta đều có thể dựa vào cảm ứng Ma lực mà tìm ra người đã chịu khế ước."

"Tuy nhiên khi đuổi theo ngươi tới cánh rừng ở ngoại ô thì mất tích. Nhờ Ẩn Ma Chi Khế ta mới có thể kết luận ngươi vẫn đang ẩn thân ở nơi nào gần đó. Nên ta quyết tâm chờ, mà thiếu chút nữa ta cũng đã từ bỏ rồi, may là sau mười tám ngày mòn mỏi đợi ở đó, ngươi rốt cục lại hiện thân. Đương nhiên ta không thể bỏ qua, liền cắm cúi đuổi theo ngươi tới đây."

Dịch Vân nghe vậy vô cùng ngạc nhiên, chuyện hắn định lẳng lặng bỏ đi chỉ được quyết định sau khi Mặc Tây phá hoại mộ bia của mẫu thân, khiến hắn chấm dứt quan hệ hoàn toàn với đám người Bá Nạp Đốn. Chính hắn cũng chưa xác định rõ ràng, vậy mà cô nàng này lại đoán được, thực hiện kế hoạch ngay trước đêm diễn ra Đại điển Phong tước, lí do này có gượng ép quá mức không đây?"

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Dịch Vân, hiển nhiên là không tin lời mình, nàng liền vội vàng khẳng định: "Ngươi từ từ nghe ta nói. Lúc đại hội Ma Đấu chấm dứt, thì một đêm trước lễ Phong tước, muội muội mà ta mấy năm không gặp đột nhiên tới tìm ta. Ta sớm biết nàng là đệ tử của học viện Thiên Phong. Nhưng lại không ngờ rằng nó có quen biết với ngươi, đối với tính tình của ngươi cũng có am hiểu đôi chút. Từ nó, mà ta mới biết được tác phong làm việc cũng như tính cách cực kỳ cá tính của ngươi."

"Vô số lần biến mất kì lạ, một thân một mình mà khiến cho toàn bộ giáo sư, học viên học viện ở Thiên Phong nhức đầu mệt óc. Chuyện đó vốn chưa ai dám làm, nhưng đối với ngươi lại là cơm bữa. Nên dù ngươi mất tích một lần nữa cũng không có gì kỳ quái, bởi ngay cả Viện trưởng Mễ Nặc cũng bị ngươi chọc tức thành quen. Trong mắt ta, điều đó là đương nhiên, nên ta đã chuẩn bị sẵn, trước đó liền chú Ẩn Ma Chi Khế lên người ngươi. Không ngờ điều ta dự đoán lại là sự thật."

"Tóm lại là, chuyện của ngươi làm, chỉ cần suy nghĩ trái với cách nghĩ của người thường thì trúng ngay. Mà kỳ thật cách quyết định của ngươi cũng không khó đoán."

Dịch Vân toát mồ hôi lạnh!

Vẻ mặt của Mễ Mễ Lộ như đang nói về một chuyện hết sức bình thường. Đường đường chính chính phê bình toàn bộ những chuyện Dịch Vân đã làm, khiến hắn không còn lời nào để nói nữa. Chửi xéo người đâu cần dùng ngôn từ thô tục và cay độc. Cái đó với dung mạo xinh đẹp của nàng không hề phù hợp. Mà điều nàng ta vừa nói lại càng làm hắn cảm thấy vô cùng có lỗi với lão sư Mễ Nặc, với Anna và các bạn học ở Học viện Thiên Phong, cũng như với chính A Lôi Lạp vẫn đang đau khổ chờ hắn trở về.

Rất thái quá, rất kỳ quái!

Chỉ một câu, khiến cho lương tâm cơ hồ không còn tồn tại của hắn lại bắt đầu có chút áy náy, nàng đã cố ý sao?

Sau một lúc lâu không nói gì, Dịch Vân mới lấy lại bình tĩnh, khó hiểu hỏi: "Muội muội của cô? Đệ tử Thiên Phong có người biết rõ ta vậy sao? Vậy mà ta lại không biết đấy? Cô ta là ai?"

Mễ Mễ Lộ gật đầu chắn chắn: "Ngươi khẳng định là biết nó, bởi chính ngươi đã giúp nó sửa chữa khiếm khuyết của công pháp Đấu khí Tổ truyền mấy trăm năm của nhà ta. Đã dọa sốc cha ta một trận, nó là Tô Lỵ!"

Dịch Vân hoàn toàn ngây ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.